ANH HAI BOSS, ĐỪNG NGHỊCH LỬA

Dư Tư Nhạc ngồi lên xe bọn họ, chiếc xe băng qua nhiều đường lớn giao thông phức tạp, cuối cùng ra khỏi thành phố, đến vùng ngoại ô.

"Rốt cuộc các người muốn đưa tôi đi đâu?" Trong lòng Dư Tư Nhạc xuất hiện vẻ bất an, lo lắng Dung Húc sẽ bắt cóc uy hiếp.

"Đến biệt thự nhà họ Dung, cô Du đừng lo lắng, thiếu gia nhà tôi sẽ không làm cô bị thương." Một người vệ sĩ trả lời.

Dư Tư Nhạc nghi ngờ độ chân thực những lời nói này, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, kiềm nén không nói gì.

Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự xa hoa, ngôi biệt thự này chiếm diện tích rất lớn, có thể nói lớn hơn biệt thự của Dư Tư Nhạc gấp mấy lần. Còn chưa bước vào cổng biệt thự, từ bên ngoài có thể nhìn thấy sự trang trí xa hoa bên trong.

"Đây là chỗ ở của nhà họ Dung, mấy đời nhà họ dung đều ở đây." Trước khi nói chuyện, vệ sĩ mở cửa xe rồi mời cô xuống xe.

Đã đến đây rồi, Dư Tư Nhạc tất nhiên sẽ không sợ đi vào bên trong.

Hai chân di chuyển bên ngoài xe, đi theo hai vệ sĩ vào biệt thự.

Ngôi biệt thự màu xanh có diện tích rất lớn, hai bên có bãi có xanh tốt.

Dư Tư Nhạc đánh giá cảnh vật xung quanh, nhà họ Dung coi trọng chỗ ở hơn nhà họ Du, dựa vào biệt thự này, cho dù nhìn từ hướng nào, đều xuất sắc hơn nhiều so với biệt thự nhà họ Du.

Trên ghế sô pha trong phòng khách, Dung Húc từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên này.

Cậu ta vẫy tay với vệ sĩ, ý bảo họ đưa Dư Tư Nhạc qua đây.

Dư Tư Nhạc cũng không chần chờ, cất bước đi về phía Dung Húc, sắc mặt của cô ngày càng lạnh lùng, sau khi Dung Húc trông thấy cái nhìn kia, tâm tình càng dâng trào.

"Dung Húc, đây là ý của cậu? Muốn dùng ảnh chụp để uy hiếp tôi?" Dư Tư Nhạc ném phong thư lên người Dung Húc, trong đôi mắt kiềm nén cơn giận mạnh mẽ xông tới.

Sau khi Dung Húc nhận được phong thư, nâng mắt nhìn hai vệ sĩ: "Các người lui xuống trước đi, đừng để người khác đến quấy rầy chúng tôi."

Hai vệ sĩ gật đầu, đóng cửa lại, rời khỏi tầm mắt của họ.

Dung Húc lấy bức ảnh chụp trong phong thư ra, tấm hình chụp rõ cảnh Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần hôn nhau ở Studio.

Nhìn ảnh chụp nụ hôn nồng nhiệt của hai người, sức lực nắm tay của Dung Húc ngày càng nặng.

"Anh không lấy thứ này cho em xem, em sẽ đến gặp anh sao?" Mấy ngày nay Dung Húc không được nghỉ ngơi, quanh đôi mắt có vết quầng thâm.

"Không biết." Dư Tư Nhạc trả lời cậu ta, không mang theo một chút do dự.

Dung Húc cười nhạo như hừ lạnh một tiếng, tựa như đã đoán được đáp án: "Nếu anh lấy những tấm ảnh chụp này, đăng lên tạp chí, em nói người bên ngoài sẽ nhìn em như thế nào? Dư Tư Nhạc, anh ăn nói khép nép cầu xin em như thế, vì sao em không đáp ứng anh? Nói yêu anh, khó như vậy sao?"

Mấy câu cuối, Dung Húc không khống chế được tâm tình của mình, hầu như gào thét.

Dư Tư Nhạc liếc cậu ta một cái, nói: "Tôi nghĩ rằng.......Mấy lần trước tôi đã nói rất rõ, sự việc giống như cậu nhìn thấy, tôi thích Du Lăng Thần."

"Thích anh ta?" Những lời này kích thích Dung Húc, hai tay của cậu ta đè lên vai Dư Tư Nhạc, sức lực to lớn khiến Dư Tư Nhạc bị đau nhíu mày: "Con mẹ nó em đừng không có tự trọng! Tên kia chơi đùa em, lợi dụng em sao? Em biết cái gì gọi là dưỡng thành trò chơi không?"

Dư Tư Nhạc nhíu mày sâu hơn, khi bọn họ trong vòng luẩn quẩn gọi là "dưỡng thành trò chơi" này, chính là một kim chủ dùng tiền mua một cô bé về bên cạnh, tự mình nuôi lớn. Trong quá trình nuôi dưỡng, có thể tùy ý nuôi dưỡng đứa bé kia thành tính cách mình yêu thích.

Mà bọn họ chỉ biết xem những đứa bé này thành món đồ chơi. Cứ việc dụng tâm nuôi dưỡng, sẽ không tốn quá nhiều tình cảm.

Nhưng....Cô và anh hai có tình cảnh thế này sao?

Giữa họ chỉ có phần tình cảm chân thành tha thiết, không chịu được ngươi khác bôi đen, Dư Tư Nhạc lạnh lùng nhìn về phía Dung Húc: "Cậu không biết chân tướng sự việc, đừng nói lung tung."

Dung Húc nhìn cô chưa tin, hung hăng lắc lắc người cô, dường như muốn động tác này có thể lay tỉnh cô.

"Không phải dưỡng thành trò chơi thì là cái gì? Đừng có nói với anh, mấy năm nay không phải do Du Lăng Thần nuôi dưỡng em! rốt cuộc em có nhìn rõ bản mặt của anh ta không, nếu không phải bởi vì em là.... ..." Khi nói đến đây, Dung Húc hơi dừng lại một chút, cố ý lược bỏ vài từ rồi nói tiếp: "Anh ta đụng vào ngón tay em, chứ không phải nhìn trúng sản nghiệp nhà họ Du sao?"

Dung Húc càng nói càng kích động, ánh mắt hàm chứa tia hung ác. Bộ dạng này, nhìn vào hơi hung tợn.

Đầu vai của Dư Tư Nhạc bị cậu ta lắc đến đau, muốn tránh sự ràng buộc của cậu ta, nhưng hành động này của cô đã chọc giận Dung Húc.

Dung Húc xúc động đến mức gần như thiêu đốt, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

"Con mẹ nó em muốn né tránh anh như vậy sao?" Dung Húc mất hết lý trí quát.

Dư Tư Nhạc xụ mặt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dung Húc, gằn từng tiếng nói: "Buông tay ra."

Dung Húc chẳng những không buông ra, ngược lại càng nắm chặt.

"Anh không buông, em có thể làm gì được anh?"

Dư Tư Nhạc giãy dụa đẩy Dung Húc ra, không muốn thân mật với cậu ta. Từ nhỏ cơ thể cô không được khỏe lắm, sức lực rất yếu, mà Dung Húc lại lành thanh niên mười phần khỏe mạnh. Sức lực cách xa, hơi so đo một chút, có thể nhìn ra được kết quả.

Vẻ mặt Dư Tư Nhạc lạnh như băng, giống như không có một tia tình cảm.

Dung Húc lạnh lùng uy hiếp: "Dư Tư Nhạc, cho dù trước kia em và Du Lăng Thần đã phát sinh chuyện gì, cắt đứt quan hệ với anh ta thì thế nào? Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ hoàn toàn hủy bỏ những ảnh chụp này. Nhà họ Dung của anh mới là lựa chọn tốt nhất của em, Du Lăng Thần là người lòng lang dạ thú, ý đồ làm loạn."

Dư Tư Nhạc muốn đẩy tay cậu ta ra, nhưng sức lực lại không bằng Dung Húc, tuy cô đã dùng hết sức lực, tay Dung Húc vẫn không dịch chuyển một chút nào.

"Dung Húc, tôi nói lại lần nữa, buông tay ra! Tôi cho cậu biết, nếu cậu muốn dùng ảnh chụp này uy hiếp tôi, thì tùy cậu, có bản lĩnh thì nói với truyền thông đi. Dù sao tôi không có ý định vĩnh viễn gạt người ngoài, bọn họ biết sớm hay biết muộn cũng có khác gì nhau."

Dư Tư Nhạc ghét nhất hai loại người, loại thứ nhất là ngoài mặt một dạng sau lưng một dạng, loại thứ hai chính là loại người uy hiếp cô.

Trước kia cô không muốn dây dưa với Dung Húc, nhưng hiện tại.......Lai mang theo một tia chán ghét.

"Không buông, con mẹ nó người em nói yêu phải là anh, chứ không phải là Du Lăng Thần!" Dung Húc mạnh mẽ ôm Dư Tư Nhạc, gắt gao giam cầm cô, giống như chỉ có như vậy, cậu ta mới miễn cưỡng chiếm được người trước mắt.

Không biết từ khi nào cậu ta đã thích người trước mắt này. Ban đầu chỉ nghe theo lời ông nội, phải theo đuổi được Dư Tư Nhạc, lấy cô về nhà. Nhưng theo thời gian ngày càng tăng, cậu ta ngày càng không khống chế được trái tim mình.

Mỗi khi nhìn thấy Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ở cùng nhau, cậu đều ghen ghét nhịn không được như bùng cháy lửa giận. Lúc ấy cậu ta nghĩ rằng mình nhất định không quản được tình cảm của mình, chỉ qua một thời gian sẽ nguội đi, cậu ta là thiếu gia cao cao tại thượng của nhà họ Dung mà.

Mấy ngày nay phản phản phục phục không ngủ được, cậu ta mới hiểu được, cậu ta đã hãm sâu vào.

"Dư Tư Nhạc, kết giao với anh được không?" Giọng nói Dung Húc dần trở nên nhỏ bé, dường như mang theo vẻ khẩn cầu.

Dư Tư Nhạc chợt hơi mềm lòng, dù sao Dung Húc còn trẻ, bây giờ hành vi lỗ mãng của cậu ta, có thể bị người khác hiểu lầm.

Ngay lúc cô đang ngay người, Dung Húc giữ chặt đầu cô, cánh môi vội vàng phủ lên.

Dư Tư Nhạc mở to hai mắt, trong đôi mắt tràn đầy tức giận.

Cũng không biết lấy sức lực từ đâu, hung hăng đẩy Dung Húc ra, cho cậu ta một cái tát.

Bốp.......Tiếng động vang khắp cả phòng.

Dung Húc ngây ngẩn cả người, đứng tại chỗ chăm chú nhìn Dư Tư Nhạc.

Cái tát tay này kéo cậu ta từ trong cảm xúc hấp tấp trở về, tay cậu ta vuốt ve gương mặt của mình, trên mặt còn có dấu năm ngón tay.

"Vì sao anh ta có thể hôn? Còn anh lại không thể?" Dung Húc thất vọng lui về sau một bước, trong ánh mắt tràn đầy hận ý: "Dư Tư Nhạc, nếu Du Lăng Thần không thật lòng yêu em, chỉ là ham muốn gia tài nhà họ Du, đến lúc đó em còn có thể che chở cho anh ta, đối xử lạnh nhạt với anh không?"

Dư Tư Nhạc từ từ thu tay lại, lau khóe môi.

Chạm vào đôi môi anh hai đều có cảm giác kiều diễm, làm cho người ta vô cùng thoải mái. Nhưng khi Dung Húc chạm vào môi cô, trong lòng cô sinh ra cảm giác chán ghét.

"Anh hai của tôi không phải là loại người này." Dư Tư Nhạc xoay người đối mặt với cậu ta.

Khóe môi Dung Húc lạnh lùng nở nụ cười giễu cợt: "Ngày mai em sẽ biết.... ......Anh ta là người như thế nào, Dư Tư Nhạc, em sẽ phải hối hận."

Những lời này, không phải là lần đầu tiên Dung Húc nói.

Dư Tư Nhạc chưa bao giờ sợ ai, nhìn cậu ta rồi nói: "Hối hận? Thật xin lỗi, tôi không biết ba chữ đó viết như thế nào."

Dung Húc gắt gao nắm chặt nắm đấm, đôi mắt nổi đầy tơ máu. Cậu ta chỉ nhìn thẳng vào tình yêu, luôn bị người ta cự tuyệt và chèn ép, làm cậu ta vô cùng không cam lòng.

Ánh mắt của Dư Tư Nhạc từ trên người cậu ta, di chuyển đến xấp ảnh chụp trên bàn trà, nói: "Tôi chưa bao giờ sợ uy hiếp, Dung Húc, chiêu này đối với tôi đều vô dụng."

Nói xong, Dư Tư Nhạc cất bước đi ra ngoài.

Vừa đi đến trước cửa, bàn tay còn chưa chạm vào cánh cửa, đột nhiên người bên ngoài đã mở ra.

Dường như Vinh Diệu Huy từ bên ngoài trở về, sau khi nhìn thấy Dư Tư Nhạc, hơi có vẻ ngạc nhiên, sau đó ánh mắt rơi trên người Dung Húc.

Ông ta cười nói: "Cô Du, nếu có gì cần giúp đỡ, có thể tìm đến nhà họ Dung chúng tôi, tôi và cháu nội rất thích cô, chỉ cần cô nói yêu cầu, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn cô."

Nụ cười của ông ta rất ôn hòa, nhưng Dư Tư Nhạc lại cảm thấy rất dối trá.

"Không làm phiền, ông Dung, tôi đi về trước." Sau khi Dư Tư nhạc đi ngang qua người ông ta, rồi gọi điện thoại cho Tiểu Vương, gọi anh ta đến chở cô về.

Dư Tư Nhạc vừa bước ra khỏi biệt thự, sắc mặt Vinh Diệu Huy liền trầm xuống, Ông ta nhìn Dư Tư Nhạc đi càng ngày càng xa, sau khi không nhìn thấy bóng dáng cô, mới xoay người đi vào biệt thự.

Đi đến bên cạnh Dung Húc, Vinh Diệu Huy nhìn cháu nội chán nản thất vọng, nói: "Con thất bại? Cô bé họ Du kia không thích con phải không?"

Dung Húc miễn cưỡng lấy lại tinh thần, gật đầu với Vinh Diệu Huy.

"Con đã cố gắng hết sức, thường dùng chiêu quấn chặt lấy đối với con gái, con cũng đã dùng qua, nhưng đều không có kết quả."

Dung Húc chán nản dựa vào ghế sô pha, tâm tình ngày càng tệ, từ nhỏ đến lớn đều là người khác vây quanh cậu ta, nhưng sau khi gặp được Dư Tư Nhạc, cậu ta lại cảm nhận được mùi vị bị người khác cự tuyệt.

Cảm giác giống như.... ......Lần đầu tiên theo đuổi mối tình đầu, lại không được.

Vinh Diệu Huy cầm lấy xấp ảnh chụp trên bàn trà, nhìn hai người đang hôn nhau trong bức ảnh, ánh mắt càng thâm trầm đáng sợ, "Việc này cũng khó trách, Du Lăng Thần ba lần bốn lượt cảnh cáo chúng ta đừng.... ....Ra tay với cô bé nhà họ Du kia, thì ra là bởi vì anh ta mang ý định xấu."

"Ông nội, dường như con đã động tình với Dư Tư Nhạc." Trong lòng Dung Húc vô cùng khó chịu.

Vinh Diệu Huy đưa ảnh chụp đến trước mặt Dung Húc: "Con là con cháu duy nhất nhà họ Dung, sao có thể vì con gái mà trở nên vô dụng như thế? Chẳng lẽ con không muốn nhìn thấy kết cục thân bại danh liệt của Du Lăng Thần sao? Tỉnh táo lại cho ông nội, chỉ cần con đứng ở vị trí ngang hàng với Du Lăng Thần, con sợ cô bé kia không thèm nhìn con sao?"

Dung Húc chậm rãi ngẩng đầu, dường như trong lòng vừa nhóm lên một tia hy vọng.

Ánh mắt Vinh Diệu Huy lóe lên một tia âm hiểm: "đi làm việc đi, đừng quên ông đã nói rõ chuyện của con."

"Dạ, ông nội, con đi đây."

... .........

Sau khi trở lại biệt thự, trời đã tối.

Bầu trời đêm đầy sao, lóng lánh rực rỡ. Khi xe chạy trên đường, Dư Tư Nhạc luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn ngôi sao trên bầu trời.

Du Lăng Thần trở về biệt thự rất sớm, ngồi trên sô pha đọc tạp chí, dường như đang chờ cô.

"Tiểu Nhạc, buổi chiều em đi đâu vậy?" Nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa, Du Lăng Thần ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Dư Tư Nhạc chậm rãi bước vào nhà: "Em đến biệt thự nhà họ Dung."

Du Lăng Thần khẽ nhíu mày, hễ là những chuyện liên quan đến nhà họ Dung, đều không có chuyện gì tốt.

"Bọn họ tìm em làm cái gì?"

Dư Tư Nhạc không trả lời, cô đến bên cạnh anh ngồi xuống, hỏi ngược lại: "Anh hai, nếu quan hệ giữa hai chúng ta bị đưa ra ánh sáng, có thể rất khó giải quyết không?"

Chuyện này, Du Lăng Thần đã suy nghĩ từ lâu. Hai người họ cũng không phải là anh em ruột thịt, ngoại trừ trên pháp luật có chứng nhận về chuyện này, giữa họ không có huyết thống ràng buộc.

Trong các gia đình giàu có khác, phần lớn đều có thói quen con gái nuôi trở thành con dâu, con trai nuôi trở thành con rể.

Vì vậy loại chuyện này, bên ngoài nhất định sẽ chấp nhận.

"Không biết." Du Lăng Thần suy nghĩ, nói đáp án.

Dư Tư Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, kể lại tất cả những chuyện xảy ra vào buổi chiều cho Du Lăng Thần nghe.

Cuối cùng, Dư Tư Nhạc nói một câu: "Dung Húc muốn dùng ảnh chụp uy hiếp em."

Sau khi Du Lăng Thần nghe xong, trong chớp mắt hiểu rõ Dung Húc có ý gì. Gần đây đối với những chuyện thay đổi trong giới thương mại, nhà họ Dung đã bắt đầu hành động, trong khoảng thời gian này tình hình vô cùng cấp bách. Tuy còn chưa chính thức làm rõ, nhưng tất cả mọi người đều thấy rõ đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.

Nghiêm túc suy xét tất cả mọi người, DuLăng Thần mở miệng nói: "Có lẽ chúng ta nên đánh đòn phủ đầu, cô bố tin tức của chúng ta ra ngoài trước."

Đỡ phải bị Dung Húc cho ra ngoài ánh sáng, càng phiền phức hơn.

Dư Tư Nhạc cũng đồng ý làm như thế: "Tất cả nghe theo anh hai sắp xếp."

"Anh sẽ phân phó thư ký Tôn chuẩn bị, hôm nào mời phóng viên dự họp báo.' Du Lăng Thần nhẹ nhàng vuốt trán cô, ý bảo cô yên tâm.

Cho dù nhà họ Dung muốn đánh chủ ý gì, Du Lăng Thần đều dùng chiêu binh đến tướng đở, nước tới đấp đất chặn, quyết không thể để nhà họ Dung thực hiện được.

Du Lăng Thần lấy một xấp văn kiện trong túi công văn ra, đưa cho Dư Tư Nhạc: 'Em xem cái này một chút."

Là cái gì? Dư Tư Nhạc nghi ngờ nhận lấy. Đọc lướt nội dung bên trong, càng xem, cô càng không dám tin.

"Quà sinh nhật đến muộn, không biết lần này em có hài lòng không?" Khóe môi Du Lăng Thần hơi nhếch lên, độ cong rất nhỏ chứng tỏ tâm tình anh rất tốt: "Anh định xây cho em một Cô Nhi Viện, tên Cô Nhi Viện sẽ dùng tên em, qua một tháng nữa sẽ tiến hành thi công."

"Anh hai, anh thật tốt." Dư Tư Nhạc gắt gao ôm chặt anh.

Đây là món quà tặng cô thích nhất.

Du Lăng Thần ôm ngang cô: "Vậy báo đáp anh một chút."

Vì nghĩ ra quà sinh nhật này, làm hại Du Lăng Thần tốn không ít tâm tư. Anh nhẹ nhàng ôm cô về phòng ngủ trên lầu hai, tinh tế hôn lấy cánh môi Dư Tư Nhạc, sau đó di chuyển đến nơi khác.

Một đường lưu lại vết hôn mạnh mẽ trên da thịt Dư Tư Nhạc, ấn lên con dấu thuộc về anh.

Đêm nay, Dư Tư Nhạc bị vị Boss nào đó ăn sạch lần nữa, đủ các kiểu khác nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi