ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

“Ai?” Ánh mắt Úc Nam rời khỏi kịch bản, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Dương Gia Cửu và Tống Như sóng vai rời đi: “À, đó là Tổng Giám đốc tập đoàn Đại Thiên, cũng chính là người đại diện độc quyền kiêm chồng của Tống Như.”

“Cái gì?”

Daniel giống như sét đánh ngang tai vậy, cả người mặt mũi đỏ bừng lên.

Anh ta vừa nãy đã làm cái gì? Lại ở trước mặt chồng người ta nói những lời đó...

Quan trọng nhất chính là, anh ta còn khiêu khích!

Mà tâm trạng Dương Gia Cửu dẫn vợ rời đi cũng không có chỗ nào tốt, bởi vì vừa nghĩ đến Tống Như ở đoàn làm phim sẽ bị loại ruội nhặng đó quấy rầy, anh vô cùng tức giận, mà con ruồi này lại do anh mời từ bên kia đại dương qua…

“Sao nhìn bộ dáng anh như rất không vui vậy? Mới vừa rồi anh đã gặp Daniel?” Tống Như nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, lại nhìn sắc mặt Dương Gia Cửu một chút: “Được rồi, lần sau em gặp anh ta, giúp anh hả giận.”

“Giúp anh hả giận thế nào?”

“Dùng quyền anh dạy em, lúc quay phim sẽ dùng trên người anh ta! Cho dù không thể đánh anh mặt sưng mặt sưng mũi, cũng phải để cho anh ta đau lưng mỏi eo, bây giờ em liền liên lạc với đạo diễn Úc, để cho ông ta sắp xếp mấy cảnh đánh nhau.”

Dương Gia Cửu thấy Tống Như thật sự lấy điện thoại ta gọi điện, trực tiếp kéo tay cô lại.

“Không cần, em luôn có thể nghĩ ra cách để cho anh hết giận.”

“Sẽ luôn gặp phải những người hợp tác thế này thế kia, anh đã thấy không còn lạ nữa, anh sẽ bảo vệ tốt mình, hơn nữa cách ngày kết thúc cũng chỉ còn hơn một tháng nữa, sau này mọi người là người xa lạ, không có gì phải để ý.”

Dương Gia Cửu gật đầu, đạp chân ga.

Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, bọn họ đã kết hôn gần một năm, ngày đó Tống Như ở cửa cục dân chính chặn anh lại, nói muốn kết hôn cùng anh, giống như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.

“Bà Dương, sắp đến ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta rồi.”

Tống Như chớp chớp mắt, nhích tới gần bên tai Dương Gia Cửu, nhẹ giọng nói một câu.

“Có phải quá sớm rồi không? Anh bây giờ vẫn chưa giúp em ổn định công việc phía sau, mới vừa kết thúc một bộ phim hành động như vậy, nếu muốn có con, thân thể em có phải sẽ không chịu được?”

“Em không cảm thấy mệt, nếu như sang năm chúng ta vẫn chưa sinh con, anh phải chờ tới ba mươi mấy tuổi mới làm ba sao?”

Dương Gia Cửu chỉ có thể gật đầu đáp ứng, mặc dù anh là người đại diện độc quyền của cô, nhưng ở phương diện đời sống, anh vẫn luôn thuận theo Tống Như.

“Nghe em.”

“Vậy ngày mai em không nghỉ ngơi nữa, em muốn đem kỳ nghỉ dời tới ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta!”

Dương Gia Cửu ừ một tiếng, suy nghĩ một chút lại nói: “Có muốn sắp xếp kiểm tra cơ thể em một lần không? Anh không hy vọng em quá mệt.”

Ở trong lòng Dương Gia Cửu, điều lo lắng nhất chính là cơ thể của Tống Như.

“Được.”

Dương Gia Cửu đột nhiên cảm giác được chuyện sinh con này thần thánh như vậy, mà anh và Tống Như rốt cuộc cũng bắt đầu chuẩn bị nghênh đón một sinh mạng nhỏ thuộc về bọn họ.

Không biết thật sự nhìn thấy đứa con của bọn họ, sẽ là cảm giác như thế nào?



Ngay lúc Tống Như quay “Tình yêu trong lửa”, Tống Nhu bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống đã trải qua khổ cực, cuối cùng thành công mang thai rồi.

Cô ta nằm ở bệnh viện phụ sản tốt nhất thành phố, trên mặt mang thêm nụ cười.

Cô ta chờ thời khắc này quá lâu rồi, vì có thể lần nữa trở về nhà họ Tống, cái gì cô ta cũng đều bỏ ra.

Mỗi lần thấy tin tức của Tống Như, cô ta liền nổi cơn giận dữ, hận không thể xông tới xé rách mặt Tống Như, trong lòng cứ lần này tới tới lần khác nói vơi mình, một ngày nào đó, cô ta muốn Tống Như quỳ xuống trước mặt cô ta!

“Cô Tống Nhu, chúc mừng cô, đứa trẻ trước mắt rất khỏe mạnh, sau khi trở về phải chú ý ăn uống.” Bác sĩ nói.

Khoảng thời gian này, Tống Nhu vẫn luôn muốn một đứa con, bất kể là thuốc đắng thế nào cô cũng đều nguyện ý uống, cố gắng lâu như vậy, rốt cuộc có tin tức tốt, cô ta vui vẻ hơn so với bất kì ai.

Chỉ là còn có một vấn đề, cô ta nhất định phải hỏi.

“Bác sĩ, bây giờ có thể nhìn ra đứa trẻ là bé trai hay bé gái chưa?”

“Cái này...” Bác sĩ nhìn Tống Nhu, có chút do dự: “Bây giờ vẫn chưa nhìn ra, nhanh nhất cũng phải qua một tháng nữa, đây đã là kỹ thuật tân tiến nhất của bệnh viện chúng tôi rồi.”

Tống Nhu có chút bất đắc dĩ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Cô ta mang thai thì chẳng khác nào lấy được giấy thông hành trở về nhà họ Tống.

Lại làm một kiểm tra như vậy nữa, Tống Nhu đi tới thang máy, ở trong hành lang, nhìn thấy Trần Viễn.

Cô ta biết Trần Viễn là trợ lí của Dương Gia Cửu, nhưng anh ta đến bệnh viện phụ sản làm gì chứ?

Tống Nhu đi về phía trước hai bước, lại cảm thấy không đúng lắm, cho nên lập tức xoay người đi lên theo, sau khi Trần Viễn rời đi, liền cố ý tìm người hỏi thăm, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, rất nhanh cô ta đã hỏi được tin tức xác thật.

Trần Viễn đến bệnh viện là vì sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho Tống Như.

“Làm kiểm tra gì, phải đến bệnh viện phụ sản làm?”

“Đương nhiên là kiểm tra phụ khoa!”

Sắc mặt Tống Nhu bỗng nhiên thay đổi, vội vả rời bệnh viện, đem tin tức này nói cho mẹ chồng cô ta.

“Mặc dù Tống Như gả vào nhà họ Dương, nhà họ Dương cũng nhận cô con dâu là cô ta, nhưng cô ta dù sao cũng chỉ là diễn viên, nếu muốn đứng vững trong nhà họ Dương, tóm lại là phải dựa vào đứa con.”

“Mẹ, con… Con không thể trơ mắt nhìn Tống Như cũng có con! Con phải thắng cô ta.” Đối với Tống Nhu mà nói, nếu muốn trở lại nhà họ Tống, đây là đường tắt nhanh nhất, cô ta không thể để cho Tống Như làm hỏng chuyện cô ta.

“Con gấp cái gì?” Mẹ chồng Tống Nhu liếc cô ta một cái: “Bây giờ con đã giành trước một bước, biết tin cô ta sắp đi làm kiểm tra, đây chính là ông trời đang ám chỉ con, con phải bình tĩnh, nắm cơ hội này, chuyển bại thành thắng.”

“Mẹ, ý mẹ là sao?” Tống Nhu bỗng nhiên trấn định lại.

“Bây giờ Tống Như vẫn chưa biết con đã biết tin này, cho nên cô ta sẽ không hoài nghi chẩn đoán của bệnh viện, con chỉ cần thuê một người của bệnh viện, động tay một tí trong báo cáo kiểm tra của Tống Như.”

“Tùy tiện bịa một bệnh gì đó, để cho cô ta cho rằng mình vĩnh viễn không thể mang thai, hoặc là, cho cô ta biết, cơ thể cô ta có vấn đề, nếu như không tháo tử cung xuống, cũng không có cách nào sống tiếp.”

Tống Nhu nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy từ lòng bàn chân trở lên lạnh cả người.

Mặc dù cô ta hận Tống Như đến tận xương tủy, nhưng cái chủ ý này của mẹ chồng vẫn khiến cô ta cảm thấy sợ, cái loại sợ hãi rợn cả tóc gáy đó quét qua toàn thân cô ta.

Nhưng mà…

Cô ta không thể hoảng, phải nắm chắt cơ hội này, ông trời cho cô một cơ hội duy nhất để thắng Tống Như.

Lúc này Tống Như còn không biết có một âm mưu như vậy chờ cô.



Từ sau khi gặp Dương Gia Cửu, biết quan hệ của anh và Tống Như, Daniel cảm thấy vô cùng tự ti, bởi vì trừ trẻ tuổi ra, anh ta không có gì hơn Dương Gia Cửu

Anh ta không giống như trước liều lĩnh như vậy nữa, ở phim trường luôn một mình yên lặng ngồi, còn sẽ cố ý né tránh Tống Như.

Điểm này rất nhiều người cũng chú ý tới, bao gồm Úc Nam.

Không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ông ấy cảm thấy chuyện này khẳng định có liên quan đến Tống Như, cho nên tìm một cơ hội len lén hỏi Tống Như: “Cô giáo huấn Daniel thế nào rồi, sao anh ta cứ trốn cô như vậy?”

Trần Viễn ý thức được giọng bản thân có chút nặng, kéo tay chị Hy lại trấn an: “Chúng ta chỉ cần an tâm sống tốt cuộc sống của chúng ta là được, em đừng nghĩ nhiều.”

Thật ra thì ở trong lòng Trần Viễn, so với tất cả những người khác thì anh hiểu rõ nhất, Chị Hy đối với anh rất tốt, đối với anh rất quan tâm, nếu không sẽ không ngây ngốc chịu đựng như vậy.

Trong lòng anh cũng có mấy phần tự trách, là anh đối với chị Hy chưa đủ quan tâm, mới để cho cô lo được lo mất.

Nếu như anh cứ để chị Hy càng ngày càng tự ti như vậy, anh có còn là một người chồng đạt yêu cầu nữa hay không?

….

Sáng sớm thứ hai, Tống Như vừa mới mở mắt, liền nhìn thấy Dương Gia Cửu đang nằm nghiêng nhìn cô.

Cô vội vàng dùng chăn che kín mặt: “Em chưa rửa mặt.”

“Không sao, rất đẹp, vợ, ngày kỷ niệm kết hôn vui vẻ.” Dương Gia Cửu cúi xuống, hôn lên gò má cô.

Tống Như ôm cổ anh, hai người lại tiếp tục thân mật.

“Chúng ta đi bệnh viện thôi.”

“Được.”Tống Như đứng dậy định đi rửa mặt.

Lúc này điện thoại cô đột nhiên reo lên, là số lạ, Dương Gia Cửu thuận tay nhận, bên kia có âm thanh: “Chào buổi sáng, Cô Tống, ngày hôm qua cô tới bệnh viện chúng tôi khám đã có kết quả, căn cứ trên báo cáo, cô đang có thai, nếu gần đây thuận tiện, cô hãy tới bệnh viện chúng tôi tỉ mỉ kiểm tra lại.”

Mang thai?

Dương Gia Cửu giật mình….

“Này, cô Tống?”

“Tôi là chồng cô ấy, vừa rồi anh vừa nói gì cơ?”Dương Gia Cửu cố gắng đè nén cảm xúc vừa nãy.

“Chào buổi sáng, cô Tống đã mang thai.” Nghe được câu nói của Dương Gia Cửu, đối phương lễ phép trả lời: “Để đảm bảo tình trạng của cả đứa trẻ và cô Tống, đề nghị cô Tống tới bệnh viện tỉ mỉ kiểm tra lại.”

“Cám ơn, tôi biết rồi.” Sau khi cúp máy, tâm trạng của Dương Gia Cửu vẫn có chút phức tạp, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn có chút….

Tống Như mang thai!

Trong đầu Dương Gia Cửu đều là trống rỗng….

Anh ngồi trên sofa, vẫn không có bất kì động tác nào, cho đến khi Tống Như rửa mặt xong đi ra từ phòng tắm, thấy Dương Gia Cửu ngồi ở kia, đi tới: “Sao vậy?”

Dương Gia Cửu nghe được tiếng cô, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng không hề đem nội dung cuộc nói chuyện nói cho cô.

Anh đứng dậy hôn lên trán cô: “Em đi thay quần áo đi, anh làm bữa sáng, đừng lộn xộn, đừng mệt mỏi, lát nữa chúng ta đi bệnh viện.”

“Ừm.”

Tống Như gật đầu một cái, cô đã hình thành thói quen được Dương Gia Cửu chăm sóc, nên cũng không thấy mấy câu này của anh có gì khác lạ.

Mà Dương Gia Cửu không trực tiếp nói ra chuyện này là vì bản thân anh quá kích động, không biết phải nói như thế nào cho đúng….

Sau khi anh đi vào phòng bếp, mới dần dần tiêu hóa được tin vui lớn này!

Anh hận không thể lập tức ôm Tống Như vào trong ngực, đầu tiên nói cho cô biết, tin tốt bọn họ đã có con, bọn họ sắp làm cha mẹ!

Nghĩ đến một đứa trẻ thuộc về bọn họ sắp chào đời, Dương Gia Cửu lại cảm thấy máu toàn thân dâng trào….

Cha….

Tâm trạng anh lúc này vô cùng kỳ diệu.

Sau khi nấu sữa bò và cháo xong, Dương Gia Cửu đi ra phòng bếp, thấy Tống Như uống nước, anh vội vàng đi tới, nắm cổ tay cô, nói: “Em ngồi xuống đi.”

"Em muốn uống nước." Tống Như không biết tại sao hôm nay Dương Gia Cửu lại kỳ lạ như vậy. Cô không nghĩ gì về cuộc kiểm tra tối qua. Cô ấy không biết việc kiểm tra thông thường sẽ giúp cô ấy nhiều như thế nào.

Lúc này cô đối với sự sốt ruột của anh có chút không hiểu.

“Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn, anh phải cưng chiều em cả ngày, em không cần làm gì cả!” Dương Gia Cửu cố tìm một cái cớ miễn cưỡng, chặn Tống Như lại.

Tống Như cười một tiếng, chỉ gật đầu: “Được.”

Lúc này Dương Gia Cửu mới trở lại phòng bếp, bây giờ trừ nhân viên bệnh viện ra thì chỉ còn anh là người đầu tiên biết Tống Như mang thai.

Tính toán thời gian thì có lẽ là lần cuối cùng họ không thực hiện các biện pháp tránh thai.

Rất nhanh, Trần Viễn tới biệt thự đón họ, thấy ánh mắt Dương Gia Cửu cũng không lạnh lẽo bén nhọn như tối qua, Trần Viễn có chút thụ sủng nhược kinh.

“Tổng Giám đốc, đã chuẩn bị tối, có thể đi rồi ạ.”

Dương Gia Cửu gật dầu, lúc đi đường đều dắt tay Tống Như, kể cả lúc lên xe, cũng không buông ra, hình như tâm tình hôm nay của anh rất tốt, khóe miệng luôn treo nụ cười nhàn nhạt.

Tống Như cho rằng hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn, cho nên anh cao hứng, cũng không biết bản thân mang thai.

Chẳng qua nhìn Dương Gia Cửu vui vẻ, tâm tình cô cũng khá hơn.

Vào bệnh viện, Dương Gia Cửu đều đi theo chăm sóc Tống Như, chỉ kém vào kiểm tra cùng cô.

Y tá đứng ở cửa, cười ngăn cản Dương Gia Cửu: “Xin lỗi, phiền người nhà ở bên ngoài ạ.”

“Tôi là chồng cô ấy, cũng không thể vào?” Dương Gia Cửu cau mày.

“Vâng ạ…Phiền ngài chờ ở đây, đây là quy định của bệnh viện.” Y tá vững chãi nói.

Dẫu sao đây cũng là bệnh viện công, điều đó cũng hợp lý, chẳng qua Dương Gia Cửu bỗng nhiên có dự cảm xấu.

Nhưng mà anh không nói gì nhiều, chỉ ở bên ngoài chờ Tống Như.

Tống Như quay đầu lại cười với anh: “Em sẽ nhanh ra thôi.”

Dương Gia Cửu gật đầu, ước chừng vài phút sau, Tống Như đi ra, Dương Gia Cửu lập tức đứng dậy đi tới, khoác áo khoác lên người cô hỏi: “Sao rồi?”

“Anh sốt ruột cái gì? Cũng không phải là mang thai, chỉ là kiểm tra thân thể thôi mà…”Tống Như thấy anh sốt ruột như vậy, ôn nhu cười.

Dương Gia Cửu không nói thêm gì, mà chỉ yên lặng nắm chặt tay cô.

Sau khi bác sĩ cầm báo cáo kết quả đi ra, nhìn bọn họ nói: “Cùng vào phòng làm việc với tôi.”

Mấy phút sau, Dương Gia Cửu khiếp sợ nhìn bác sĩ: “Anh nói cái gì?”

Tống Như sắc mặt tái nhợt ngồi một chỗ, tim đập liên hồi….

"Đừng quá kích động. Theo kết quả kiểm tra, thành trong tử cung của cô Tống rất mỏng và không có khả năng mang thai. Hơn nữa, cái bóng ở đây có khả năng là một khối u, kích thước của cái bóng đã vượt quá phạm vi có thể kiểm soát. Chúng tôi đề nghị rằng việc phẫu thuật được thực hiện càng sớm càng tốt.”

Không thể nào!

Nghe xong lời này của bác sĩ, Dương Gia Cửu đột ngột đứng dậy, lời này cùng với cuộc nói chuyện qua điện thoại lúc sáng anh nhận được hoàn toàn khác nhau.

“Ý anh là, cô ấy không thể mang thai?”

“Đúng vậy.” Bác sĩ chẳng hề nghĩ ngợi, liền đưa ra một khẳng định.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi