ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

"Tôi sợ cái gì? Tôi chỉ nói sự thật! Mọi người đầu tư phim cũng vì kiếm tiền, tôi cũng không thể vì nâng đỡ người phụ nữ như cô ta, ném bỏ lợi ích công ty qua một bên..."

"Hơn nữa, cô ta diễn cũng không có gì đặc biệt, đợi sau khi phim công chiếu, các người sẽ biết quyết định ngày hôm nay của tôi sáng suốt cỡ nào."

"Chỉ sợ sẽ không phải là ngày nào đó rồi."

Đột nhiên giọng nói của Dương Gia Cửu ở bên cạnh bọn họ vang lên, tất cả mọi người sợ hãi, cảnh tượng hết sức khó xử...

Nghị luận sau lưng người khác, sợ nhất là bị bắt quả tang tại chỗ.

"Dương... Tổng Giám Đốc Dương!" Tổng Giám Đốc Trần ho khan một tiếng, buông ly sâm banh xuống, thần sắc vốn đắc ý trở nên khẩn trương lên.

"Nếu như tôi ra tay, đoàn làm phim của ngài lập tức sẽ giải tán, ngài muốn thử một chút không?" Dương Gia Cửu nhìn xuống bọn họ, ánh mắt hiện đầy ý lạnh.

"Tổng Giám Đốc Dương, đùa gì vậy, chúng ta chưa đạt được thỏa thuận à?"

"Tôi trông giống như đang đùa sao? Ở sau lưng nói về vợ tôi như vậy, ngài nên có ý thức."

Ánh mắt Tổng Giám Đốc Trần sốc nhẹ, không biết giải thích như thế nào, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng: "Tổng Giám Đốc Dương, tôi thật không phải ý kia! Nếu ngài phải làm như vậy, có phải là quá vô lý hả?"

"Ngài ở sau lưng nghị luận thị phi, tôi nghe được cũng nên giả bộ như không nghe thấy sao?"

"Tôi chính là thuận miệng nói vài lời..."

"Vậy sao?" Dương Gia Cửu lạnh lùng nhìn ông: "Bây giờ tôi có đầy đủ lý do hoài nghi, ngay từ đầu ngài đã chuẩn bị xong muốn đổi người rồi, sự cố xảy ra ở đoàn làm phim, ngài dám nói người đánh tráo đạo cụ đều không có một chút quan hệ với ngài sao?"

"Tổng Giám Đốc Dương! Ngài nói như vậy... Là phỉ báng!" Tổng Giám Đốc Trần thở hổn hển, từ trên ghế sofa đứng lên.

Vừa lúc đó, một người đàn ông mặc áo tây trang không bâu đi tới, ông là một trong những khách quý quan trọng đêm nay được mời tới, Chủ tịch doanh nghiệp Ngạo Phong Âu Dương Toại.

Nhìn ông đi tới, người vây xem tự nhiên nhường ra một con đường.

Nhưng ông ta không thèm để ý đến bất cứ ai, mà trực tiếp hỏi Dương Gia Cửu: "Có chuyện gì?"

"Chú út, không có việc gì."

"Tốt lắm." Âu Dương Toại nhìn một cái đầy ý nghĩa với Tổng Giám Đốc Trần vừa mới cùng Dương Gia Cửu hô to gọi nhỏ, xoay người rời đi.

Lúc này, Dương Gia Cửu mới nói với Tổng Giám Đốc Trần lần nữa: "Người vừa mới rồi, ngài hẳn là biết chứ? Cha của Âu Dương Hải..." Giọng anh trở nên rất lạnh lùng, lộ ra vài phần nguy hiểm: "Tôi hình như đã quên nói, Âu Dương Hải có cha là theo họ mẹ, nguyên bản, anh ta hẳn là họ Dương."

"Mà tôi và Âu Dương Hải, là anh em họ."

Tổng Giám Đốc Trần đột nhiên ý thức được cái gì, lui về sau nửa bước, mở to hai mắt nhìn...

"Ngài vừa mới nói câu nói kia cũng có đạo lý, mọi người đầu tư phim cũng là vì kiếm tiền, tôi đây liền chúc ngài tài nguyên rộng tiến." Nói xong, Dương Gia Cửu xoay người rời đi, như một cơn bão, không lưu tình chút nào.

"Xong rồi..."

Tổng Giám Đốc Trần cúi đầu, không biết nên làm sao để kết thúc, lúc trước bọn họ vì mời Âu Dương Hải đóng phim, đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cùng khí lực, cả bộ phim có thể nói là vì để phù hợp với Âu Dương Hải, phương diện kịch bản cùng nhân vật đều làm cải biến lớn, nếu... Âu Dương Hải bởi vì chuyện Tống Như này rời khỏi, vậy khoản đầu tư của họ sẽ hoàn toàn mất hết như vậy!

Bộ phim được cho là gây sốt cho mùa hè, bây giờ...

Tổng Giám Đốc Trần hoàn toàn không nghĩ tới Dương Gia Cửu còn che dấu một tay, lúc trước ông đưa ra đề nghị thay người, Dương Gia Cửu thống khoái đồng ý như vậy, ông nên nghĩ đến sự tình không có đơn giản như vậy, bây giờ ông hoàn toàn là bảo hổ lột da, làm sao có thể có đường sống?

Trơ mắt nhìn hơn 300 tỷ đầu tư sẽ lãng phí sao?

"Không, chờ một chút, Tổng Giám Đốc Dương! Tôi cảm thấy được chuyện này là tôi không nghĩ tới, chúng ta tìm một chỗ iên tĩnh, trò chuyện vui vẻ, được không?"

Dương Gia Cửu hất tay của ông ra, không khách sáo nói: "Vừa mới rồi lời ngài nói tôi sẽ không quên, làm nhục vợ tôi, hình phạt này cũng không nặng nề."

Nói xong, Dương Gia Cửu nhìn thời gian trên điện thoại di động: "Lúc này, hẳn là đã bắt đầu rồi."

"Cái gì?" Tổng Giám Đốc Trần ở nguyên chỗ ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn Dương Gia Cửu rời đi, điện thoại di động của ông vang lên ngay sau đó, là trợ lý ở công ty gọi tới.

"Tổng Giám Đốc Trần, không hay rồi, Âu Dương Hải nói đoàn làm phim không cách nào phụ trách an toàn bản thân diễn viên, vì lý do sự cố, tuyên bố rời khỏi."

...

Âu Dương Hải ở trong giới gần đây luôn lạnh lùng và kiêu ngạo hiếm khi tham gia các cuộc phỏng vấn công khai, nhưng mà một khi anh mở miệng, là đại biểu xác thực, bằng không anh chẳng muốn ngồi ở phía trước màn ảnh, tiếp nhận phỏng vấn nhàm chán.

Chính vì tính cách anh quái dị như vậy, fan cùng mọi người đều bị thuyết phục bởi những lời nói của anh ấy, người cao ngạo như vậy làm sao có thể vì lăng xê mà nói dối chứ?

"Về sự cố kia, tôi đã nói với cảnh sát tất cả những gì tôi biết về vụ tai nạn rồi, cùng ngày nhân viên công tác phụ trách đạo cụ vẫn đang tìm kiếm."

"Tôi bị thương cũng không phải Tống Như làm, nhưng trong trường hợp đó, tôi vô thức đưa ra một lựa chọn mà bất cứ ai cũng sẽ đưa ra."

"Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, lại bị truyền đi xôn xao, giới nghệ sĩ khi nào lại thiếu tin tức như vậy?"

"Còn truyền ra một ít chuyện mê tín và kỳ lạ, tôi hoàn toàn không có thể hiểu được, hai chuyện này cần gì phải liên quan."

"Xét thấy thái độ đoàn làm phim và phương án xử lý, tôi cho rằng không có thể đảm bảo cho an toàn của mình, tôi lựa chọn rời khỏi đoàn làm phim, từ vai trò này, điều này được nêu rõ trong hợp đồng, về phần mọi người rốt cuộc muốn tin ai, tôi không miễn cưỡng."

Nói xong, Âu Dương Hải liền tắt đi mic.

Đó là tất cả những gì anh ấy nói, và người hâm mộ đã bày tỏ sự ủng hộ dành cho anh ấy sau khi nghe.

"Ủng hộ anh Hải!"

"Quay phim ở vùng núi này vốn rất nguy hiểm, đoàn làm phim ngay cả biện pháp an toàn đều không cam đoan được, vì sao còn muốn tiếp tục diễn? Dùng mạng giúp bọn họ kiếm tiền sao?"

"Đoàn làm phim khẳng định có trợ giúp ở sau lưng rồi, xảy ra sự cố, không muốn gánh trách nhiệm, sẽ đổ mọi chuyện cho Tống Như, quả thực không biết xấu hổ."

"Đúng đấy, bây giờ đoàn làm phim cũng không có đưa ra một lời chính thức!"

Âu Dương Hải giao phần còn lại cho trợ lý cùng người đại diện, đưa Bùi Hiển Hiển rời đi.

Khi bọn họ rời khỏi hiện trường buổi họp báo, toàn bộ hành trình Bùi Hiển Hiển ngăn ở trước mặt Âu Dương Hải, còn dùng mũ của mình che mặt Âu Dương Hải, không để cho các phóng viên có bất luận cơ hội gì đặt câu hỏi.

"Nhường một chút!"

Nhìn cô bảo vệ mình gần trong gang tấc, Âu Dương Hải đột nhiên cảm giác được bên cạnh mình chính là thiếu một người như vậy, có lẽ anh nên nói trực tiếp cùng Tống Như, để nhờ ai đó giữ cô gái nhỏ ở bên cạnh anh.

"Nhanh lên xe!"

Bùi Hiển Hiển nhìn về phía Âu Dương Hải nói.

Tình huống này, cô tính toán một mình chống đỡ những ký giả kia sao?

Trong nháy mắt Âu Dương Hải dắt lấy cổ tay của cô, đẩy cô lên xe trước, sau đó lập tức nhảy lên, nói tài xế lái xe.

Anh nhìn đến bộ dạng Bùi Hiển Hiển có chút sợ run: "Ngăn cản phóng viên không phải muốn cô tự giữ mình lại."

"Này... Tôi không có kinh nghiệm gì, lần sau sẽ biết thôi!" Bùi Hiển Hiển đột nhiên nghĩ về vết thương trên cánh tay của anh, nhanh chóng hỏi: "Tay của anh thế nào rồi?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi