ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Tống Kiệt không ngờ chuyện lại phát triển nhanh đến vậy, sau khi trở về phòng, trong đầu luôn xuất hiện Anh Mạt vì anh lộ diện và nói những lời đó...

Anh ta muốn dùng phương thức của mình vì cô làm chút gì đó.

Mà lúc này trong phòng khách nhà họ Tống lại vô cùng yên tĩnh, Tống Nhu vừa pha trà cho ông cụ Tống vừa nói: “Ông nội, ngày mai dì đi công tác ạ?”

Ánh mắt ông cụ Tống từ trên báo di chuyển đi nơi khác, ý vị thâm trường nhìn Tống Nhu, nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng: “Chuyện của công ty luôn có người lo liệu.”

Tống Nhu cười cười, đưa tách trà tới trước mặt ông cụ Tống: “Lần này may mà có Tống Như, nếu không tiểu Kiệt gặp nguy rồi.”

Ông cụ Tống nghe thấy cô ta nhắc đến Tống Như, sắc mặt hơi thay đổi, tận nơi sâu thẳm trong lòng cảm thấy vô cùng châm chọc.

Trước đây Tống Nhu ở nhà họ Tống lúc nào cũng bày ra dáng vẻ cô cả, ra tay hào phóng với các em trai. Nhưng giờ nghĩ lại, thứ cô ta bỏ ra được cũng chỉ có tiền, lần nào gặp chuyện cũng không thấy bóng dáng cô ta đâu.

Chuyện Tống Kiệt lần này cũng vậy, cô ta đợi Tống Như giúp đỡ giải quyết xong mới đến bày tỏ sự quan tâm.

Chỉ là những thứ điều, trước đây ông không nhìn thấu.

“Ừm, may mà có con bé.”

Tống Nhu rũ mắt xuống, che đi tia độc ác, ngoan độc nơi đáy mắt, cô ta chỉ nhắc đến một câu như vậy để thăm dò sự quan tâm của ông cụ Tống với Tống Như!

Nhà họ Tống này có còn là nhà cô ta nữa không?

Rõ ràng cô ta đã mang thai! Vì sao ông cụ lại không nhìn thấy sự nỗ lực và cố gắng của cô ta chứ! Được thôi, cứ để hai mẹ con kia kiêu ngạo vài ngày nữa, nhanh thôi, cô ta sẽ lấy lại hết những thứ thuộc về mình.

Đến lúc đó, cô ta sẽ thoải mái giày vò bọn họ...

“Đúng rồi, mấy hôm trước ta thấy tập đoàn Vĩnh Khang bên nhà chồng cháu gặp một vài phiền toái nhỏ, có tranh chấp nợ nần với mấy ngân hàng lớn, có cần người nhà giúp đỡ không?” Ông cụ Tống gấp tờ báo lại, nhìn sắc mặt Tống Nhu.

Vốn dĩ ông đột nhiên nhắc đến chuyện này là vì hy vọng để Tống Nhu sớm ngày tỉnh ngộ, nhà chồng cô ta chỉ đang lợi dụng cô ta thôi!

Để cô ta về nhà họ Tống rồi dùng tiền nhà họ Tống để bù vào chỗ thiếu hụt của tập đoàn Vĩnh Khang.

Chỉ là...

Tống Nhu cười ngọt ngào: “Cháu đã hỏi rồi, không có vấn đề gì đâu ạ.”

“Vậy sao? Thế thì tốt rồi.” Tâm tư ông cụ Tống trầm xuống, ông đã cho Tống Nhu rất nhiều cơ hội.

Hơn nữa chuyện Tống Nhu tính kế Tống Như cũng không phải là chủ ý của một mình cô ta, Dương Gia Cửu cưng chiều Tống Như như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tập đoàn Vĩnh Khang.

Tranh chấp nợ nần này có thể dễ dàng giải quyết ư?

Bọn chúng quá ngây thơ rồi.

“Thời gian không còn sớm nữa, ta phải nghỉ ngơi đây, cháu có thời gian thì cũng đi thăm nhà mẹ chồng xem thế nào, cho dù họ đối xử với cháu không như trước đây nữa thì cháu cũng vẫn phải làm việc xứng đáng với cái danh con dâu.”

“Ông yên tâm đi, ông nội, cháu hiểu rồi.”

Tống Nhu đứng dậy, mắt nhìn ông cụ Tống rời đi, sau đó ánh mắt bỗng nhiên trở nên ngon độc, đây chính là lúc lên kế hoạch thật tốt để Tăng Nhĩ Ngọc biến mất mãi mãi.

Đêm dài.

Tăng Nhĩ Ngọc đến biệt thự Lan Đình, bà biết kế hoạch ngày mai không thể xảy ra sai sót, cho nên đặc biệt đến thăm con gái và cháu ngoại bảo bối.

“Tiểu Tịch à, chuyện của tiểu Kiệt lần này may mà có con, trước đây mẹ thật sự không ngờ thì ra người của giới nghệ sĩ lại đáng sợ như vậy.” Tăng Nhĩ Ngọc đọc được tin tức từ trên báo, liên tưởng đến lúc đó nếu như không xử lý kịp thời sẽ có hậu quả gì, bây giờ đã có chút sợ hãi.

“Mẹ, đây là xã hội, chúng ta cần phải học cách đối mặt.” Tống Như cười, từ trong nụ cười của cô để lộ ra sự thoải mái: “Thông qua chuyện lần này, tiểu Kiệt cũng trưởng thành hơn rất nhiều.”

“Vậy con thì sao? Giờ con đang mang thai mà còn làm lụng vất vả như vậy...” Tăng Nhĩ Ngọc càng lo lắng cho con gái và cháu ngoại hơn.

“Con rất chú ý bảo vệ bản thân và đứa bé đó nha, mẹ yên tâm đi, mai là ngày mẹ phải đi công tác rồi, nhất định phải cẩn thận đấy!” Tống Như xoa bụng mình, khóe miệng cũng tự nhiên nhếch lên.

Đây là đứa con bé bỏng của cô và Dương Gia Cửu, nhất định sẽ được ra đời một cách an toàn.

Tăng Nhĩ Ngọc nắm lấy tay con gái, nghiêm túc hứa hẹn: “Mẹ sẽ không có chuyện gì đâu, con yên tâm.”

“Gia Cửu đã cho người đón mẹ ở sân bay rồi, sẽ bảo vệ cho sự an toàn của mẹ.”

“Được.”

Nếu Tống Nhu đã muốn kết thúc thì đến đi!

Sau khi Tăng Nhĩ Ngọc rời đi, Dương Gia Cửu cầm cốc sữa đến, ôm vai Tống Như: “Đều sắp xếp ổn thỏa rồi, không cần lo lắng.”

“Có anh ở đây, em không lo lắng!”

“Nhưng vẻ mặt em nói cho anh biết, trong lòng em có chuyện.” Anh trước nay vẫn luôn rất hiểu cô.

Tống Như nhận cốc sữa, bất đắc dĩ lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy, Tống Như làm gì thì nên nhận lấy cái đó, nhưng đứa bé trong bụng cô ta là vô tội.”

Ông cụ Tống kiên trì muốn sau này mới xử lý Tống Nhu cũng vì muốn bảo vệ đứa bé này, nhưng đứa bé vừa ra đời đã mất mẹ, đó là một chuyện rất đáng thương.

“Nếu như bị một người mẹ độc ác như Tống Nhu nuôi dạy, e rằng đó mới là sự bất hạnh lớn nhất của đứa bé.”

...

Buổi chiều của ngày thứ hai, Tăng Nhĩ Ngọc và thư ký đã đến nơi công tác, vừa đến sân bay Tăng Nhĩ Ngọc đã gỡ kính râm xuống rồi bảo trợ lý đi mua cho mình một cốc sinh tố hoa quả, sau đó mượn cơ hội này nhìn quanh sân bay một lượt.

Có vài người đàn ông mặc áo khoác gió dài đang đứng ở nơi không xa bảo vệ bà, trong tay đều cầm chai nước khoáng. Đây là ám hiệu Tống Như nói với bà, những người này đều là người do Dương Gia Cửu cử tới bảo vệ bà.

Nhìn thấy họ, Tăng Nhĩ Ngọc mới thở phào một hơi.

Đợi đến khi thư ký mua nước ép về xong thì nói với Tăng Nhĩ Ngọc: “Tổng giám đốc Tăng, xe đã đến đón chúng ta rồi, đang ở bên ngoài ạ.”

“Chắc chắn là người tới đón chúng ta chứ? Tôi không thạo ngôn ngữ ở đây lắm.” Tăng Nhĩ Ngọc cố ý nói như vậy là để thư ký hạ thấp cảnh giác.

Từ rất lâu trước đây bà đã đến nước này, mặc dù không thể nói ngôn ngữ tinh thông bản thổ nhưng giao tiếp đơn giản thì không thành vấn đề.

Thư ký vừa nghe ý cười càng thêm đậm: “Ngài yên tâm đi, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chúng ta đi thôi!”

“Vậy được, chuyến công tác lần này đều dựa vào cô đấy.”

Tăng Nhĩ Ngọc đứng lên đi theo thư ký ra khỏi sân bay, mà mấy người đàn ông kia cũng đi theo họ ở nơi cách đó không gần không xa, sau khi Tăng Nhĩ Ngọc lên xe, họ cũng lác hai chiếc xe đi theo bà.

Trên đường, Tăng Nhĩ Ngọc tỏ ra vô cùng mệt mỏi.

Thư ký thuận thế cười nói: “Tổng giám đốc Tăng, ngài nghỉ ngơi một lát trước đi, còn hơn một tiếng nữa chúng ta mới tới khách sạn.”

Tăng Nhĩ Ngọc hơi cười, gật đầu nhắm mắt lại.

Bà biết người bảo vệ bà đang theo phía sau.

Mà mười mấy phút sau, bà nghe rõ cuộc trò chuyện giữa thư ký và tài xế.

“Ra tay ở phía sau khách sạn đi, ở đó không có camera, hơn nữa người của chúng ta sẽ xử lý sạch sẽ dấu vết bà ta đến, xong việc cô sẽ có được phần của mình.”

“Cô bỏ thuốc này vào nước của bà ta, đủ để bà ta ngủ cả ngày.”

“Sau đó thì sao?” Thư ký nơm nớp lo sợ hỏi: “Các người sẽ không định giết bà ấy luôn đấy chứ?”

“Chỉ có người chết mới không biết nói.”

Thư ký lo lắng lại sợ hãi ngậm miệng lại, trên đường Tăng Tĩnh Ngọc giả vờ khát nước, tỉnh lại một lúc, thư ký sắc mặt thấp thỏm không yêu nưa ly nước đã bỏ thuốc vào cho bà: “Tổng giám đốc Tăng, uống chút nước đi, nước trái cây có thể giải khát.”

“Được, cảm ơn cô.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi