ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

"Còn nữa..."

"Mặc dù nhìn cô vô cùng thân thiết, nhưng trên thực tế, cô thật sự trước sau như một sao vậy không?" Ông cụ Dương vô cùng nghiêm khắc nói xong những lời này, lại cùng khuôn mặt bình tĩnh giống như ngày thường nhìn Tống Như: "Tôi nói những lời này, cô không có cách nào cãi lại lại đúng không? Bởi vì ở trong lòng cô, cô cũng nghĩ như vậy!"

Nếu như đổi lại là Hề Mạn, hoặc là Thượng Quan Lệ, lúc này đã sớm thẹn quá thành giận.

Tống Như đứng ở nơi đó, không phải cảm xúc không có gợn sóng chút nào, mà là cô không có tư cách và tự tin cãi lại...

Đối với cô mà nói, ông cụ Hải này có tư cách để chỉ trích cô, dạy dỗ cô, bởi vì người ta có địa vị trong ngành giải trí, cô chỉ là diễn viên đóng mấy bộ phim nhỏ mà thôi.

"Coi như cô còn có một chút tự mình hiểu lấy, bị tôi nói lâu như vậy, cũng không có cãi lại tôi, cô nhớ cho kỹ, bây giờ bị tôi vạch những chỗ này, đều là những điều sau này người xem muốn nói với cô đấy!" Ông cụ Dương nhìn Tống Như một chút, giọng nói mới hơi dịu đi một chút.

Tống Như hơi cụp mắt, vẫn không nói một lời nghe ông cụ Dương chỉ trích.

Mọi người trong đoàn làm phim đều chờ ở bên cạnh đợi xem phản ứng của Tống Như, một số người cảm thấy cô sẽ quay người bỏ đi, cũng có người cảm thấy cô sẽ giống như các diễn viên nữ khác ấm ức đến mức rơi nước mắt, nhưng không ai có thể nghĩ đến, Tống Như chỉ đứng ở đằng kia, giống như một học sinh khiêm tốn tiếp nhận chỉ trích của ông cụ Dương, hoàn toàn không cảm thấy ấm ức, mất mặt, bởi vì lỗi của cô đúng là ở chỗ này...

Tống Như cư xử với ông cụ Dương như thế, ngược lại là biện pháp tốt nhất.

Bởi vì sau khi ông cụ Dương nói vài câu, phát hiện mình hoàn toàn đánh vào trên bông mềm nhũn, cũng không còn níu lấy những chuyện này không thôi.

"Tôi có thể cho cô một cơ hội, dễ dàng tha thứ để cô tiếp tục ở lại đoàn làm phim, nhưng có một điều kiện trao đổi, cô phải từ bỏ thân phận diễn viên nữ chính, ở bên cạnh tôi làm một trợ lý nhỏ, trong một tuần, tôi sẽ suy nghĩ thêm xem cô có tư cách làm diễn viên nữ chính hay không, đương nhiên, bây giờ cô cũng có thể đi, dù sao cô cũng có một người chồng có năng lực như vậy, có thể trở về tìm anh ta kể khổ..."

Tống Như ngước mắt, nhìn về phía ông cụ Dương, lại quay đầu nhìn Úc Nam một chút, cương quyết gật đầu: "Tôi làm."

"Đồng ý nhanh như vậy, sẽ không một giây sau muốn đổi ý xin nghỉ chứ?" Nói xong, ông cụ Dương cười đứng dậy, đi ra ngoài.

Úc Nam đứng ở bên cạnh chứng kiến tất cả, nhỏ giọng nói với Tống Như: "Có cần tôi đem phần diễn xuất của cô đẩy lại sau hay không?"

"Không cần, tôi có thể kiên trì được, cố gắng quay đêm là được, chỉ cần thời gian đi theo Lão Hải tránh thời gian quay phim ra, tôi sẽ kiên trì một tuần, lại xem tình hình như thế nào đã, nếu quả thật là năng lực của tôi không đủ, tôi sẽ không bởi một mình tôi mà làm ảnh hưởng tới cả đoàn làm phim." Tống Như trả lời vô cùng chân thành.

"Vậy được rồi, nếu cô có chuyện gì không nhịn được, nhất định phải nói với tôi!" Rốt cuộc ông già này muốn tra tấn Tống Như tới mức nào đây?

"Ừm." Tống Như nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, Anh Mạt lo lắng chạy tới: "Thật sự xin lỗi chị Như, em tới chậm, chuyện vừa rồi em đã nghe kể rồi, em nghĩ, vẫn nên đem chuyện này nói cho Tổng giám đốc Dương đi?"

"Không cần nói cho anh ấy, loại chuyện như thế này, tự tôi có thể giải quyết." Tống Như nói xong, quay người hướng theo phương hướng ông cụ Dương rời đi lúc nãy.

Anh Mạt đứng im tại chỗ thở dài: "Úc Nam, Tống Như của chúng ta thật sự muốn đi làm trợ lý cho ông cụ Hải kia sao?"

Úc Nam lắc đầu, trên thực tế anh ta cũng không nghĩ ra suy nghĩ thực sự của ông cụ Dương, bây giờ cũng chỉ có thể xem Tống Như có thể kiên trì hay không mà thôi.

Ông cụ Dương liền sắp xếp một phòng khách sạn khác ở tại đoàn làm phim a, chỉ là gian phòng này là biệt thự, trang trí tươi mát lịch sự tao nhã.

Vừa vào cửa, ông cụ Dương liền dựa người vào trên ghế xích đu: "Cô có biết trợ lý phải làm những công việc gì không?"

"Làm việc mà ông Hải giao cho." Tống Như trả lời rất ngoan thuận.

"Được... Vậy cô đi nấu cơm đi, tôi đói rồi."

"Lão Hải muốn ăn gì?" Tống Như hỏi.

"Không biết, cô cứ thử làm đi, khi nào tôi hài lòng thì thôi." Ông cụ Dương hơi khép mắt lại, phe phẩy quạt hương bồ trong tay, qua lại.

Tống Như nhẹ gật đầu: "Được, Lão Hải nghỉ ngơi trước..."

Ông cụ Dương nghe tiếng bước chân của Tống Như đi xa, mới mở hai mắt ra, nhỏ giọng hừ một tiếng, hôm qua cùng cháu trai của ông ta ở bên ngoài ngọt ngào một ngày thì hôm nay phải nếm một chút đau khổ!

Khẩu vị của ông cụ Dương có thể nói là vô cùng bắt bẻ! Phòng bếp nhà họ Dương tổng cộng có tám người đầu bếp, nhưng vẫn luôn không thể thỏa mãn được khẩu vị của ông cụ Dương.

Tống Như đến để quay phim, bây giờ lại bị ép làm trợ lý của ông cụ, chăm lo ẩm thực sinh hoạt thường ngày của ông ta, nghe ông ta phân phó an bài, nhưng Tống Như cũng không cảm thấy ấm ức, ngược lại lại có cảm giác có một loại thích thú?

Rất nhanh, ông cụ Dương nhìn thấy Tống Như bưng một bát cháo rau quả cùng hai đĩa xào rau đi tới: "Lão Hải, ngài nếm thử xem."

Ông cụ Dương nhìn lướt qua, vô cùng không thích vỗ bàn: "Tôi bảo cô chuẩn bị đồ ăn, cô liền lấy những thứ này cho tôi ăn à? Cô đang nuôi con thỏ sao?"

"Ngài thử trước một chút..." Tống Như không hề cãi lại, mà là đưa đũa lên cho ông ta.

Ông cụ Dương rất không tình nguyện nhìn cô một cái, sau đó cầm lấy đũa nếm thử một miếng, nhưng chỉ một miếng liền khiến ông ta bỗng nhiên có khẩu vị.

Thằng nhóc Dương Gia Cửu này tìm vợ thế mà có tài nấu ăn như thế, loại cháo này nhìn rất nhạt nhẽo, nhưng khi ăn vào trong miệng lại có một loại cảm giác rất thỏa mãn.

Chỉ là, ông ta để Tống Như làm trợ lý cho ông ta, chính là muốn gây sự với cô!

Sao có thể để cho cô một lần qua ải!

Cho nên ông cụ Dương đè xuống dục vọng muốn ăn chén cháo này, lắc đầu nói: "Không hợp khẩu vị của tôi."

"Vậy tôi làm lại một lần nữa." Tống Như không hề lý luận nửa câu, trực tiếp quay người đi vào phòng bếp.

Chỉ là cô không đem cháo và đồ ăn trên bàn bưng đi, ông cụ Dương không nhịn được thèm muốn, hai ba miếng đem cháo uống hết sạch, lại ăn hơn phân nửa đĩa đồ ăn, cuối cùng còn giả vờ như đem những thức ăn này ra bên ngoài biệt thự nuôi chó...

Giày vò Tống Như nhiều lần, ông cụ Dương mới miễn cưỡng ăn một lần đồ ăn Tống Như làm, sau đó lắc lư đi đến hướng studio, lúc nhìn những diễn viên khác quay phim, ông ta cũng sẽ phát biểu một chút ý kiến của mình, nếu như lúc này người quay phim là ông ta, đoạn lời kịch này ông ta sẽ nói thế nào...

Người bên cạnh nghe được, đương nhiên Tống Như cũng nghe được.

Chỉ là lúc này Tống Như không phải lấy thân phận diễn viên nữ chính xuất hiện tại studio, mà là lấy thân phận trợ lý của Lão Hải, sự chênh lệch cùng biến hóa thân phận như vậy khiến người của đoàn làm phim đều vô cùng khó hiểu.

Cũng có người bất bình vì Tống Như, tò mò ông cụ Hải này đến cùng có bối cảnh gì, mà ngay cả mợ chủ của Tổng giám đốc Đại Thiên đều biến thành trợ lý của ông ta, không phải ông ta cũng chỉ là một diễn viên già có một ít lai lịch hay sao?

Có phải hơi quá bắt nạt người khác hay không!

Với lại giới văn nghệ sĩ cũng chưa từng có ai nghe nói qua có nhân vật như vậy, vậy sao lão quái vật này lại bị Tống Như đụng phải?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi