ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Beiber nhìn ra thành ý của Tống Như, phát hiện cô là một người nói được thì làm được, hơn nữa còn là một người sẽ dùng hết sức đối diện với công việc, cho nên đồng ý đề nghị của cô.

"Kêu gọi tất cả mọi người đến lều quay phim số một."

"Cảm ơn!"

Bọn họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp, cho nên tất cả mọi người đều không nghe hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ có một vị Phó Đạo diễn họ Trương, anh ta là nhân viên y tế trong đoàn đội của Beiber, tinh thông bốn loại ngôn ngữ, công việc của anh ta chính là trao đổi giao tiếp cho diễn viên và đạo diễn.

Tống Như thế nhưng lại dám đề nghị để mọi người trong đoàn làm phim đến nhận xét cô có tư cách ở lại làm nữ chính không.

Đối mặt với áp lực như thế, cô lại không có chút bối rối nào.

Nếu muốn diễn thử, thì phải công bằng, Beiber dựa theo ý của Tống Như làm ra những cái que có số, chia ra 230 cảnh có phần diễn của nữ chính, sau đó để nhân viên công tác của đoàn làm phim rút ngẫu nhiên.

Cách như vậy có thể chứng mình ông ta không có bàn tính trước với Tống Như.

Nghe thấy tin tức Tống Như muốn diễn thử công khai, mọi người của đoàn làm phim đều chạy đến đây, bọn họ muốn biết rốt cuộc nữ chính nhảy dù này có bản lĩnh thật sự hay không?

Nhưng mà nam chính Hàn Nhất cũng không đến.

Tống Như gật đầu với Beiber, ý bảo mình chuẩn bị xong rồi.

Sau đó đứng ra nói với nhân viên công tác đang vây xem: "Mời mọi người rút ra một que đi."

Nhân viên của đoàn phim cách Tống Như gần nhất đi ra: "Để tôi đi." Anh ta chính là người đến xem diễn! Anh ta rút ra một qu, giơ lên cho mọi người xem.

"Cảnh số 50."

Sau đó, Beiber bảo Phó Đạo diễn lấy cuộn băng Trần Thấm diễn cảnh này ra.

Trên màn hình lớn của lều quay phim phát lên hình ảnh của cảnh này, nội dung là nữ chính mỗi ngày chìm đắm trong đau khổ của bản thân, không có chút hứng thú với bất cứ chuyện gì, xem ảnh ở trong phòng rồi khóc lên......

Trần Thấm ngồi trên sô pha, thể hiện ra dáng vẻ cực kỳ đau buồn, trong ánh mắt của cô truyền ra một loại đau khổ khôn xiết, còn có sự bất lực vì số phận của mình.

Cảnh diễn này cũng không tính là khó, Trần Thấm cũng diễn dịch phù hợp quy củ, nhưng mà vì bản lĩnh chuyên nghiệp của cô ta đặt ở đó, ánh mắt giống như biết nói, biểu hiện tâm trạng của nữ chính cực kỳ thích hợp.

Có ví dụ như vậy ở trước mặt, bắt chước cô ta, không được, vượt qua cô ta, dường như rất khó......

Có người khe khẽ nói nhỏ ở phía dưới, cảm thấy Tống Như không được may mắn lắm, cố tình rút ra trạng thái nữ chính đang mê man bồi hồi nhất trong cuộc sống, có ấn tượng biểu diễn ban đầu của Trần Tẩm, cho dù cô có diễn thế nào, dường như đều sẽ trở nên thành trò cười?

"Tống Như, nếu có vấn đề......"

"Không có vấn đề." Tống Như trực tiếp trả lời Phó Đạo diễn Trương, ánh mắt của cô cực kỳ trong suốt, kiên định!

Tất cả mọi người nghe thấy câu trả lời của cô, cảm thấy đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng, nhưng lại không nhìn ra một chút vẻ do dự không yên nào trên mặt Tống Như cả, cô rất tự tin.

"Lấy một phần kịch bản đến đây!"

"Tôi không cần kịch bản." Tống Như cười nói.

Sự hiểu biết về kịch bản này, cô chắc chắn hơn hẳn Trần Tẩm, vì cô đã xem hơn trăm lần rồi.

"Được, vậy mời đi xuống, chúng ta chuẩn bị bắt đầu!"

Các nhân viên công tác và diễn viên phụ vây xem đều lấy ra dáng vẻ xem kịch vui, vào lúc này, tỷ lệ Tống Như có thể tạo ra kỳ tích gần như là con số không.

Nguyên nhân bọn họ vẫn còn ở đây chỉ có một, xem trò cười của Tống Như!

Một nữ diễn viên hết thời cách xa màn ảnh hơn ba năm, vừa mới làm việc lại mà đã muốn diễn vai chính, trở thành nữ chính cho bộ phim sản xuất lớn hàng năm? Thật buồn cười mà!

Bây giờ cô chạy đến chỗ này, chỉ là làm mất mặt Đại Thiên mà thôi.

Chị Hy đứng bên cạnh căng thẳng nhìn Tống Như, lo lắng cho tình hình của Tống Như hơn bất kỳ ai, vì làm chứng một màn thế này, cô ấy lấy điện thoại ra quay video.

Tống Như đi vào phòng thay quần áo, làm chuẩn bị cuối cùng, cách cánh cửa kia, không ai biết bây giờ cô đang nghĩ gì.

"Bây giờ chúng ta có nhiều thời gian có thể lãng phí trên người cô ta vậy sao?"

"Đây là đối xử đặc biệt với bạn gái của Tổng Giám đốc Dương! Nói nhỏ chút đi, tránh bị cô ta nghe thấy, trở về cáo trạng trên giường!"

"Thật sự thú vị...... đợi cô ta mất mặt thôi."

Vào lúc mọi người đang chờ đợi, hai bóng người người cao lớn xuất hiện phía sau đám người, thời điểm quan trọng như thế, sao Dương Gia Cửu có thể vắng mặt được? Anh không quấy rầy đến bất kỳ ai, đi đến với Trần Viễn vào lúc gần bắt đầu.

"Chuẩn bị, bắt đầu!"

Theo một tiếng của Phó Đạo diễn, cửa phòng vốn đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra......

Tống Như nức nở chạy vào, nước mắt lóng lánh trong suốt chứa trong mắt, đúng vào lúc cô chạy vào thì rơi xuống hai má, cô thất tha thất thểu bổ nhào đến bên cửa sổ, vội vàng nhìn xuống dưới lầu, bờ môi mấp máy khẽ run, giống như đang tìm kiếm ai đó.

Nhưng mà sự chờ mong trong mắt cô dần dần biến mất, cô xoay người, mất mát ngồi bên cửa sổ, che mặt khóc nức nở.

Sau đó không biết vì sao lại truyền đến một đoạn ca khúc cô từng thích nhất, cô nghe khúc nhạc dạo, nhẹ nhàng ngâm nga theo tiếng khóc nức nở......

Ánh mắt trống rỗng lại xuất hiện thần thái một lần nữa, sau đó cô đi đến bên tủ đầu giường, tìm ra một album được cô cất kỹ, chỉ là bên trong trống không, chỉ có một tấm ảnh cũ mơ hồ không rõ......

Cô nhìn tấm ảnh kia, làm ra một hành động mà mọi người đều thán phục, cô ném quyển album kia vào trong thùng rác, sau đó xoay người rời đi.

Cảnh diễn, dừng ở đây.

Nhưng xung quanh đều yên tĩnh!

Tống Như bình tĩnh lau nước mắt trên khóe mắt, trở lại vẻ mặt lành lạnh vốn có của mình, sau đó quay lại.

Quần chúng vây xem cảnh diễn vừa rồi đều lờ mờ...... Bọn họ không thể tin mọi chuyện vừa mới xảy ra!

Không có gì một lời kịch, không có một diễn viên phụ, một mình Tống Như hoàn thành tất cả biểu đạt cảm xúc, hơn nữa nước mắt và ánh mắt của cô đã biểu hiện ra cảm xúc của nhân vật vô cùng tinh tế!

"Tôi không nằm mơ đúng không? Khi nãy cô ta thật sự diễn rồi? Hơn nữa, còn khiến mọi người há miệng ngạc nhiên!”

"Tôi nghĩ nhân vật trong phim thật sự sống dậy......"

Có người bỗng nhiên nghi ngờ nói: "Đừng nói trước đó đạo diễn đã nói cô ta phải diễn cái gì nhé? Không đúng, cho dù có nói, cũng không thể hoàn thành tốt như vậy được."

"Tôi nhớ rõ lúc trước khi Trần Thấm quay cảnh này, phải quay bảy lần mới qua, còn cô ta chỉ diễn một lần đã hoàn mỹ thế rồi?"

Có lẽ là vì không ai trong bọn họ xem trọng Tống Như, cho nên bây giờ mới có thể kinh diễm đến mức này.

Sau khi mọi người thấp giọng thảo luận mấy câu thì hoàn toàn im lặng.

Đạo diễn Beiber đứng trước màn ảnh nhìn hình ảnh khi nãy thật lâu, còn bảo Phó Đạo diễn phóng to một hình ảnh trong đó lên trên màn hình, sau đó đứng lên, vỗ tay trước tiên.

Có anh ta dẫn đầu, những người khác cũng vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng.

Phó Đạo diễn Trương không biết nên miêu tả cảm nhận của anh ta lúc này thế nào: “Sao cô có thể diễn hoàn mỹ như vậy được thế!”

Tống Như chỉ cười nhạt.

Vấn đề của Phó Đạo diễn Trương những người khác cũng rất muốn hỏi, sao có thể diễn ra một cảnh hoàn mỹ thế này dưới áp lực lớn như thế! Trực tiếp đạp nát Trần Thấm – người xuất thân từ diễn viên kịch nói chuyên nghiệp đến không còn mảnh vụn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi