ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Đêm dài mưa nặng, Ngụy Lãng sau khi nghe điện thoại của Chúc Thanh Hà, nhanh chóng đi tới khách sạn. Ngày trước bọn họ thường hay gặp nhau ở đây, chỉ là lần này, anh lại tới rất không tình nguyện. "Đừng uống!" Ngụy Lãng giành lại chén rượu, bất đắc dĩ thở dài, một hơi uống cạn sạch ly rượu.

"Vì cái gì không uống? Sự nghiệp của em, cuộc sống của em, sắp bị hủy, em... em ngoại trừ uống rượu, còn có thể làm cái gì?" Chúc Thanh Hà một bên mượn rượu làm càn, một bên kéo cà vạt Ngụy Lãng, ánh mắt cô mông lung, không ngừng xích lại gần Ngụy Lãng, giọng nói của cô dị thường lười biếng: "Anh không có chút nào nhớ nhung thời gian cũ sao? Hiện tại Tiêu Dịch Trạch trở về, những ngày an nhàn của chúng ta cũng chấm dứt!"

"Cô tỉnh táo lại đi!" Ngụy Lãng không khách khí hất tay của cô ra.

"A, đến bây giờ anh còn muốn giả thanh cao? Ngày mai, Trương tổng vì Ngụy Lãng chuẩn bị nghi thức chào đón, anh không rõ là vì cái gì sao? Vị trí Tổng giám đốc để trống nhiều năm, cô ta một mực chờ đợi Tiêu Dịch Trạch trở về, anh và em chẳng khác gì những thằng hề!" Ngụy Lãng lui về sau nửa bước, từ trên giường cầm lấy túi xách của Chúc Thanh Hà: "Cô uống say, tôi đưa cô trở về."

"Trở về? em không về! Ngụy Lãng, anh cũng nên tỉnh táo lại đi, chờ đến khi Tiêu Dịch Trạch trở thành Tổng giám đốc, Oatlets còn sẽ có vị trí của chúng ta sao? Người Trương Vân tín nhiệm nhất chỉ có hắn." Chúc Thanh Hà ngã xuống giường, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, nhưng mặc dù say, nói lời của cô rất đúng, đã nhiều năm như vậy, cái bóng của sự kiện năm đó chưa hề biến mất.

"Là chúng ta cùng nhau phát hiện ra chuyện tình cảm của hắn và Trác Ngọc, mới tạo thành bi kịch như thế... Là chúng ta cướp đi tài nguyên cho hắn, anh cảm thấy hắn bây giờ trở về đến sẽ bỏ qua chúng ta?"

"Cho nên, cô gọi tôi tới..."

"Chúng ta phải ra tay trước!" Chúc Thanh Hà cười nói: "Em đã nghĩ kỹ, chỉ cần chúng ta hợp tác, cùng đến gặp Trương tổng nói chuyện, cô ta nhất định sẽ cân nhắc, nếu như cô thật sự quyết định, nhất định phải cho Tiêu Dịch Trạch lên làm Tổng giám đốc, vậy em liền cùng nghệ sĩ của em rời đi.”

"Cô đã lên kế hoạch này bao lâu rồi?" Ngụy Lãng trấn tĩnh lại, lạnh lùng nhìn chăm chăm lên người phụ nữ trước mắt, Tiêu Dịch Trạch đột nhiên trở về, thời gian cũng không dài, nhưng Chúc Thanh Hà đêm nay dám nói với anh ra lời nói này, đã hiểu là cô sớm đã chuẩn bị có hành động, coi như không có Tiêu Dịch Trạch, cô sớm muộn gì cũng sẽ phản bội Trương Vân.

"Chuyện đấy không cần anh quan tâm, cùng nhau hợp tác, hoặc là ở lại Oatlets, bị Tiêu Dịch Trạch từ từ hành hạ đến chết." Bọn họ mấy năm này tại Oatlets góp nhặt không ít tài nguyên, nếu là đem nghệ sĩ rời đi, thực lực Oatlets sẽ cực kì đi xuống, Trương Vân không có khả năng không cân nhắc, huống chi Tiêu Dịch Trạch hiện tại trong tay không có nghệ sĩ nào.

Tính như vậy, bọn hắn phần thắng rất lớn, Chúc Thanh Hà thấy anh không im lặng, lại cười lạnh nói: "Sáng mai trước nghi thức hoan nghênh chúng ta đi tìm Trương tổng nói chuyện, thế nào?" Tay của cô khoác lên cổ Ngụy Lãng cổ, thể hiện sức quyến rũ của bản thân.

"Ngụy Lãng..."

Kế hoạch của bọn họ trông thì không một kẻ hở, nhưng ai nói cho bọn họ là dưới tay Tiêu Dịch Trạch không có nghệ sĩ! Chúc Thanh Hà nghĩ ra rất nhiều con đường nhưng lại chọn tuyến đường không nên đi nhất.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ cùng đi tiến cửa Oatlets, thẳng đến văn phòng Trương Vân, Trương Vân nhìn thấy bọn hắn cùng nhau xuất hiện, có chút kỳ lạ, cô đặt văn kiện xuống, nhìn về phía bọn họ: "Có việc?"

"Trương tổng, tôi là tới từ chức." Chúc Thanh Hà mỉm cười, đem thư từ chức đặt lên bàn, đồng thời, Ngụy Lãng cũng đưa ra: "Tôi cũng thế."

Trương Vân sầm mặt lại, dừng lại mấy giây: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Trương tổng, chúng ta biết ngươi coi trọng Dịch Trạch, bỏ ra rất nhiều sức lực mới mời hắn trở về, nhưng là... những chuyện đã phát sinh trong quá khứ kia, giữa bọn tôi vẫn còn hiểu lầm, nếu như hắn chính thức tiến vào công ty, ba người chúng ta người đều sẽ rất bất tiện, cho nên chúng ta tự nguyện rời đi." Trương Vân không thể tin nhìn xem bọn họ, dừng lại một hồi lâu mới nói: "Các ngươi là uy hiếp tôi?"

"Không phải uy hiếp, Trương tổng, chúng ta theo ngươi nhiều năm như vậy, cái gì đều không màng, chỉ hi vọng công ty càng ngày càng tốt, nhưng nếu như Tiêu Dịch Trạch trở về..." Chúc Thanh Hà nói được nửa câu, lộ ra ý cười như không cười.

"Ngụy Lãng, đây cũng là ý nghĩ của anh? Anh cũng không thể hòa hợp được với Tiêu Dịch Trạch?" Trương Vân hiển nhiên có chút thất vọng, Ngụy Lãng ánh mắt tối đi mấy phần, nhẹ gật đầu. Chúc Thanh Hà càng thêm đắc ý: "Hôm qua tôi cùng Triệu Vy đã ký hợp đồng cùng Triệu đạo diễn trong vai diễn mới, thế nhưng Tiêu Dịch Trạch ở đó cản trở, cướp đi vai diễn này, tôi không biết công ty có kỳ vọng lớn gì ở anh ta, nhưng nếu đồng nghiệp của công ty mà lại cạnh tranh như thế này, tôi thật sự không ở lại được, tôi không muốn nghệ sĩ trong tay mình phải chịu thiệt như thế, tôi chân thành chúc mừng anh ta trở lại Oatlets, nhưng tôi lựa chọn mang theo ta nghệ sĩ của mình rời đi."

Trương Vân lạnh lùng ngước mắt, nhìn Chúc Thanh Hà, cô ta vừa mới nói, nghệ sĩ của cô ta? Buồn cười đến cực điểm, nghệ sĩ của Oatlets lúc nào biến thành của cô ta! Trương Vân đã cực kỳ nổi giận, chỉ là buổi chiều có nghi thức hoan nghênh, nên cô mới không có đem kia hai lá thư từ chức ném vào mặt bọn họ.

Bầu không khí vô cùng đè nén: "Được, tôi đã biết ý của hai người, đi về trước đi, tôi sẽ cho hai người một câu trả lời vừa ý.” Trương Vân hạ lệnh đuổi khách, Chúc Thanh Hà cùng Ngụy lãng liếc nhau một cái, cùng nhau đi ra khỏi văn phòng.

"Em nói không sai đi! Nghệ sĩ trong tay chúng ta đủ để cho Trương tổng suy nghĩ cẩn thận lại một chút, để Tiêu Dịch Trạch về Oatlets đến cùng có đáng giá hay không" Chúc Thanh Hà càng tự đắc: "Hãy đợi đấy, buổi chiều nghi thức hoan nghênh lập tức liền muốn biến thành nghi thức sa thải!" Ngụy Lãng nhớ lại biểu hiện của Trương Vân, luôn cảm thấy có chỗ không thích hợp, Trương Vân không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, thật sự sẽ bị sự uy hiếp của bọn họ cản trở mà từ bỏ Tiêu Dịch Trạch hay sao?

Trong văn phòng, Trương Vân cười lạnh, là cô quá nhân từ, mới khiến cho hai người kia ngông cuồng như thế, vậy mà vọng tưởng đem nghệ sĩ của Oatlets mang đi?

Một bên khác, Tống Như đã vì nghi thức hoan nghênh buổi chiều mà chuẩn bị kỹ càng, cô mặc chiếc váy dài cho nhà thiết kế nổi tiếng người Italy Owen thiết kế, chiếc váy màu hồng tung bay như đuôi cá, thiết kế móc ở chỗ xương quai xanh lộ ra phần da thịt trắng nõn, mái tóc dài của nàng xõa ra, chỉ quăn vài lọn tóc đơn giản, môi đỏ răng trắng, mang một hương vị đặc biệt, nhưng không giống với quá khứ dịu dàng, cô hôm nay giống như một nữ vương, cô là đẹp tự nhiên mà thành, giống như là có lực hút vòng xoáy, để cho người ta kìm lòng không được mà vì cô khuynh đảo.

Dương Gia Cửu đưa tay ôm nàng eo thon nhỏ, lưu luyến không rời nơi vành tai cô mà hôn liên tục: "Về sớm một chút." Tống Như trừng mắt nhìn, cố ý hỏi: "Anh thích em ăn mặc như vậy?" "Em thế nào anh đều yêu." Anh thật lòng tán dương, tự mình đưa cô lên xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi