ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Nói xong, Dương Gia Cửu liền ôm cô lên một chiếc xe khác.

Tiêu Dịch Trạch và chị Hy liếc nhau một cái, đều cảm thấy việc Tống Như có thể được một người thật lòng thương cô là quá tốt.

Mọi việc xảy ra ở hội trường hôm nay đều khiến Tiêu Dịch Trạch cảm thấy rất kỳ quặc, có thật là Trình Vân phái người đến? Anh ta nhớ lại một ít chuyện không hay lắm trước kia.

Anh và Tràm Vũ cũng từng bị người khác chụp trộm… tốt nhất nên là anh suy nghĩ nhiều rồi.

Dương Gia Cửu không yên tâm để Tống Như lại khách sạn Oatlets, sắp xếp, sợ cô sẽ gặp nguy hiểm nên anh đưa cô đến một trang viên cực kỳ bí mật và hào hoa. Vì nó là biệt thự cao cấp nên các nhân viên an ninh đều là canh gác 24/24, rất an toàn.

Sau khi Tống Như tỉnh lại, liếc mắt đã thấy người đàn ông bên cạnh "Gia Cửu!"

Dương Gia Cửu cưng chiều vuốt mặt cô "Bà Dương yêu quý, anh chỉ có thể ở cùng với em ba tiếng rưỡi, nhưng có thể nhìn em ngủ hai tiếng cũng không tệ."

Anh không hề trách móc Tống Như, cũng không đánh thức cô, cứ một mực ngồi trong xe ôm cô, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh ngủ say của cô anh cảm thấy cực kỳ bình yên.

Anh sẵn sàng vượt đại dương chỉ để nhìn cô.

"Tại sao anh không đánh thức em!" Tống Như rất buồn rầu, cô càng đau lòng cho phần khổ tâm này của anh:”Em nhớ anh…"

Sau đó bờ môi mỏng của Dương Gia Cửu lấp kín lời cô định nói.

Tống Như đưa tay ôm anh, đối với cô mà nói, anh là một tồn tại phi thường đặc biệt, nhìn thấy anh, nháy mắt cô đã tràn ngập sức mạnh.

"Anh vì thấy em mà bay lâu như vậy có đáng không?" Tống Như nép mình trong ngực anh, bất đắc dĩ hỏi.

"Đáng giá."

"Anh thân là tổng Giám đốc Đại Thiên sao lại làm chuyện ngây thơ như vậy."

Tống Như nhịn không được bày tỏ, cô hôn lên môi anh.

Chỉ còn hơn một tiếng, cũng đủ để hai người họ bộc lộ nỗi nhớ đối phương.



Mà lúc này Trương Vân nhận được điện thoại từ tay săn ảnh, Tống Như chưa hề trở về khách sạn! Sau khi rời chương trình cô liền bỏ lại người đại diện và trợ lý, chẳng biết đi đâu!

"Kiểm tra! Kiểm tra ngay lập tức!"

Tay săn ảnh cũng là thấy căn phòng của Tống Như vẫn luôn tối đèn mới nghi ngờ.

"Ngày mai sẽ là buổi diễn lớn của tuần lễ thời trang, Tống Như không ở khách sạn chuẩn bị cho cẩn thận lại đi ra ngoài gặp ai? Khoảng thời gian này… nếu như bị chúng ta nắm được chuôi, đời này cô ta sẽ không lật người nổi!"

"Anh nghĩ cô ta sẽ đi đâu?"

Ngụy Lang cười âm độc:”Mặc kệ cô ta đi đâu, chỉ cần là ở một chỗ với đàn ông là được!"

Bọn họ căn bản không quan tâm sự thật!

Mọi chuyện phát triển thuận lợi như vậy khiến Trương Vân cảm thấy kế hoạch nhất định sẽ thành công, anh ta lập tức bảo Ngụy Lãng sắp xếp người đi trợ giúp tay săn ảnh kia.

Chuyện Tống Như chưa trở lại khách sạn Đơn Phong cũng chú ý, cấp tốc liên tưởng đến ảnh chụp ở sân bay ngày đó, xem ra ông trời muốn cho hắn cơ hội ngàn năm một thuở!



Thời gian chớp mắt trôi qua, dù Tống Như tiếc đến thế nào cũng phải thả anh ra sân bay.

Hơn một tiếng vuốt ve an ủi này đã đủ cho hai người triền miên.

"Anh bảo Trần Viễn điều tra nhân viên quán rượu vào ở nhà kia hai ngày này, trong đó có bốn phóng viên, hai người là ekip truyền thông, không xác định được trong này có người Trương Vân phái tới hay không."

Dương Gia Cửu biết rõ cái ngành này, tất nhiên anh phải chuẩn bị cho tốt.

"Mấy ngày anh đi công tác em cứ ở đây, anh đã báo với Tiêu Dịch Trạch và chị Hy."

"Được, em nghe anh hết." Tống Như cũng kể chuyện nghi ngờ có săn ảnh với anh.

"Anh sẽ để Trần Viễn đi thăm dò! Hiện tại vẫn còn chưa không tìm ra mục đích của bọn họ nên em hãy chú ý người bên cạnh nhiều hơn, có chuyện gì lập tức gọi cho anh."

Anh hôn nhẹ môi Tống Như:”Còn một lúc nữa mới trời sáng, em nghỉ ngơi một chút đi."

"Gia Cửu, em muốn đưa anh đến sân bay." Tống Như tựa vào ngực anh nũng nịu.

Dương Gia Cửu yêu thương cô lắc đầu nói:”Em bây giờ cần nghỉ ngơi thật tốt, anh không muốn lại nhìn thấy em tiều tụy như vậy, ngoan… Xong việc anh sẽ lại đến."

Dưới tình huống này cô nên nghỉ ngơi thật tốt, sẵn sàng đối mặt trận chiến sắp tới.

Dương Gia Cửu đến mà không làm ai chú ý, lúc anh đi mặc dù bị Đơn Phong chụp được, nhưng cũng là ảnh anh lên máy bay một mình cho nên không gây nên bất cứ phong ba nào.

Chỉ là hào quang của vị tổng Giám đốc thần bí này xác thực rất mạnh mẽ!



Khi Trần Viễn gửi tư liệu của mấy phóng viên kia cho Tiêu Dịch Trạch, ý đồ của Oatletsđã hết sức rõ ràng.

"Bọn họ đều là dân lão luyện trong nghề, hai trong số họ có quan hệ thân thiết với Ngụy Lãng, đã từng là phóng viên cho nghệ sĩ dưới tay hắn."

"Là Trương Vân phái bọn họ đến để chụp ảnh bê bối của cô… mặc kệ là gì, chỉ cần có thể lợi dụng được bọn họ sẽ trắng trợn đưa tin trong nước."

Mà chờ đến lúc tuần lễ thời trang kết thúc, Tống Như về nước xử lý đã không kịp.

Tiêu Dịch Trạch nắm chặt nắm đấm, anh đột nhiên cảm giác được lúc trước anh và Tràm Vũ cũng là bị theo dõi như thế này, mặc dù tin tình cảm của bọn họ là do Trương Tử và Ngụy Lãng vạch trần với phóng viên, nhưng trong này thật không có ý của Trương Vân sao?

Anh không dám nghĩ về điều đó.

Càng tiếp cận sự thật càng đau lòng.

Nếu như người lúc trước hại chết Tràm Vũ thật sự là Trương Vân thì hiện tại Tống Như rất nguy hiểm.

"Không biết bọn họ đã chụp được cái gì!"

"Không nghĩ ra Trương Vân thế mà là loại người này, tôi thật sự là nhìn lầm cô ta! Đầu tiên là lợi dụng em trai tôi uy hiếp chúng ta, bây giờ lại phái săn ảnh đến chụp lén, thật là độc ác."

Người có thể tàn nhẫn với nghệ sĩ nhà mình như thế cũng không nhiều.

"Cô ta chỉ là muốn bắt được nhược điểm của tôi để tôi thuần phục cô ta." Tống Như ngồi trên giường phá lệ tỉnh táo.

Cô bây giờ đã khác rồi.

Nếu Trương Vân đã muốn sử dụng thủ đoạn, cô cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, cô sẽ nói cho Trương Vân và Oatlets biết, Tống Như cô cũng không phải dễ trêu.

Bàn về tàn nhẫn, cô sẽ không thua bất cứ ai.

Tiêu Dịch Trạch nhìn thấy Tống Như như thế cảm thấy có chút sợ sợ, lúc Tống Như ở cạnh Dương Gia Cửu rất ôn nhu điềm tĩnh, khi tiếp xúc với người khác thì lại xa cách lạnh lùng…

Mà bây giờ, tâm tư của Tống Như hoàn toàn khiến người khác không nhìn thấu, cô cũng đang suy nghĩ con đường sau này sẽ như thế nào.

Khoảng cách giữa cô và Trương Vân đã càng ngày càng xa, Oatlets không còn là sự lựa chọn tốt nhất của cô.

"Tôi và chị Hy sẽ cẩn thận chú ý phóng viên bên cạnh cô, chính cô cũng phải cẩn thận."

"Ừm, tôi biết rồi." Tống Như cười, bây giờ cô không sợ những thủ đoạn lục đục này, chỉ sợ đối phương không chịu đựng nổi sự phản kích của cô.

"Đúng, chúng ta đoàn kết lại không sợ bọn họ chơi bẩn, chờ Tống Như đi đến buổi diễn cuối cùng quật lại bọn họ!"

Bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn việc hoàn thành buổi diễn lần này.

Mạch suy nghĩ của Tống Như vô cùng rõ ràng, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu:” Nếu như Trương Vân nhận được tin tôi sẽ tham gia show đó, mọi người có nghĩ là cô ta sẽ mặc kệ tôi quang vinh xinh đẹp lên sân khấu không?"

Không, cô ta tuyệt đối sẽ không để Tống Như có cơ hội tỏa sáng.

"Cô ta chỉ là đang ước lượng cuối cùng có thể thu phục tôi hay không, đối với cô ta mà nói, hoặc là lợi dụng, hoặc là phá hủy…"

Mặc kệ săn ảnh chụp được cái gì đều có thể sẽ bị Trương Vân lợi dụng, trở thành bằng chứng hủy hoại Tống Như.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi