Dường như trong lời nói của ông ta có hàm ý, nhưng không chờ Tống Như mở miệng trả lời thì ông ta đã xoay người đi xử lý chuyện hiện trường rồi.
Tống Như cũng không nói gì thêm, mà muốn lấy điện thoại ra liên lạc với Dương Gia Cửu, nhưng đúng ngay lúc đó, cô nhận được điện thoại của Dương Gia Cửu: “Xong rồi?”
“Ừ, tất cả đều nằm trong kế hoạch.”
“Vậy bà Dương có thể nghỉ một ngày, ăn một bữa trưa cùng anh không?” Dương Gia Cửu nói, xe đã đứng trước cửa trường quay: “Anh chờ em ngoài cửa.”
Sau khi Tống Như cúp điện thoại, mặc áo khoác đi ra khỏi đoàn làm phim, nhìn thấy xe của Dương Gia Cửu đậu ở ven đường, mở cửa lên xe, ngay sau đó cô liền bị một vòng ôm ấm áp ôm trọn.
“Đừng lo, chuyện đã được giải quyết rồi.”
Anh sợ nhất chính là khi Tống Như tận mắt chứng kiến tất cả những chuyện xảy ra sẽ bị dọa sợ, cho dù trước kia cô đã trải qua nhiều chuyện tương tự như vậy hơn, nhưng khi đặt mình vào trong tình huống đó lại là một chuyện khác.
Quả thật trong lòng Tống Như vì tai nạn va chạm vừa xảy ra khiến cho trong lòng lo lắng, bởi vì suýt nữa người ngồi trên xe kia là cô!
Có lẽ trong tin tức sẽ trực tiếp nêu ra tin tức có một nữ ngôi sao đang quay phim tại trường quay đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đâm xe bỏ mình.
“Anh sẽ không cảm thấy em quá đáng, quá độc ác chứ?” Tống Như dựa trong ngực anh ngẩng đầu lên dò hỏi.
“Nếu như không phải em nói muốn giải quyết như thế này, phương pháp của anh sẽ còn độc ác hơn.” Dương Gia Cửu lộ ra tức giận trong lòng, đôi mắt màu đen kia đặc biệt lạnh lẽo.
...
Bên kia Úc Nam xử lý xong chuyện ở trường quay thì bị trợ lý của ông cụ Dương mời đến.
“Xem ra, ngài cũng đã biết chuyện xảy ra ngày hôm nay rồi?” Úc Nam vừa nhìn thấy mặt của ông cụ Dương đã biết ông cụ Dương rất bất mãn với chuyện ngày hôm nay, thậm chí là tức giận, nguyên nhân chỉ có một, mặc dù ông cụ Dương vẫn muốn khảo nghiệm Tống Như một chút, nhưng dù sao Tống Như cũng đã là người của nhà họ Dương, lần này liệu có phải thật sự là sự cố thôi không?
Nếu như không phải sự cố, vậy người giở trò sau lưng nhất định phải chịu trừng phạt.
“Chuyện đã điều tra xong chưa?”
“Vẫn trong quá trình điều tra, nhưng mà... tám chín phần có liên quan đến Hề Mạn và Lý Vỹ, may là Tống Như không bị thương, tôi cảm thấy có thể cô ấy đã biết từ trước rồi.”
Ông cụ Dương hơi nhướng mày, biểu lộ trở nên khó mà đoán được: “Bọn họ muốn hại Tống Như, lại bị đánh ngược lại một đòn.”
“Nếu như Tống Như biết rõ chiếc xe kia có vấn đề, còn để Lý Vỹ lên xe, vậy lần giáo huấn này có phải hơi nặng quá rồi không? Bây giờ suy nghĩ lại một chút, cũng là Tống Như đề nghị tôi quay cảnh này trước...”
“Cũng tạm được.” Ông cụ Dương ngồi dựa vào ghế sofa, trong lòng không cảm thấy cách làm của Tống Như có vấn đề gì, ông là trưởng bối của Dương Gia Cửu, nếu như người nhà họ Dương bọn họ ra tay thì đã không thể kết thúc đơn giản như vậy.
Có một vài người đáng được đối xử tốt, nhưng có một vài người thì nhất định phải chịu phản kích mạnh mẽ.
Mặc dù Tống Như dùng loại phương pháp này để phản kích ở trong mắt ông cụ Dương cũng không coi là vô cùng cao minh, nhưng so với Hề Mạn ở hiện trường chỉ biết khóc lóc, điểm số của Tống Như đã rất cao rồi.
“Nhưng mà từ chuyện này có thể nhìn ra được, vị cháu dâu này của ông không phải là người bình thường, con đường sau này của cô sẽ càng ngày càng rộng.” Úc Nam biết trong giới này có rất nhiều giao dịch chiêu trò thối nát mà người ta không nhận ra, không phải ai cũng có thể may mắn bảo vệ bản thân an toàn, Tống Như có thể đi đến ngày hôm nay chính là dựa vào năng lực của bản thân cô.
Thảo nào Dương Gia Cửu lại cưng chiều Tống Như như vậy, quả thật vợ chồng bọn họ có rất nhiều điểm giống nhau.
“Đường còn dài...” Ông cụ Dương cũng không có ý định dừng lại ở đây, yêu cầu của ông ta đối với cháu dâu cũng không chỉ thế này mà thôi.
Ông ta sẽ không giống những trưởng bối đức cao trọng vọng của gia đình khác, sẽ chỉ yêu cầu cháu dâu gả vào cửa xuất thân danh môn quý tộc, hay là phải biết cầm kỳ thư họa gì đó, yêu cầu của ông ta đơn giản nhất nhưng cũng là khó khăn nhất, đó chính là muốn con cháu nhà họ Dương có thể cưới một người vợ cùng chung chí hướng, một người phụ nữ mà lúc nào cũng có cùng suy nghĩ với người nhà họ Dương.
Tống Như có thể làm được một bước nào, ông ta còn muốn nhìn thêm một chút.
“Ông Dương, tôi thấy sau chuyện ngày hôm nay, bọn họ cũng sẽ không dám làm thế này với Tống Như nữa rồi, khi được đỡ xuống khỏi xe, khuôn mặt của Lý Vỹ đều là hoảng sợ, phía bên bệnh viện cũng gọi điện thoại đến chứng thực anh ta thật sự bị dọa sợ hãi.” Úc Nam bình thản nói.
Mặc dù Tống Như không phải muốn Lý Vỹ phải trả giá bằng cả mạng sống, nhưng loại cảm giác đi một chuyến đến trước cánh cửa tử vong là thế nào, chỉ sợ chỉ có bản thân Lý Vỹ mới hiểu được.
Không biết vốn dĩ Tống Như ác độc như vậy, hay là ở cùng Dương Gia Cửu lâu ngày mà mưa dầm thấm lâu...
...
Trong phòng bệnh bệnh viện, Hề Mạn để trợ lý của Lý Vỹ đứng ở cửa ra vào quan sát, thở dài bước vào trong.
“Người của đoàn làm phim đi cả rồi.” Hề Mạn vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ cầm tay Lý Vỹ: “Đồng ý với em, không cần đối phó với Tống Như nữa, cô ta không dễ đối phó như chúng ta nghĩ, vừa rồi khi bác sĩ kiểm tra cho anh, em đã suy nghĩ tỉ mỉ lại, có lẽ cô ta có thể thành công tái xuất, đi đến ngày hôm nay cũng không phải dựa vào Dương Gia Cửu, mà chính bản thân cô ta cũng rất lợi hại.”
Ánh mắt Lý Vỹ rơi trên lá phong bên ngoài cửa sổ, giống như chưa tỉnh táo lại sau tai nạn ngày hôm nay.
Anh ta hơi nhắm mắt lại: “Có phải hôm nay anh mất mặt lắm không?”
“Không đâu! Người của đoàn làm phim đều rất lo lắng cho anh, đạo diễn Úc cũng gọi hai cuộc điện thoại, A Vĩ, quan trọng nhất chính là anh không sao! Sau này chúng ta chăm chỉ quay phim, không để ý đến chuyện cô ta là nữ chính nữa được không?”
Lý Vỹ nhàn nhạt ừ một tiếng, ngoại trừ làm vậy ra, anh ta còn có lựa chọn nào khác sao?
Giờ khắc này, cuối cùng sự lo lắng trong lòng Hề Mạn cũng rơi xuống, mặc dù người lái xe xảy ra tai nạn là Lý Vỹ, nhưng sau khi cô ta biết được tâm tư thâm trầm của Tống Như cũng vô cùng sợ hãi, bọn họ cho rằng đã làm việc kín kẽ không một lỗ hổng, nhưng thực tế luôn có người ở đằng sau nhìn bọn họ, phối hợp với âm mưu của bọn họ...
Nếu như Tống Như tàn nhẫn thêm một chút, Lý Vỹ có thể còn sống mà rời khỏi trường quay sao?
Sau một ngày nghỉ ngơi, Lý Vỹ lại quay về đoàn làm phim.
“Sao lại không nghỉ ngơi nhiều thêm một chút? Bác sĩ nói thế nào?” Úc Nam nhìn thấy Lý Vỹ lập tức nghênh đón.
“Chỉ là bị dọa thôi, không sao.” Lý Vỹ nặn ra một nụ cười.
Để tránh hiềm nghi, Hề Mạn đến trễ một chút, sau đó cô ta nhìn thấy Tống Như đã trang điểm xong, nhẩm lại lời thoại ở một góc của phim trường, biểu hiện của cô bình tĩnh đến vậy, thậm chí giống như chưa từng xảy ra chuyện ngày hôm qua.
Bởi vì tai nạn ngày hôm qua, Úc Nam sắp xếp hai cảnh quay trong phòng rồi kết thúc công việc ngày hôm nay, ông ta vừa hô CUT, Hề Mạn liền đi theo Tống Như vào phòng trang điểm.
“Chị có chuyện muốn hỏi cô, vì sao hôm qua cô không nói tất cả với đạo diễn Úc? Rõ ràng cô có thể khiến chúng tôi đi...”
Thậm chí có thể mượn lực lượng của Đại Thiên khiến hai người bọn họ vĩnh viễn biến mất khỏi giới diễn xuất, sáng hôm nay khi Hề Mạn không thấy bất luận tin tức gì bị lộ ra ngoài, dường như cô ta còn nghi ngờ hai mắt của mình.