ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Tống Như luôn luôn tin tưởng Dương Gia Cửu, cho nên không hỏi nhiều, chuẩn bị trở về trước rồi hãy nói.

Nhưng trên thế giới không có tường nào gió không lọt qua được, rất nhanh cô đã biết tin thay đổi người đóng.

"Em cũng không biết, em đã bị đổi..." Tống Như nghiêng đầu nhìn về phía Dương Gia Cửu.

Dương Gia Cửu gật đầu: "Đúng, nhưng không sao, em đáng giá hơn nhân vật, chuyện lần này coi như làm một lần trải nghiệm."

Tống Như hiểu, xem ra Dương Gia Cửu ngầm cho phép chuyện này, vậy cô không cần lo nghĩ gì, nếu chuyện có thể giải quyết, Dương Gia Cửu sẽ không để cho cô có cơ hội nghe được tin tức này.

Nếu anh quyết định, cô sẽ toàn lực phối hợp, bởi vì cô biết, Dương Gia Cửu sẽ đem hết khả năng, cho cô thứ tốt nhất trên đời.

Quảng cáo trước đây quay chính là ví dụ tốt nhất.

Loại tin vịt này không giải quyết như bình thường được, dù cô trở lại đoàn phim, cũng chỉ là cho mọi người thêm phiền toái.

Hành hạ lẫn nhau, không bằng rời đi như bây giờ.

Cô còn chưa suy nghĩ, Dương Gia Cửu đã có kế hoạch mới, 《 Ám dạ cuồng đồ 》không có Tống Như thì không thể ra mắt.

"Trông em giống người mê tín lắm à?" Tống Như dở khóc dở cười, để điện thoại di dộng xuống: "Em nghĩ là lời em nói đã đủ rồi, tại sao cô ta vẫn không hiểu? Muốn em chết mới chịu bỏ qua sao?"

"Trên thế giới này luôn có người không biết phải trái."

Tống Như vểnh môi: " Ừ, em đồng ý."

"Tin anh, anh sẽ cho em một nơi tránh gió, ở trong vòng này, chỉ cần em còn muốn đi xuống, không ai có thể ngăn cản em."

Lời này của anh giống như gió ngày xuân, khiến lòng Tống Như ấm áp.



Tống Như được Dương Gia Cửu đưa đi, nhưng vết thương của Âu Dương Hải tương đối nặng, còn cần nằm viện nghỉ ngơi, cho nên Bùi Hiển Hiển ở lại chăm sóc. Cô vừa thấy tin tức trên điện thoại, tức giận mắng chửi.

Quên luôn Âu Dương Hải ngay ở bên cạnh...

"Vừa rồi tôi không nói gì, anh cũng không nghe thấy gì cả!" Bùi Hiển Hiển thấp giọng nói.

"Tôi nghe thấy hết." Âu Dương Hải nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng cảm thấy cô bé này rất dễ thương.

"Này..." Bùi Hiển Hiển muốn giải thích, lại không có lời có thể nói.

"Không cần lo lắng, Tống Như ở giới giải trí nhiều năm như vậy, loại sóng gió này không đủ làm cô ấy bị thương đâu." Âu Dương Hải mở mắt ra, kỳ lạ chính là, lời anh nói lại có thể khiến cho Bùi Hiển Hiển an tâm, hơn nữa ánh mắt anh lại đặc biệt dịu dàng.

Để cho Bùi Hiển Hiển không kiềm chế được ngây ngẩn.

"Dĩ nhiên tôi tin tưởng Tiểu Như sẽ không bị những lời đồn đãi này đánh ngã, nhưng lời bọn họ nói thật sự rất khó nghe! Tiểu Như chỉ là muốn đóng phim mà thôi, tại sao chính là có người không chịu buông qua chị ấy!" Bùi Hiển Hiển chán nản thở dài.

"Đại khái là có người ghen tỵ với tài năng của cô ấy."

Bùi Hiển Hiển vừa nghe, tán đồng gật đầu một cái: "Nhất định là như vậy!"

"Nếu là nguyên nhân này, đã nói lên Tống Như vượt xa đối phương, cô cần gì phải tức giận?"

Bùi Hiển Hiển nhíu mày, đúng vậy, hơn nữa Tống Như bên cạnh còn có Dương Gia Cửu bảo vệ, nghĩ như thế nào, Tống Như cũng không thể thua!

Âu Dương Hải an ủi cô xong, lại nhắm hai mắt lại.

Mà ngoài cửa, mấy người y tá quen xì xào bàn tán.

"Âu Dương Hải đối với tất cả mọi người đều lạnh nhạt, làm sao đối với trợ lý này lại tốt thế?"

"Chắc trời sinh đã rất lạnh nhạt, mỗi lần cho đưa thuốc đổi thuốc, anh ấy đều không phản ứng."

"Không thể nào, tôi thấy anh ấy và trợ lý đó trò chuyện rất vui vẻ."

Trên thế giới này tất cả ngoại lệ cũng là bởi vì thật lòng.



Tống Như về nhà, chị Hy đã đang đợi cô.

Thấy cô trong nháy mắt, chị Hy vội vàng chạy tới, ôm Tống Như vào lòng, giọng cũng nức nở: "Chị mới đi mấy ngày, sao em gầy đi nhiều như vậy? Có phải hay lại lén thức đêm đọc kịch bản không?"

"Em..."

"Nói em bao nhiêu lần, nhất định phải chú ý sức khỏe! Nhỡ xảy ra chuyện một cái, em muốn chị làm thế nào?"

Tâm trạng chị Hy đột nhiên vỡ òa, ôm Tống Như khóc: "Lúc chị thấy tin tức cũng vội muốn chết, em lớn vậy rồi lúc nào cũng để cho người ta lo lắng! Có phải em muốn hù chết chị hay không!"

Tống Như biết chị Hy quan tâm cô, cho nên khôn khéo đứng ở cạnh, giúp chị Hy lau nước mắt.

"Em kết hôn đã lâu như vậy, bây giờ cũng công khai, làm việc nhất định phải cẩn thận, coi như không vì chính mình, cũng phải vì giám đốc chứ." Chị Hy khóc thút thít.

"Rốt cuộc là ai ở sau lưng đùa giỡn thủ đoạn âm hiểm như vậy! Bắt nó ta lại, nhất định phải nó sống không bằng chết."

Ánh mắt Tống Như dần dần trở nên lạnh lẽo.

Nguyên nhân mãi cô không muốn động thủ, chẳng qua là nể thế hệ trước nhà họ Tống, bây giờ... Đều là mẹ Tống ép.

"Còn nữa, chị nghe nói đoàn phim quyết định muốn đổi em, sao có thể làm như vậy? Bọn họ bây giờ đang vi phạm hợp đồng! Loại chuyện này nếu truyền đi, sau này BOSS cùng Đại Thiên giấu mặt vào đâu!"

"Gia Cửu sẽ giải quyết."

"Chị sẽ chờ BOSS ra tay, để cho bọn họ biết lợi hại!"

Dù sao Tống Như không quay, lại động chạm đến《 Mảnh Vỡ Ký Ức 》, không bằng, để cho bọn họ không thể phát sóng..

"Còn có chuyện này, Gia Cửu nói có người muốn gặp em, không phải là chị đấy chứ?" Tống Như cười hỏi.

Chị Hy ho khan một tiếng: "Dĩ nhiên không phải! Em đoán một chút xem..."

Tống Như lắc đầu một cái, cô không nghĩ ra có người nào vào lúc này muốn gặp cô, trong cái giới này, người là bạn bè của cô không nhiều.

Vốn là cô kết bạn, chính là muốn thổ lộ tâm trạng, những người đạo đức giả kia không có cũng được.

"Em nhắm mắt lại, để cho anh ta tới!" Chị Hy thần bí cười.

Tống Như hiếm thấy đồng ý phối hợp trò chơi của chị Hy, chẳng qua là cô mới vừa nhắm mắt, một cái tên xuất hiện ở trong đầu, nghe được có tiếng bước chân, khóe miệng cô hơi nhếch lên: "Dịch Trạch?"

Chị Hy kinh hãi: "Oa, có phải hai người đã bàn bạc trước không? Làm sao có thể đoán được!"

Lúc này đứng cách Tống Như không xa, chính là Tiêu Dịch Trạch! Xuất ngoại mấy tháng, anh ta vẫn âm trầm như cũ, nhưng khí chất trên người lão luyện hơn người.

"Nghe được tin tức gần đây của cô, làm tôi giật mình, tôi xem trailer của 《 Mảnh vỡ hồi ức 》 rồi, cô diễn rất tốt. Dựa vào khả năng thiên phú và chỉnh sửa hậu trường, sau này sẽ tiến xa."

"Anh có đánh giá cao với tôi như vậy, là khẳng định tốt nhất của tôi." Tống Như cười nói, trong lòng hết sức vui vẻ.

Chuyện quá khứ cứ như vừa mới hôm qua, chỉ chớp mắt, bọn họ đều đã bước những bước dài về phía trước.

"Chuẩn bị trở về nước phát triển?"

"Ừ, mới vừa trở về đã nghe tin tức lớn của cô."

Bây giờ Tiêu Dịch Trạch không lạnh nhạt như trước nữa, ít nhất anh học được cười, không phải giả vờ chốc lát, mà là nụ cười thật sự, xem ra trải qua những chuyện kia, anh đã buông xuống tình cảm của mình.

"Có một tin, mọi người cùng nhau xem một chút." Dương Gia Cửu từ phòng làm việc đi ra, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi