ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

“Tôi là từng làm người mẹ đơn thân mấy năm rồi, tôi biết cha mẹ đối với con cái quan trọng cỡ nào, vì để duy trì hình ảnh người cha hiền từ của ông ấy, tôi luôn giấu giếm bí mật này, nhưng bởi vì sự chịu đựng đó của tôi mà lại làm tôi biến thành người thứ ba giữa bọn họ sao?”

“Tôi thừa nhận tôi không phải là một người tốt, khi biết tin Ngô Thiến chết, tôi cũng từng cảm khái rằng ông trời đúng là có mắt, nhưng dù sao thì người cũng đã chết rồi, tiếp tục truy cứu việc của quá khứ cũng không còn ý nghĩa gì nữa… Nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác làm tổn thương con gái của tôi, tôi thật sự không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.”

“Danh hiệu thiên kim tiểu thư nhà họ Tống mới thực sự xứng đáng với tên gọi của nó! Nó không phải là con gái của người thứ ba!”

Vào giờ phút này, tất cả các phóng viên đều bị bí mật này làm chấn động.

Ai có thể nghĩ đến nhà họ Tống thế mà lại giấu giếm bí mật như vậy, hơn nữa còn là do phu nhân của nhà họ Tống hiện tại tự mình nói ra trước mặt mọi người.

Bà ấy vì chồng mình mà nhẫn nhịn bao nhiêu năm, hiện tại là lúc nên thanh minh cho bản thân và con gái của mình rồi.

“Xin mọi người hãy tin tất cả những lời hôm nay tôi nói, đừng tiếp tục bôi nhọ con gái của tôi là người thứ ba nữa, nó có được ngày hôm nay thật sự là không dễ dàng gì.”

“Tất cả những chứng cứ tôi đem ra ngày hôm nay đều là sự thật, tôi nguyện trả lời tất cả câu hỏi của mọi người.”

“Tôi cũng hy vọng mọi người hãy quan tâm nhiều hơn về tác phẩm điện ảnh của Tống Như, đừng tiếp tục nghe những lời đồn đại vô căn cứ mà tổn thương nó nữa.”

Tiếp theo Tăng Nhĩ Ngọc chắp tay về phía các phóng viên.

Tất cả những lời bà nói đều chân thật thành khẩn như vậy, làm cho người khác không có cách nào nghi ngờ được.

Thì ra, nhà họ Tống luôn luôn giấu giếm bí mật như vậy…

“Bà Tăng, hiện giờ bà đem những việc này nói ra không sợ nhà họ Tống trả thù sao?”

Nghe được câu hỏi đó, nụ cười của Tăng Nhĩ Ngọc rất chua xót: “Nếu như không phải vì con gái của tôi, tôi thật sự sẽ giấu bí mật này đến khi chết đi, hiện giờ tôi đứng đây nói ra tất cả thì đã chuẩn bị tốt việc cùng nhau bị hủy hoại rồi! Tôi không thể tiếp tục ích kỷ như vậy được, vì cái gọi là tình yêu mà làm liên lụy đến cuộc sống của con gái tôi.”

“Tôi hy vọng mọi người có thể nhìn thấy được năng lực diễn xuất của Tống Như chứ không phải là lấy cái mũ dơ bẩn chụp lên người con bé, con gái tôi không phải là con gái của người thứ ba! Nó vẫn luôn sống một cách quang minh chính đại chứ không làm thua thiệt bất cứ người nào.”

Nói đến câu cuối cùng thì giọng nói của Tăng Nhĩ Ngọc lại nghẹn ngào một lần nữa.

“Cảm ơn mọi người, tôi thật sự phải nói nhiều như vậy.” Bà buông micro xuống, bạn tốt bên cạnh bà tiến lên đỡ bà.

Phía dưới, các phóng viên bắt đầu thảo luận sôi nổi.

“Nếu không phải vì con gái thì bà ấy chắc chắn sẽ không đem chuyện này nói ra, tôi nhìn thấy những chứng cứ bà ấy đưa đều là thật, ai dám ngụy tạo những thứ đó mà tố cáo nhà họ Tống chứ?”

“Lần trước Tống Như bị thương, Đại Thiên không có giải thích với người ngoài, có lẽ đoán chừng liên quan đến việc này… Tống Như cũng thật sự vô tội, thế mà lại bị chính người thân của mình hãm hại thành như vậy!

“Vì để bảo vệ mấy người con của nhà họ Tống và chồng của mình, bà Tăng thật sự quá vĩ đại rồi, luôn luôn nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, nếu không phải nhìn thấy tính mạng con gái ruột của mình bị nguy hiểm thì bà ấy cũng sẽ không đi đến bước này.”

“Lòng người thật sự quá hiểm ác, sau này người nhà họ Tống sẽ làm thế nào để đối mặt với mẹ con nhà bọn họ?”

Tăng Nhĩ Ngọc không phải trả thù mà là thanh minh!

Người phản bội trước không phải là bà, bị lời ngon tiếng ngọt lừa dối nhiều năm như vậy, bà cũng nên tỉnh táo lại để đối mặt với chân tướng, nếu không người bị lừa không chỉ là mình bà.

“Nhĩ Ngọc, cậu làm được rồi! Cậu rất dũng cảm, Tống Như sẽ hiểu cho cậu.” Trần Mẫn quan tâm vỗ bả vai của bà: “Đều đã qua rồi.”

Tăng Nhĩ Ngọc hiện tại đã làm xong tất cả những thứ muốn làm, đem việc cuối cùng giao lại cho bạn tốt, bước chân của bà nhẹ nhõm vô cùng, đời này bà cuối cùng cũng cho bản thân mình một công đạo, chỉ là khi bước ra ngoài thì nhìn thấy Tống Như đứng trước cửa.

Bốn mắt nhìn nhau, Tăng Nhĩ Ngọc sửng sốt một chút, nhưng lúc này trong mắt của bà không có nửa điểm tình cảm, giống như nhìn một người xa lạ.

Thân phận bà chủ của nhà họ Tống, bà không cần, nguyện vọng duy nhất của bà là con gái mình có thể sống tốt…

Bạn tốt Trần Mẫn đứng trên bục nhìn thấy một màn đó, vội vàng chạy tới mang Tăng Nhĩ Ngọc rời đi.

Cho đến khi trở lại căn phòng trên lầu, Tăng Nhĩ Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, vừa mới bị Tống Như nhìn như vậy, cổ của bà như bị người ta bóp chặt, khó chịu không thở nỗi.

“Đừng nghĩ nữa! Cậu đã đưa ra lựa chọn rồi, sau này sống cùng với con gái của cậu, không phải tốt hơn sao?”

“Mình muốn nghỉ ngơi một lát.” Tăng Nhĩ Ngọc nói xong thì bước vào phòng ngủ, sau đó khóa trái cửa lại.

Trần Mẫn cho rằng bà muốn yên tĩnh lại, không có ngăn cản bà, bất cứ ai trải qua sóng gió như vậy thì cả người cũng sẽ mệt mỏi.

Mấy phút sau có người gõ cửa.

“Ai vậy?”

“Dì Trần, là cháu, Tống Như.”

Trần Mẫn sửng sốt, sau đó trực tiếp chạy tới mở cửa, nhìn thấy thật sự là Tống Như, bà rất vui vẻ: “Tiểu Như, cháu cuối cùng cũng đến rồi.”

“Mẹ cháu đâu?”

“Bà ấy nói mệt muốn nghỉ ngơi, đang ở trong phòng ngủ, chỉ là đã khóa trái cửa lại rồi.”

Tống Như và Dương Gia Cửu nhìn nhau, Dương Gia Cửu lập tức bảo Trần Viễn liên lạc với nhân viên quản lý của khách sạn, rất nhanh có nhân viên đem chìa khóa phòng tới.

Tống Như đẩy cửa ra, nhìn thấy Tăng Nhĩ Ngọc nằm trên giường, cả người giống như vừa mới bị bệnh nặng.

Bước chân của cô dừng lại bên giường, qua một lúc mới kêu một tiếng: “Mẹ…”

Nhiều năm như vậy, cô cũng không có chính miệng mình kêu một tiếng mẹ.

Nghe thấy âm thanh đó, Tăng Nhĩ Ngọc mở mắt ra, xúc động nhìn Tống Như, nước mắt của bà vô thức chảy xuống, giọng nói run rẩy: “Nhiều năm như vậy rồi, con cuối cùng cũng chịu nhận mẹ rồi.”

Tống Như nức nở, ngồi xuống giường, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tăng Nhĩ Ngọc.

“Là con không tốt, không làm tròn bổn phận của con gái.”

“Không… là mẹ không tốt, mẹ quá ích kỉ mà để con chịu khổ nhiều năm như vậy.” Tăng Nhĩ Ngọc luyến tiếc nhất là Tống Như, bà chờ ngày này, chờ rất lâu rồi.

Mẹ con hai người ôm nhau, Tống Như dịu dàng giúp bà lau nước mắt: “Đều đã qua rồi, trở về với con được không? Sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau.”

Tăng Nhĩ Ngọc ngẩn người ra, chậm rãi lắc đầu: “Vẫn chưa phải lúc, mẹ muốn lấy lại hết những thứ thuộc về con.”

Bà đã chuẩn bị tình huống xấu nhất rồi, bà có thể rời đi rất xa, nhưng nếu như vậy thì người của nhà họ Tống sẽ càng thêm càn rỡ, hơn nữa Tống Như là ngừa kế thừa danh chính ngôn thuận của nhà họ Tống, mẹ con bọn họ không cần phải sống ủy khuất như vậy.

“Con thích quay phim thì quay phim đi! Việc của nhà họ Tống, mẹ sẽ xử lý tốt, đó là của chúng ta, không ai có thể đoạt được.” Tăng Nhĩ Ngọc nắm thật chặt tay Tống Như: “Là mẹ quá yếu đuối mới để cho con chịu khổ, sau này mẹ sẽ mạnh mẽ hơn, Tống Nhu muốn nắm quyền nhà họ Tống thì trước tiên phải bước qua mẹ đã.”

“Sau này mẹ sẽ bảo vệ con, sẽ không để cho con chịu khổ nữa.”

Tim của Tống Như bỗng nhiên được ấm áp…

Cô hiểu lầm mẹ mình nhiều năm như vậy, thậm chí còn nói rất nhiều lời tổn thương đến bà…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi