“Cô ấy chính là nữ diễn viên hạng A đóng phim hành động trong nước, là người viên ngọc sáng giá cho vai nữ chính đó!”
“Tôi nghe nói Tống Như của Đại Thiên cũng đến, chỉ là đến giờ vẫn chưa thấy người đâu.”
“Cô nói xem, hai người họ ai lợi hại hơn?”
Trong bầu không khí căng thẳng như này cũng chỉ có nói đến những tin bát quái mới có thể giải tỏa áp lực.
Trợ lý của Ưu Nam đi trong đám người mấy vòng, xác định không thấy bóng dáng Tống Như đâu mới về nói cho Ưu Nam.
“Biết rồi, trước tiên không cần làm gì hết, dựa theo thứ tự mà làm.”
Tổ đạo diễn sẽ gọi tên Tống Như bình thường, nếu cô không xuất hiện có nghĩa là đã chủ động từ bỏ quyền lợi của mình. Như vậy anh ta cũng coi như hoàn thành yêu cầu của ông cụ Dương.
Lúc này, ông cụ Dương đang đeo kính râm ngồi ở một góc khuất, nhìn thời gian rồi ‘hừ’ một tiếng.
“Thật sự không động não à? Cũng không biết nghe ngóng rõ ràng sao?” Trong lòng ông có chút khó chịu.
Quả thật là ông muốn mượn tay Ưu Nam để thử Tống Như một chút, nhưng nếu như Tống Như thật sự không qua được thử thách và bị loại thì có lẽ người vui nhất chính là Ưu Nam. Vì trong lòng anh ta người phù hợp với vai nữ chính nhất là Hề Mạn chứ không phải Tống Như.
Yêu cầu của ông cụ Dương vừa hay đã cho anh ta một lý do để không phải đắc tội với Đại Thiên.
Khi đến lượt Hề Mạn, dường như mọi người đều ngước mắt lên trông chờ nhìn cô đi vào phòng thử vai. Mặc dù không thấy được tình huống bên trong nhưng nhìn thời gian từ lúc cô ta đi vào thì thời gian cô ta ở trong đó là lâu nhất!
Cũng có thể nói, tổ đạo diễn đã xem cô ta diễn toàn bộ phần chuẩn bị từ đầu đến cuối!
Những diễn viên cạnh tranh đang ngồi chờ đều tỏ vẻ, vai diễn này khẳng định là Hề Mạn đã nắm chắc trong tay rồi.
Ban đạo diễn thảo luận với nhau một chút, trên cơ bản đã quyết định Hề Mạn diễn vai này rồi.
“Đạo diễn Ưu, có tiếp tục nữa không?”
“Người tiếp theo là ai?”
“Tống Như.” Trợ lý nhìn danh sách rồi trả lời.
“Tiếp tục.” Ưu Nam trả lời không chút cảm xúc, chỉ cần người không ở đây thì anh ta có thể ăn nói với ông cụ Dương rồi.
Chỉ là khi người trợ lý đi ra không lâu, trong đám đông đột nhiên có một người đứng dậy. Cô ấy có dáng người cao gầy, từng bước từng bước đi xuống cầu thang. Khi tới trước mặt trợ lý thì tháo mũ xuống, để lộ khuôn mặt.
Những người vừa nãy ngồi cạnh cô đều kinh ngạc không thôi! Thì ra Tống Như đã đến từ lâu! Lại còn vẫn luôn ngồi ở đó nghiêm túc đọc lời thoại!
Trợ lý Ưu Nam mờ mịt, bây giờ anh ta phải nói thế nào với đạo diễn đây? Rõ ràng anh ta đã thông báo địa điểm thử vai đổi thành phim trường Hồng Nguyệt rồi mà! Ai có thể nói cho anh ta biết, làm sao Tống Như vẫn có thể đến đây được không?
Người ngồi bên cạnh bắt đầu từ từ thảo luận, vẻ mặt người trợ lý dường như có chút kỳ lạ...
Mang theo áp lực, trợ lý đưa Tống Như vào phòng thử vai. Khi Tống Như xuất hiện trong phòng, Ưu Nam nắm chặt lấy cây bút trong tay.
“Xin chào các vị đạo diễn, tôi là Tống Như.”
Hôm nay Tống Như ăn mặc vô cùng đơn giản, nhẹ nhàng thanh thoát. Áo sơ mi trắng và quần bò khiến người khác cảm thấy vô cùng soái khí và lão luyện. Cách ăn mặc như vậy đã đạt tới mức độ cao nhất gần với vai nữ chính.
Trừ Ưu Nam ra thì trên mặt những đạo diễn khác đều mang theo một tia ngạc nhiên vui mừng.
Mặc dù Tống Như vẫn chưa bắt đầu diễn nhưng phối đồ ngoại hình của vai diễn điện ảnh cũng rất quan trọng. Không thể không nói, Tống Như ăn mặc như này đã khiến tổ đạo diễn có cảm giác cô rất dụng tâm, rất nghiêm túc, và đương nhiên sự thật cũng quả là như vậy.
Ông cụ Dương vốn đã định ra về đột nhiên dừng lại, khóe miệng hơi cong lên: “Quả nhiên là con dâu nhà họ Dương chúng ta.”
Bây giờ Ưu Nam có hơi đau đầu, vốn dĩ anh ta đã quyết định không dùng Tống Như. Lúc này cô lại đột nhiên xuất hiện dường như là đang phản quân anh, làm một tổng đạo diễn, Ưu Nam cảm thấy uy nghiêm của bản thân đã bị khiêu khích.
Vừa nãy Hề Mạn đã biểu diễn rất xuất sắc rồi nên sự xuất hiện của Tống Như bây giờ khiến anh ta có hơi không vui.
Nhưng bây giờ Tống Như đã đứng trước mặt, dù thế nào anh ta cũng phải xem hết phần diễn của cô, còn về phần có chọn cô hay không thì quyền quyết định đương nhiên vẫn nằm trong tay tổng đạo diễn anh ta.
Anh ta nhất định sẽ không dùng người mà anh ta không đồng ý để đóng vai nữ chính.
“Bắt đầu đi.” Trợ lý Ưu Nam gật đầu.
Nhưng lúc này, Tống Như đáng ra phải nên bắt đầu diễn rồi lại không có bất kỳ động tác nào, hơn nữa còn trực tiếp nói: “Đoạn diễn này của tôi cần một người diễn cùng, tôi muốn mời đạo diễn Ưu Nam giúp đỡ, có được không?”
Giọng cô vang vọng khắp căn phòng, mọi người đều ngạc nhiên, Tống Như quả nhiên tự tin như trong lời đồn, cô ấy lại dám mời cả Ưu Nam.
Ưu Nam nhíu mày lại, anh ta cảm thấy câu chuyện đã bắt đầu trở nên thú vị, vì vậy đứng dậy nhìn Tống Như: “Có thể, cô muốn diễn cảnh nào?”
Nếu như anh ta diễn cùng Tống Như sẽ có thể nhìn trực tiếp hơn toàn bộ những biểu cảm nhỏ nhất trên mặt cô. Mỗi một động tác của cô đều sẽ biểu hiện ra một cách rõ ràng nhất trước mặt anh ta, nếu như không phải vô cùng tự tin với diễn xuất của mình thì sao có thể đưa ra yêu cầu như vậy được chứ?
Rốt cuộc cô có tự tin gì!
“Thử cảnh thứ năm trong kịch bản, khi nam chính đang ngắm bắn gián điệp phía bên kia bị nữ chính phát hiện...”
Nam nữ chính lúc đó đang trong khoảng thời gian có tình cảm mập mờ, nhưng vì lập trường mỗi người khác nhau nên buộc phải đưa ra lựa chọn quan trọng. Khi nữ chính phát hiện nam chính chính là người mà cô cần tìm thì cảm xúc dao động mãnh liệt, sau đó hai người giằng co trên sân thượng! Đây cũng là một trong những phim hành động đặc sắc nhất.
Nữ chính cần phải trong lúc nam chính đang chuẩn bị ngắm bắn thì vọt lên ngăn cản anh ta trước!
Ưu Nam nheo mắt lại, anh ta cảm thấy Tống Như đã chọn một cảnh mà căn bản không thể diễn hoàn thành được!
Anh ta đi đến đứng trước mặt Tống Như: “Bây giờ cô thay đổi chủ ý vẫn còn kịp.”
Anh ta cảm thấy ưu thế của Tống Như là phim tình cảm chứ không phải đoạn cần động tác mạnh và phải dùng ánh mắt để diễn tả.
“Tôi rất rõ ràng mình đang làm gì.” Tống Như trả lời vô cùng chắc chắn.
Ưu Nam cầm lấy kịch bản trợ lý đưa cho, gật đầu nói: “Cô sẽ phải hối hận.”
Dường như anh ta rất chắc chắn, Tống Như sẽ không có cách nào xoay chuyển càn khôn...
Sau khi đã hiểu rõ kịch bản, Ưu Nam nửa quỳ bên đạo cụ làm ra tư thế ngắm bắn, cảnh diễn đã sắp bắt đầu...
Tống Như xoay người, đi sang bên cạnh hai bước, người trong tổ đạo diễn đều cho rằng cô đang điều chỉnh trạng thái. Nhưng không ngờ, cô lập tức xoay người, vẻ mặt trong nháy mắt cũng thay đổi, trong đôi mắt mang theo sự chấn động, sự tức giận không thể tin được còn có sự không cam lòng và mất mát không thể xóa mờ.
Một khắc đó, cô hoàn toàn đã nhập vai thành người trong bộ phim.
Người của tổ đạo diễn đều kinh ngạc nhìn cô, lập tức tập trung tinh thần quan sát.
“Vì sao... vì sao anh lại ở đây?! Không phải anh nên...” Cô nói được một nửa thì nghẹn ngào, trong đôi mắt là nước mắt đang trực trào rơi xuống, cô thể hiện sự vừa tức giận lại vừa buồn bực, dùng sức lau nước mắt.
Sau đó giương súng lục lên, giọng nói khàn khàn mang theo âm nghẹn ngào nức nở, vẻ ẩn nhẫn được cô diễn tả vô cùng đạt: “Lần này có thể xem xem kỹ thuật bắn của hai chúng ta, ai bắn chuẩn hơn rồi!”
Tính cách kiên cường của nữ chính được Tống Như diễn tả vô cùng sống động.
“Giết anh xong, tôi sẽ nhảy từ đây xuống, kết thúc tất cả.”
Mỗi một chữ trong lời thoại đều được Tống Như gửi gắm tình cảm vào trong, nữ chính không phải không yêu mà là không thể yêu! Cho nên cô ấy bằng lòng dùng mạng sống của mình để bù đắp.