ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

“Vậy…” Dương Gia Cửu nắm tay Tống Như, dò hỏi.

“Em không muốn nhìn thấy cô ta lại xuất hiện ở nhà họ Tống nữa, nên kết thúc rồi.”

Cho dù ông cụ Tống kiêng dè đứa bé trong bụng Tống Nhu, Tống Như cũng sẽ không cho cô ta thêm bất kì cơ hội nào nữa, cô ta không xứng ở lại nhà họ tống, lại càng không hợp làm một người mẹ.

“Bất kể em có quyết định gì, anh đều ủng hộ em, cần anh làm gì?” Dương Gia Cửu vĩnh viễn đều cản tránh gió kiên cố nhất sau lưng cô.

“Gia Cửu…”

Bờ môi mọng của cô nhẹ nhàng gọi tên anh, tay người đàn ông nắm chặt hơn.

Bất kể thế giới này sẽ xảy ra biết bao nhiêu chuyện không thể tưởng tượng nổi, vợ chồng hai người cũng sẽ cùng nhau đối mặt.

Tương lai, cũng phải cùng nhau chào đón bảo bối của bọn họ ra đời.



“Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Tống thị tiến hành thành công…”

“Đêm đó kí thành công hai mươi hợp đồng, cũng hấp dẫn sự chú ý của đại ca giới thời thượng, tương lai tập đoàn Tống thị sẽ bước vào một thời đại hoàn toàn mới.”

Các phóng viên lập tức báo cáo tình trạng buổi họp báo sản phẩm mới của tập toàn Tống thị, cũng bao gồm trận huyên náo của Tống Nhu ở lúc bắt đầu buổi họp báo.

“Rốt cuộc tương lai tập đoàn Tống thị sẽ do ai thừa kế? Là cô cả Tống Nhu của tập đoàn Tống thị, hay là nữ diễn viên đại diện Tống Như?”

Ông cụ Tống ngồi trên ghế sofa, dùng điều khiển từ xa tắt tivi, hình ảnh cuối cùng trong đầu ông chính là bộ dạng chật vật khóc lóc của Tống Nhu.

Đúng lúc này, Tống Nhu hai mắt đỏ bừng đi vào phòng khách, vừa thấy ông cụ Tống nước mắt liền rào rào chảy xuống: “Ông nội, ông biết hôm nay Tống Như làm gì với cháu không? Cháu thật không ngờ, chị ta không giữ chút tình cảm nào cả. Tại sao ông lại giao công ty vào tay loại người như vậy?”

“Im miệng.”

Ông cụ Tống lật ngược mâm trái cây trên bàn trà, tức giận nhìn Tống Nhu.

“Choang” một tiếng, tiếng thủy tinh vỡ vang khắp phòng khách, Tống Nhu bị dọa, cô ta cho là ông cụ sẽ vẫn cưng chiều mình như trước, không ngờ còn chưa nói ra những lời đã chuẩn bị xong, ông cụ Tống đã nổi giận.

Hơn nữa còn nổi giận vì Tống Như.

“Ông nội…”

“Cháu còn mặt mũi gọi ta? Cháu có biết buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới hôm nay quan trọng với công ty thế nào không? Những chuyện xảy ra trước kia ta đều không tính toán với cháy, nhưng cháu lại gan lớn hơn trời, ở nơi quan trọng như vậy khóc lóc om sòm.”

Giọng ông cụ Tống hết sức ác liệt: “Ta dụng tâm bồi dưỡng cháu như vậy, nhưng cháu thì sao? Đã mang thai, còn muốn đi ra ngoài làm mất thể diện?”

“Cháu không phải vậy, ông nội, cháu không nghĩ nhiều như vậy, cháu chỉ là… nghe được rất nhiều người bàn tán về quyền thừa kế công ty, cơ thể ông còn khỏe mạnh, căn bản không cần ai thay thế vị trí chủ tịch, cháu… cháu cũng vì nhà họ Tống, ông nội.”

Tống Nhu không nói những lời này còn khá ổn, cô ta càng nói, ông cụ Tống lại càng thất vọng, thậm chí là thống hận, ảo não. Ông không ngờ ông đào tạo nhiều năm, lại để cho Tống Nhu trở nên không biết điều như vậy, làm loạn trắng đen.

Mà trước kia, ông lại một mực tin tưởng cô ta, thiên vị cô ta, làm nhiều chuyện tổn thương mẹ con Tống Như như vậy.

Trong nháy mắt đó, nước mắt trên mặt Tống Nhu khiến ông cảm thấy chán ghét.

Vốn dĩ còn thương đứa bé trong bụng cô ta biến mất hầu như không còn.

“Con đường này là cháu tự chọn, sau này công ty không còn quan hệ gì với cháu, cái nhà này, cháu có thể tiếp tục ở lại, nhưng còn xảy ra chuyện quá đáng nữa, ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho cháu.”

Ông cụ Tống nói xong, không để ý tới tiếng kêu khóc của Tống Nhu, về thẳng phòng.

Ông cần thời gian yên tĩnh lại, tại sao nhà họ Tống lại náo loạn thành như bây giờ?

Tống Nhu nhìn ông cụ Tống rời đi trước mặt cô ta, vô cùng hoảng sợ, cô ta hốt hoảng chạy vào phòng, gọi cho Phùng Hằng Viễn.

“Anh giúp tôi một tay. Ông nội tôi có thể giận tôi, tôi…”

“Bây giờ cô tìm tôi làm gì? Tôi đã sớm nói với cô rồi, tối nay là cơ hội quan trọng để cô trở mình, nhất định phải bình tĩnh, nhưng cô nghe người khác nói mấy câu, liền giống như bà điên, cô thể hiện như vậy sớm khiến cho hội đồng quản trị chán ghét, bây giờ, tôi cũng không có cách nào cả.” Phùng Hằng Viễn nhìn danh sách trên màn hình máy tính, tức giận tắt luôn máy tính.

Hôm nay Tống Như nói những lời đó, khiến nah ta có chút bận tâm, có phải cô nắm giữ chứng cứ gì không?”

“Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi. Cầu xin anh, anh giúp tôi một lần. Tôi… Tôi nghe theo anh hết.” Tống Như cắn móng tay, vô cùng nóng nảy.

Phùng Hằng Viễn xoa huyệt thái dương, hồi lâu mới nói: “Để tôi nghĩ đã, cô trước tiên nghỉ ngơi mấy ngày đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Tống Nhu ngây ngốc ngồi trên giường, mà một đầu điện thoại khác, Phùng Hằng Viễn cầm tài liệu về mấy khách hàng quan trọng, bỏ vào túi xách của mình, bây giờ Tống Nhu hoàn toàn thua, anh ta phải lót đường cho mình sớm chút.



Dương Gia Cửu giúp Tống Như tắm, lại dùng khăn tắm lau tóc giúp cô.

“Có phải tóc em hơi dài không? Có nên đi đổi kiểu tóc không?” Tống Như nhìn mình trong gương, bỗng nhiên nói.

“Em thích tóc dài, thì để tóc dài, thích tóc ngắn, thì cắt ngắn.”

“Vậy anh thì sao? Anh thích loại nào?” Tống Như ngẩng đầu lên, dí dỏm hỏi.”

“Chỉ cần là em, anh đều thích.” Dương Gia Cửu cọ trán lên trán cô, ngón tay xoa xoa bờ môi đỏ mọng của cô: “Không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi.”

Mặc dù đứa bé lớn lên ngày một, nhưng vì Dương Gia Cửu tỉ tỉ chăm sóc, Tống Như không có phản ứng không thoải mái quá lớn.

“Anh nuôi em đến lười.” Cô đứng dậy, hai vợ chồng cũng nhau trở lại phòng ngủ: “Tối nay anh còn phải làm việc sao?”

“Ừ, có mấy tài liệu cần xử lí, em ngủ trước đi, anh sẽ xong nhanh thôi.” Dương Gia Cửu hôn nhẹ má cô: “Đi ngủ đi.”

Tống Như gật đầu một cái, nhìn ánh giúp mình đắp chăn, yên ổn nhắm hai mắt lại.

Khoảng thời gian này, lúc Tống Như xử lí công việc của tập đoàn Tống thị, Dương Gia Cửu không nhúng tay vào, nhưng anh luôn để Trần Viễn quan sát tình huống của hội đồng quản trị Tống thị, trong đó có một thành viên ban giám đốc họ Phùng qua lại mật thiết với Tống Nhu, cũng đã thành đối tượng quan sát chính.

“Tổng Giám đốc, đã lấy được ghi chép nói chuyện điện thoại và ghi chép thông tin chuyển tiền của Phùng Hằng Viễn, chính là anh ta tiết lộ danh sách khách hàng VIP với truyền thông, cũng là anh ta luôn giúp Tống Nhu lôi kéo thành viên ban Giám đốc.”

“Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới lần này, hẳn là anh ta có kế hoạch, nhưng vì Tống Nhu và phu nhân làm ầm ĩ, không thể làm được.”

Trong điện thoại, Trần Viễn báo cáo từng chuyện điều tra được gần đây cho Dương Gia Cửu.

“Ngoài ra, anh ta đặt trước chuyến bay ra nước ngoài ruần tới, sau khi buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới kết thúc, anh ta quay về tập đoàn Tống thị, ở lại khoảng ba tiếng.”

Đầu ngón tay thon dài của Dương Gia Cửu gõ mặt bàn, ba tiếng… có thể làm gì?

“Tiếp tục quan sát hắn ta, thu thập tội chứng của hắn ta, còn có tài liệu về mấy vị thành viên hội đồng quản trị bị Tống Nhu lôi kéo nữa.” Dương Gia Cửu bình tĩnh ra lệnh.

Anh không cho phép có người ở sau lưng phu nhân của anh táy máy chân tay.

Anh không chủ động ra tay, không có nghĩa là sẽ ngồi chờ chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi