ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

“Các vị thấy tôi để ý giá cổ phiếu của công ty?”

“Hay là để ý tới tuyên bố sản phẩm mới có thành công hay không?”

“Nên tôi đứng ở nơi đây, xuất phát từ sự tôn trọng với ông nội tôi, đỡ cho ông tôi và mẹ tôi, còn Tống Nhu, tôi không coi cô ấy là người nhà họ Tống mà đối xử, tất cả những gì cô ấy làm với tôi, đã sớm phẩn rõ giới hạn tôi với cô ấy.”

“Trước khi các vị nói chuyện vì cô ấy, phiền các vị nghĩ rõ ràng, các vị không hiểu rõ chân tướng sự việc!”

Tống Như nói xong, sắc mặt người hội đồng quản trị khác nhau, Phùng Hằng Viễn siết chặt tay, không lên tiếng nữa.

Bởi Tống Như không phải người trong thương trường, cô trong vòng đơn thuần như tờ giấy trắng, cô sẽ không vì chửi bới ai mà diễn màn kịch như vậy.

Rõ ràng cô muốn đá Tống Nhu đi, xưa nay không hề che giấu cô ghét hay bài xích Tống Nhu, lấy phong cách làm việc của cô mà nhìn, lần này tuyệt đối không để Tống Nhu ở lại công ty.

Từ khi Tống Như nhậm chức địa diện Tổng Giám đốc công ty nhà họ Tống đến nay, thủ đoạn cô mạnh mẽ vang dội có hiệu quả, hội đồng quản trị rất tin phục cô.

Vì lẽ đó, Tống Như dùng ưu thế tuyệt đối thắng Tống Nhu.

……

Mười phút sau, phòng thư ký tập đoàn công ty nhà họ Tống hạ mệnh lệnh mới nhất, sa thải chức vụ thư ký của Tống Nhu, không cho cô ta quay về công ty nhà họ Tống.

Tống Nhu xông qua thư ký ngăn cản, vọt thẳng đến văn phòng của Tống Như: “Như cô thì tính là gì? Thừa dịp ông nội không ở đây, muốn đuổi tôi?”

“Tôi là chị gái cô! Cô có còn nhân tính không!”

Đới Bội Thanh nghe bên cạnh, nhướn mày tiến lên: “Mời cô ra ngoài.”

“Tống Như, cô đừng có giả bộ không nghe thấy, tôi biết cô đang ở bên trong!” Tống Nhu hét lớn về phía văn phòng.

“Cô cả Tống, chúng tôi biết cô là phụ nữ có thai, không tiện cản cô, nếu cô còn muốn bảo vệ đứa trẻ trong bụng, vẫn nên về sớm dưỡng thai đi.” Đới Bội Thanh dùng thân thể ngăn cản cô ta.

“Tôi không đi! Tống Như, cô nghe cho tôi, tôi sẽ không chịu thua như vậy đâu!”

“Cô đuổi tôi không đi! Tôi nhất định phải đấu với cô ở công ty tới cùng……”

Trong phòng làm việc, lời Tống Nhu truyền hết tới tai Tống Như, cô chưa từng muốn chấm dứt ở đó, tha cho Tống Nhu, không thể.

“Tống Giám đốc Tống, đã đuổi người đi.”

“Dựa theo danh sách điều tra của anh, thanh lý tất cả nhân viên liên quan tới Tống Nhu.” Tống Như nói vô cùng bình tĩnh.

“Rõ.” Đới Bội Thanh đẩy kính, nghiêm túc trả lời.

“Hôm nay tôi đi chỗ này trước, người sau lưng Tống Nhu có thể lộ sơ sót, cho đến lúc đó, là lúc đá họ ra khỏi công ty.”

“Tổng Giám đốc Tống, ý cô là, phía sau Tống Nhu có người giúp đỡ cô ta?” Đới Bội Thanh hơi kinh ngạc với sức quan sát của Tống Như, cô mới tới công ty một khoảng thời gian ngắn, đã có thể thăm dò mối quan hệ đan xen chằng chịt ở công ty ư?

“Bằng một mình cô ta, không thao túng được cục diện lớn như thế.” Tống Như bình tĩnh nói: “Trước tiên không phải để ý tới họ, bắt tay chuẩn bị chuyện tuyên bố sản phẩm mới đã.”

Trong thời gian ngắn nhất, Tống Như vững chân trong công ty nhà họ Tống.

Xem tình hình tốt đẹp, nhưng việc cô càng ngày càng nghi ngờ bụng dưới lộ ra…… Chuyện cô mang thai, có lẽ không lừa được bao lâu.

……

Tống Nhu đã bị ông Tống đuổi khổi nhà họ Tống một lần, bởi cô ta có con, ông Tống chấp nhận cho cô ta quay về nhà họ Tống, bây giờ cô ta lại bị Tống Như đuổi ra ngoài……

Ông Tống khi ở bên ngoài nhận được tin tức ấy, không tiếng động thở dài.

Hai người đều là cháu gái ông, ông không có cách nào thiên vị bất cứ ai, nhưng những chuyện trong quá khứ Tống Nhu từng làm vẫn còn sờ sờ ở trước mắt ông ta: “Đi, quay về nhìn.”

Ông Tống mới dừng xe trước cửa lớn nhà họ Tống, đã thấy Tống Nhu đứng ở giao lộ, hai mắt đỏ bừng nhìn cửa lớn nhà họ Tống.

“Ông nội…… Xin lỗi.” Tống Nhu thấy Ông Tống xuống xe, lập tức quy trên mặt đất.

“Cháu làm gì vậy? Cháu còn đang mang thai! Mau đứng dậy……” Ông Tống nâng Tống Nhu dậy, cảm khái kéo cô ta.

“Cháu…… Cháu không biết cháu rốt cuộc đã làm sai điều gì? Tại sao trong mắt các người, cháu làm sao cũng không sánh nổi Tống Như, cháu không cam lòng…… Ông nội!” Sắc mặt Tống Nhu vô cùng tái ngắt, trong lòng như cất giấu một cơn giận cực lớn.

“Về nhà trước!”

Trợ lý Hàn theo sau ông Tống không xa không gần, chuyện này e là rất khó giải quyết.

Tống Nhu theo ông Tống đi vào cửa lớn nhà họ Tống, bên cạnh vừa hay có dụng cụ thợ hoa đặt ở cạnh, Tống Nhu thừa dịp ông Tống không để ý, vọt thẳng ra.

Một tay cầm lấy cây kéo trong thùng dụng cụ, đưa lên cổ cô ta.

“Cháu làm gì vậy! Mau thả xuống!”

“Ông nội, lúc trước cháu vẫn là cháu gái ông yêu thương nhất, tại sao bây giờ ông không chịu nhìn cháu? Bây giờ cháu mang thai, còn bị nhà chồng bắt nạt ly hôn, đến công ty cũng không có cách gì…… Cháu sống còn ý nghĩa gì nữa!”

“Câm miệng!” Ông Tống tức giận quát lớn: “Có chuyện gì ngồi xuống nói cho rõ, dù cách Tiểu Như xử lý lần này hơi cực đoan, cháu không cần tổn thương tới cháu như thế.”

“Cô ta không để ý tới tình cảm chị em của cháu với cô ta trong lúc đó, người như vậy, xứng đáng tiếp nhận công ty ư?”

Ông Tống đứng ở đằng kia, cứ thế nhìn Tống Nhu diễn kịch, trong lòng ông rõ hơn bất cứ ai khác, Tống Nhu chắc chắn không nỡ tự sát.

“Vậy cháu nói đi, cháu muốn thế nào?”

“Ở riêng!”

“Cháu muốn được nhận phần cổ phần của cháu!”

Cô ta muốn triệt để tách khỏi nhà họ Tống, nhưng điều kiện tiên quyết là, cô ta phải chiếm được phần của cô ta!

Ông Tống hít sâu một hơi, khoát tay áo: “Được, cháu muốn làm gì, ông nội từ xưa đến nay không chối từ cháu, ông mệt rồi, chúng ta vào nhà rồi nói.”

Tống Nhu lúc này mới theo ông Tống đi về hướng phòng khách nhà họ Tống, nhưng trong tay cô ta vẫn nắm chắc cây kéo làm vườn.

“Ông nghe nói chuyện xảy ra ở hội đồng quản trj trong công ty, cháu có cảm thấy Tiểu Như hại ai không? Nhưng con bé không phải là đứa trẻ tranh cường háo thắng, có phải cháu làm gì để con bé nó hiểu lầm không?”

Tống Nhu đã từ bỏ chuyện quay về, đương nhiên sẽ không nói thật.

“Sao thế được ạ! Dù cô ta có bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống, cháu với cô ta vẫn là chị em nhà họ Tống.”

“Thôi được rồi…… Ông rõ ý cháu rồi, vậy cháu muốn cái gì, ông thỏa mãn cháu, chỉ là đợi sau khi tuyên bố sản phẩm mới rồi hãy bàn.”

“Ông nội, trong nhà không có đất cho cháu đặt chân, còn ở lại, cháu sẽ chết.”

Ông Tống nhìn cô ta, ý tứ sâu xa lắc đầu: “Mấy hôm nay, cháu cẩn thận nghĩ ngơi chút.”

Tống Nhu nhìn ông Tống đứng dậy rời đi, sự thù hận trong mắt lan tràn……

Tới ngày xác định thông báo sản phẩm mới của tập đoàn công tt nhà họ Tống, nhân viên thông báo tham gia nhận được khẳng định cuối cùng, bên ngoài vẫn rất quan tâm tới tình huống nội bộ trong công ty nhà họ Tống, bao quát cả Tống Như có dự họp không.

Bởi sau khi lộ diện mấy lần ở công ty nhà họ Tống, Tống Như cũng rất ít khi cuất hiện ở công ty, thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ cô không giữ chức đại diện Tổng Giám đốc.

Trước hai giờ tổ chức thông báo, Tống Nhu đã thay quần áo ngồi trong phòng khách sạn, mặc lễ phục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi