ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Bởi vì đạo diễn không kiêng nể, rất nhiều diễn viên phụ trong đoàn làm phim đều có thành kiến với Tống Như.

Thậm chí đến nữ số một bởi vì cảm mạo mà làm chậm trễ hai ngày quay phim, đạo diễn cũng phải vì tiến độ thúc giục cô ta nhanh chóng làm việc trở lại, dẫn tới việc cô ta ngất xỉu ở studio.

Mọi người cũng cũng bắt đầu phàn nàn, cảm thấy Tống Như quá thích thể hiện, dẫn đến việc những ngày vừa qua của họ vô cùng cực khổ.

"Có lầm hay không, đã có người đứng sau tốt như vậy rồi, còn nghiêm túc như thế? Làm xuất sắc cho ai xem đây!"

"Ôi trời ơi! Từ trước đến nay tôi vẫn chưa thấy qua người nào liều mạng đến như vậy, đây không phải là muốn gài bẫy chúng ta hay sao?"

"Cũng chính là đạo diễn mua tài khoản của cô ta, không biết sau lưng thu bao nhiêu tiền của Đại Thiên rồi!"

Lời bịa đặt trong đoàn làm phim truyền đi càng ngày càng không thể tưởng tượng được, Bùi Hiển Hiển nghe được những người kia ở sau lưng nói luyên thuyên, vô cùng tức giận, trở về bàn bạc với Tống Như.

"Chị Như, những người kia mỗi ngày đều ở sau lưng bàn tán, dị nghị như vậy, tiếp nữa như vậy, tình cảnh của chị sẽ rất khó khăn, BOSS lại đang ở ngàn dặm xa xôi, nhất thời nửa khắc không thể đến kịp, nếu thật sự xảy ra chuyện gì…"

Cái tên đạo diễn kia cũng biết cách làm người quá rồi, rõ ràng đạp cao nâng thấp như vậy, không phải là đang gây thù chuốc oán cho Tống Như hay sao?

Tống Như vẫn luôn chăm chỉ luyện tập, không muốn kéo chân sau của đoàn làm phim, không nghĩ đến điều này, sau khi nghe được Bùi Hiển Hiển nhắc nhở, cô cũng rất xúc động.

"Hiển Hiển, em đừng lo lắng. Chị biết rồi."

Bùi Hiển Hiển càng lo lắng hơn, mới một câu thôi mà cô đã biết?

Bởi vì Bùi Hiển Hiển chưa từng trải qua cảnh Tống Như thu phục lòng người, vì vậy vẫn là không rõ ràng.

Ngày thứ hai, bình thường Tống Như vẫn sớm xuất hiện ở đoàn làm phim, hôm nay cô lại chưa đến. Hơn nữa, cô còn để thợ trang điểm đợi một tiếng.

Đạo diễn quay phim không được thuận lợi, đang muốn lấy Tống Như làm ví dụ, nhưng lại phát hiện Tống Như căn bản không đến.

"Tống Như đâu?"

"Vẫn chưa tới." Phó đạo diễn nói.

Đạo diễn đột nhiên rất lúng túng, ngay đến cả Tống Như, người có tư cách trở thành chiến sĩ thi đua nhất cũng không chăm chỉ nữa… Ông ta chỉ biết ho khan một tiếng: "Được rồi, lấy lại tinh thần đi, quay lại một lần nữa!"

Đám diễn viên nữ nhìn nhau một cái, lần lượt lộ ra nụ cười, cái này thì tốt rồi, xem đạo diễn làm sao lấy Tống Như để nói chuyện đây.

Sau khi quay được hai phân cảnh, Tống Như mới lững thững đi tới, đồng thời vẻ mặt có phần mệt mỏi.

Đạo diễn thấy thế, tiến lên hỏi thăm: "Tống Như, vì sao cô lại tới muộn như vậy, cô có biết hay không vì cô mà buổi tối phải tăng ca!"

Bùi Hiển Hiển ở bên cạnh cúi đầu, cô ấy rất muốn thay Tống Như giải thích, Tống Như là bởi vì cả đêm luyện tập động tác cho nên mới dậy muộn.

Thế nhưng Tống Như lại mở miệng trước: "Thật xin lỗi đạo diễn, ngày hôm qua có một ít chuyện riêng."

"Chuyện riêng?" Đạo diễn hừ một tiếng: "Cô phải chịu trách nhiệm với công việc của mình? Vì sao lại bất cẩn như vậy? Còn như vậy, làm sao có thể quay phim chứ? Được rồi, nhanh đi chuẩn bị!"

"Thật xin lỗi, đạo diễn." Tống Như nghiêm túc nói xin lỗi, sau đó mang theo Bùi Hiển Hiển đi vào phòng hóa trang.

Đạo diễn lắc đầu, về sau làm sao ông ta có thể lấy Tống Như làm ví dụ giáo huấn những diễn viên khác đây?

Mà sau khi Tống Như bị mắng, những diên viên khác cuối cùng cũng cân bằng trở lại.

"Xem đi, bị mắng rồi!"

"Khiến cô ta lại đắc ý, không phải là cũng bị mắng hay sao."

Bùi Hiển Hiển nghe thấy những lời này, lập tức hiểu được dụng ý của Tống Như: "Chị Như, em vừa nãy còn muốn giải thích… Thiếu chút nữa là làm hỏng chuyện rồi, thật sự xin lỗi."

Cô ấy vẫn còn quá trẻ người non dạ, không nghĩ tới điều này, Tống Như chỉ là chịu đựng vài câu nói, liền khiến những diễn viên khác không đố kỵ cô như vậy nữa, phương thức đơn giản như vậy, Bùi Hiển Hiển lại không nghĩ đến.

Đây mới là chỉ số cảm xúc…

"Gia Cửu nói buổi tối sẽ phái người mang đồ tới đây, em nhớ đi lấy."

"Thật tốt quá!" Bùi Hiển Hiển vô cùng hưng phấn, mặc dù cô ấy cũng có thể chịu được khổ cực, nhưng đồ ăn ở nơi này thật sự là quá khó ăn.

Tống Như cười cười, tối hôm qua, sau khi cô nói chuyện với Dương Gia Cửu, nhắc đến muốn rất nhiều thứ, nhưng thứ cô muốn nhất lại không có cách nào mang tới.

Đoàn làm phim này cùng với đoàn làm phim “Mảnh vỡ hồi ức” xảy ra mâu thuẫn, mỗi một người đều phải tiếp xúc lại từ đầu, làm việc gì cũng phải cẩn thận hơn gấp bội lần.

"Thứ em muốn nhất chính là anh có thể ở bên cạnh em."

Tống Như không có bất kỳ giấu giếm, nói vô cùng rõ ràng trong điện thoại.

"Anh cũng rất muốn đi tìm em." Dương Gia Cửu thấp giọng nói: "Hiện tại anh càng ngày càng hối hận vì để em đi."

Tống Như cắn chặt cánh môi, cô đang cố hết sức chịu đựng, bằng không cô thật sự sợ chính mình sẽ lỡ mồm, nói muốn quay về, trở lại bên cạnh Dương Gia Cửu.

Muốn nói cô không muốn công viêc nỗ lực như vậy nữa, chỉ muốn ở bên cạnh anh, làm bà Dương của anh mà thôi.

Nhưng cô càng rõ ràng hơn, cô không thể làm như vậy.

Cuối cùng cuộc đối thoại của hai người rơi vào trạng thái im lặng.

Dương Gia Cửu phát giác được tâm trạng của cô, lảng sang chuyện khác, nếu tiếp tục nói về chủ đề này sẽ chỉ làm Tống Như càng khó chịu hơn mà thôi.

"Những thứ em muốn, anh đều sắp xếp hết rồi."

"Gia Cửu…" Em rất nhớ anh, Tống Như trong lòng yên lặng bổ sung một câu.

"Anh đây."

"Không có việc gì, chăm sóc bản thân thật tốt." Tống Như nói.

Cô không dám nhiều lời, sợ nói nhiều hơn nữa sẽ nhịn không được muốn quay trở về tìm anh.

Nghe đến đó, trong giọng nói của Dương Gia Cửu mang theo vài phần vui vẻ: "Cũng không phải là cách quá xa, nếu em thật sự nhớ anh như vậy, anh có thể đến đó tìm em, thỉnh thoảng ghé thăm công việc vài ngày, cũng không khó. Hoặc là mỗi tuần anh tới tìm em một lần, để em không cần vất vả nhớ anh như vậy nữa, được không?"

Như vậy, giống như khiến cho áp lực nặng nề của công việc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tống Như lên tiếng: "Được!"

Thật ra Dương Gia Cửu mỗi ngày đều hỏi thăm Bùi Hiển Hiển tình hình của Tống Như, cô ăn cái gì, thời tiết bên đó như thế nào, đoàn làm phim xảy ra chuyện gì? Anh chính là người thương nhớ cô nhất.

Anh không muốn nói ra mà chỉ có thể giấu kín trong lòng, không thể để cho Tống Như phát hiện.



Tống Như sắp phải diễn vai người ăn mày, cô mặc một chiếc áo vải rách nát lên người, đội chiếc mũ rách tươm, trang điểm gương mặt trở nên xấu xí, nếu là một diễn viên bình thường, sớm đã chịu không nổi rồi.

Đặc biệt là trên đầu còn bôi mấy thứ kì quái, khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Còn thêm cả cái bớt trên má trái…

Cái này hoàn toàn chính là một người phụ nữ quái dị, xấu xí nhất thiên địa!

Thế nhưng Tống Như lại không hề có một tia chống cự, còn là dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.

"Các người vừa nãy có xem Tống Như hóa trang không? Tôi thật sự bị dọa chết khiếp rồi, hóa trang như vậy, cũng quá thảm đi!"

"Cô ta gặp phải vai diễn này, đúng là số mệnh không tốt rồi."

"Có điều, tôi cảm thấy Tống Như quả thật rất nghiêm túc, nếu là chúng ta bị hóa trang thành như vậy, sớm đã đi tìm đạo diễn tranh luận rồi?"

"Cô ta đúng là một diễn viên chuyên nghiệp."

Mấy người diễn viên phụ ở bên cạnh bàn tán, nhìn thấy Tống Như đi ra khỏi phòng hóa trang, toàn bộ tự nhiên lùi lại vài bước, bởi vì màn hóa trang của Tống Như thật sự quá đáng sợ.

Thật ra những thứ này đều là yêu cầu của đạo diễn, ông ta muốn khôi phục trạng thái của nhân vật một trăm phần trăm, cho nên trên đầu Tống Như thật sự bị thợ hóa trang dùng trứng gà thối lên trên, còn có nước bùn trong giày, trên quần áo đều là nước bẩn, hôi thối lấy từ trong khe nước lên.

"Quá xấu rồi!"

"Hơn nữa còn thối! Đều là mùi gì vậy chứ?"

"Ọe, cô ta không có phản ứng sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi