ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Anh từ trước đến nay không thích chỗ đông người, không thích quanh co lòng vòng, không thích sống trong thành phố, không thích ăn sáng đúng giờ.........

Nhưng bởi vì có Bùi Hiển Hiển bên cạnh anh, anh nhẫn nhịn tất cả, hơn nữa còn coi cô ấy là ngoại lệ.

Nếu như thế này mà vẫn không theo đuổi được, anh thật sự nghi ngờ chính bản thân mình.

" Bắt đầu từ đây sao?" Bùi Hiển Hiển bỏ qua suy nghĩ trong đầu, ngồi xuống đối diện Âu Dương hỏi.

Âu Dương nhíu mày, anh bỗng nhiên có chút bận tâm, nếu một ngày nào đó Bùi Hiển Hiển biết được tất cả những gì anh làm hôm nay đều là vì cô ấy, cô ấy sẽ đáp lại thế nào?

Bị anh nhìn như vậy, Bùi Hiển Hiển theo bản năng cúi đầu.

Âu Dương bỗng nhiên mở miệng: " Tôi muốn theo đuổi em."

"Cái gì?" Bùi Hiển Hiển mở to hai mắt, dường như sắp hít thở không được: " Anh đùa giỡn hả?"

Âu Dương dời ánh mắt đi: "Ừ, đây là lời kịch." Giọng nói của anh lộ ra sự thất bại.

Nghe anh nói như vậy, Bùi Hiển Hiển thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây sau đó, cô ấy không khách khí đấm Âu Dương một đấm: "Không nên đùa giỡn như vậy!"

Âu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, sao cô gái này khi thì thông minh, khi thì ngu ngốc như vậy chứ?

"Bắt đầu đi." Anh giơ kịch bản lên.

"Ừ..." Bùi Hiển Hiển bày ra dáng vẻ tráng sĩ liều chết.

"Được rồi, khi nào thì tôi có thể tháo mấy thứ băng gạc này ra?"

" Trước khi vào đoàn phim đi." Bùi Hiển Hiển liếc nhìn kịch bản. Mấy hôm trước cô ấy có xem qua mấy chi tiết, bây giờ xem kỹ, rất nhanh đã bị nhân vật và tình tiết hấp dẫn.

Nếu như là Âu Dương và Tống Như diễn, nhất định là xem rất hay!

Bây giờ cô ấy đã bắt đầu chờ mong phim được chiếu rồi.

Hơn nữa cô ấy nghĩ việc Dương Gia Cửu tìm Âu Dương diễn vai chính còn có một nguyên nhân rất quan trọng nữa, đó chính là cuộc sống sinh hoạt của bản thân Âu Dương với nhân vật nam chính này có vài điểm tương tự.

" Tôi chỉ là không thích tiếp xúc với người khác, không có nghĩa tôi là một người lập dị có sở thích đặc biệt gì. Có thể tôi chỉ muốn một cuộc sống vui vẻ yên tĩnh mà thôi." Một lúc lâu sau, Âu Dương mới nói một câu như vậy.

Anh luôn muốn tìm cơ hội xóa bỏ hiểu lầm với Bùi Hiển Hiển, nếu không, cô gái kia sẽ mãi luôn sợ anh như vậy, làm sao anh thực hiện bước tiếp theo được?

" Trong giới giải trí đều đồn đại rằng tôi rất đáng sợ, cho nên mới khiến em sợ tôi như vậy sao?"

Bùi Hiển Hiển nghe vậy, nháy mắt một cái.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, cô ấy quả thực đã nghĩ rằng Âu Dương không phải là người mới gặp lần đầu đã khiến nguồi ta sợ hãi như thế.

.............

Mẹ Tống suốt đêm thu dọn xong đồ đạc của mình, nhưng không có cách nào tránh né được ba Tống.

" Sao lại thu dọn.... những thứ này?"

" À, có một bạn học cũ kết hôn, nhất định mời tôi đến, có thể tôi phải ra ngoài mấy ngày." Mẹ Tống cũng không quay người lại, vẫn giống như bình thường, bình tĩnh nói.

Ba Tống gật đầu: " Ừ, có gì cần thì bảo quản gia sắp xếp giúp bà, đi chơi vui vẻ."

Công ty còn có chuyện cần xử lý, ba Tống đương nhiên không thể phân thân được.

"Được rồi, tôi nghe người giúp việc nói Tiểu Nhu cãi vã với bà. Nó vừa tiếp quản công ty, tâm trạng khó tránh khỏi có chút không ổn. Tôi sẽ dạy dỗ với nó, bà đừng để trong lòng."

Dạy dỗ?

Mẹ Tống nghe xong cũng chỉ cười nói không có việc gì.

Bởi vì..... lời này bà ta đã nghe rất nhiều năm rồi. Lần đầu tiên là như thế này, lần thứ một trăm cũng là như thế này. Tống Nhu căn bản không hề bớt đi chút nào, mà mong đợi của bà ta đã bị thời gian mài nhẵn không còn nữa rồi.

Cuộc đời của bà ta trong mắt cô chủ nhà họ Tống này là sự tồn tại thấp hèn không gì sánh nổi.

Tại sao bà ta lại phải sống thấp hèn như vậy?

" Đi tắm cho đỡ mệt mỏi đi." Mẹ Tống đẩy ba Tống vào phòng tắm, sau đó đứng một mình bên cạnh bệ cửa sổ, nhìn bầu trời đêm vô biên.

Bao gồm cả ba Tống, nhà họ Tống cũng không phát hiện mẹ Tống có điều gì khác thường. Vẫn là Tống Kiệt trong bữa cơm ngày hôm sau trông thấy sắc mặt mẹ Tống không tốt mới hỏi một câu: " Dì à, dì làm sao thế?"

" Dì không sao, có lẽ là do hôm qua hơi mất ngủ." Mẹ Tống cầm ly nước uống vài ngụm: " Không có gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Tống Kiệt gật đầu: "Nếu như không thoải mái thì kêu bác sĩ đến nhà khám xem."

" Dì biết rồi. Hôm nay dì phải đi xa nhà một chuyến, trong nhà có chuyện gì thì con giúp đỡ một chút."

Tống Kiệt gật đầu, cứ thế nhìn mẹ Tống xách vali rời khỏi nhà họ Tống.

Ai cũng không ngờ sẽ xảy ra biến cố lớn như vậy.

Mẹ Tống xách hành lý, đi thẳng đến Đại Thiên.

Lúc này, Tống Như và Dương Gia Cửu đã đến công ty rồi. Có thể sâu trong lòng cô đã không còn hận mẹ Tống nữa. Đối với cuộc sống bi thảm của mẹ cô, cô đau lòng hơn bất cứ ai.

Nhưng cũng bất lực.

" Tổng giám đốc, bác gái đến rồi." Trần Viễn gõ cửa, thấp giọng nói.

Dương Gia Cửu và Tống Như đưa mắt nhìn nhau, hai người đứng dậy, đi tới phòng khách.

Vừa vào cửa, Tống Như đã phát hiện hôm nay mẹ Tống dường như trở nên tiều tụy hơn, cả người có vẻ vô cùng cô đơn.

" Tiểu Như..." Mẹ Tống thấy bọn họ đi vào, khóe miệng lập tức treo lên nụ cười tươi.

" Gia Cửu, anh cứ đi làm việc đi." Tống Như nói.

Dù sao đây cũng là chuyện của hai người, cô không muốn Dương Gia Cửu phải bị động tiếp thu quan hệ mẹ con lúng túng này. Dương Gia Cửu hiểu ý, dẫn Trần Viễn rời đi.

" Tìm tôi có chuyện gì?" Tống Như ngồi đối diện bà ta, giọng nói lộ vẻ xa cách và lạnh lùng.

Mẹ Tống đã sớm quen rồi, bà ta cười cười, lấy một hộp trang sức khắc hoa phong cách cổ xưa từ trong vali ra: " Lúc con kết hôn, mẹ chưa cho con của hồi môn gì. Mấy thứ này là chút lòng thành của mẹ. Mẹ biết nhà chồng con rất tốt, không thiếu thứ gì cả, những thứ này..... coi như là lời chúc phúc của mẹ cho con vậy."

Mẹ Tống đặt hộp trang sức xuống trước mặt Tống Như: " Lúc trước mẹ xem tin tức con bị thương, sao rồi? Bị thương chỗ nào?"

" Chỉ trẹo chân một chút, không có việc gì." Tống Như lãnh đạm đáp lại.

" Vậy là tốt rồi.... Cũng đều tại Tống Nhu hơi quá đáng!" Mẹ Tống muốn ngồi lại gần Tống Như một chút, kéo tay Tống Như nói thêm vài câu, nhưng động tác của bà ta cứng rắn dừng lại: " Mẹ chỉ muốn đến thăm con một chút, sau này con phải sống thật tốt, càng ngày càng hạnh phúc. Mẹ đi trước đây."

Tống Như không có ngăn cản mà chỉ nhìn mẹ Tống rời đi. Cảm giác của cô vẫn rất nhạy bén. Lúc này cô phát hiện mẹ Tống có chút không giống bình thường, không hề lưu luyến gì với nhà họ Tống nữa.

Nhiều năm như vậy, mẹ con hai người rốt cuộc là bị điều gì ngăn cách?

Tống Như nhìn hộp trang sức trên bàn, rơi vào trầm mặc. Trong lòng cô rất khó chịu. Bởi vì hận nhà họ Tống, cô vẫn trải qua những ngày không có mẹ. Nếu như mẹ Tống rời khỏi nhà họ Tống, mẹ con hai người có phải sẽ vẫn giống như ngày trước không..... Nhưng vừa nghĩ, mẹ Tống sao có thể buông bỏ được thân phận bà Tống đây?

Cho nên, cô chỉ nhìn mẹ Tống rời đi.

Sau khi mẹ Tống đi khỏi, Dương Gia Cửu đi đến bên cạnh Tống Như: " Vẫn ổn chưa?"

Tống Như ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi chớp, nhẹ giọng trả lời: " Không ổn lắm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi