ẢNH HẬU CỦA TÔI THÍCH ĐƯỢC NUÔNG CHIỀU


Nhân viên cửa hàng sau khi nhìn thấy những tấm thẻ đen trên tay Vũ Minh Nguyệt liền có chút hốt hoảng, nếu đây đều là thẻ thật thì cô ta đã đắc tội với một nhân vật lớn rồi.

"Tiểu thư, tôi thành thật xin lỗi, là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn nên mới ăn nói ngông cuồng như vậy, giờ tôi đi lấy váy cho cô xem thử." Nhân viên sắc mặt và thái độ lập tức thay đổi đến chóng mặt, cô ta đon đả mỉm cười nói.

Vũ Minh Nguyệt lúc này mang thẻ đen thu về, cô chống cằm nhìn nữ nhân viên kia bằng vẻ mặt lạnh lùng.

"Giờ tôi không muốn xem váy nữa, tôi muốn gặp quản lý.

À không, tôi muốn gắp giám đốc của các cô hơn." Nói đến đây cô lại nhoẻn miệng cười đầy ý tứ.

"Tiểu thư, xin cô tha cho tôi một lần đi, tôi rất cần công việc này." Nhân viên gương mặt đã trắng bệch, cô ta rối rít xin tha.

Vũ Minh Nguyệt cũng không phải kẻ thích làm khó người khác, cô liếc nhìn nữ nhân viên đang run rẩy kia suy nghĩ gì đó.

Một phút sau, cô đứng lên cầm túi định rời đi.

"Tôi tưởng là ai, hoá ra là tiểu thư nhà Lục gia, hèn gì lại oai phong như vậy, khiến nhân viên ở đây phải hoảng sợ thế này." Từ bên trong phòng thay đồ một phụ nữ kênh kiệu bước ra, theo sau cô ta còn có cả Tô Đàm Vân.

Người phụ nữ này họ Đỗ, tên đầy đủ là Đỗ Thi Dung, là chị dâu họ sắp qua cửa của Tô Đàm Vân.

Gia đình cô ta cũng thuộc diện giàu có, cơ mà so với Lục gia càng không có cửa, nhưng cô ta dường như ngu ngốc không hề biết điều đó.


"Hừ, không phải chuyện của cô thì câm miệng, đừng ở đây cản đường tôi!" Vũ Minh Nguyệt gằn giọng nói với cô ta, chẳng thèm để người phụ nữ này vào mắt.

Đỗ Thi Dung lại không hề cảm thấy sợ, cô ta ưỡn ngực bước đến gần Vũ Minh Nguyệt để khiêu khích.

"Tôi cứ thích xen vào thì làm sao? Hiện tại gia đình tôi đang hợp tác với Âu Dương tập đoàn cho dự án mới, sau này phất lên rồi thì tôi còn cần sợ cô sao?"
Tô Đàm Vân nãy giờ đứng đó xem kịch, sau đó lại giả vờ tốt tính chạy đến khuyên can người chị dâu kia.

"Chị Thi Dung, chị đừng nói vậy mà, Minh Nguyệt không phải người xấu đâu."
"Haizzz, Tiểu Nhã, em thật dễ tin người đấy, cô ta không ngoan hiền như em nghĩ đâu.

Vả lại sau này chúng ta có A.D chống lưng rồi, thì còn cần gì sợ ai ở thành phố Nam Vương này nữa." Đỗ Thi Dung giọng chua loét nói với Tô Đàm Vân.

Vũ Minh Nguyệt cũng lười nói chuyện với mấy loại người này, cô thở hắt ra một hơi, xem ra hôm nay cô ra đường là quên xem ngày rồi.

Trong lúc cô không biết làm sao để tránh đi đống phân này, thì từ phía sau lưng một giọng nói quen thuộc đầy nam tính vang lên.

"A.D tập đoàn đang chống lưng cho ai chứ, tại sao tôi lại không biết?" Âu Dương Tư Duệ lịch lãm bước vào, vẻ đẹp của anh nhẹ nhàng giống như mặt nước tĩnh lặng, âm trầm không một gợn sóng.

Tô Đàm Vân nghe thấy giọng của anh liền có chút chột dạ, cô ta không ngờ là anh cũng ở đây, mà mấy lời nói của Đỗ Thi Dung bây giờ lại chính là rắc rối cho cô ta và Lam gia.

Vũ Minh Nguyệt theo quán tính quay đầu lại, cánh môi cô mấp máy không nói nên lời, đôi mắt dường như không thể tin được.


"Anh..." Cô muốn nói gì đó nhưng rồi lại im bặt.

Âu Dương Tư Duệ lúc này như một tấm khiên chắn, anh đứng trước mặt Vũ Minh Nguyệt để bảo vệ cô khỏi đám người kia.

"Trả lời!" Ngắn gọn hai chữ của anh, lại khiến cho cả Đỗ Thi Dung và Tô Đàm Vân hơi run rẩy, ánh mắt sắc lạnh đó làm bọn họ thấy lạnh cả sống lưng.

"Tư Duệ, xin lỗi cậu! Nhưng mà chị dâu của mình không cố ý đâu, chỉ là chị ấy hơi bức xúc thôi." Tô Đàm Vân nhanh chóng lấy lại lý trí, cô ta vội vàng chống chế thay cho Đỗ Thi Dung.

"Bức xúc? Cô ta tại sao lại bức xúc, mà cho dù có như vậy cũng không liên quan gì đến nhà tôi.

Lần này tôi sẽ bỏ qua, còn có lần sau dám lấy danh tiếng gia đình của tôi đi rêu rao bậy bạ, thì tôi không chắc gia đình các người được yên ổn." Âu Dương Tư Duệ nhíu mày không vui đáp.

"Mình..."
Không chờ Tô Đàm Vân giải thích, Âu Dương Tư Duệ quay sang nắm tay Vũ Minh Nguyệt, nhẹ nhàng dẫn cô rời khỏi cửa hàng kia.

"Đi thôi, không khí ở đây không tốt, anh đưa em đi ăn kem."
Vũ Minh Nguyệt lại không thể tự chủ mà đi cùng anh, cô lúc này quên mất việc bản thân là có hẹn cùng Âu Dương Ninh Tâm mà đến.

...!
Hai người đi được một đoạn, Vũ Minh Nguyệt bước chân bắt đầu chậm lại, cô nhanh chóng buông tay Âu Dương Tư Duệ ra đứng bất động tại chỗ.


"Ninh Tâm đang ở đâu? Hôm nay con bé hẹn em đến đây, cũng không có nói rằng anh sẽ đến cùng." Vài giây sau, Vũ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh chất vấn.

Cơ mặt Âu Dương Tư Duệ dần cứng lại, là do anh dụ dỗ em gái hẹn cô đến đây, giờ nói ra không biết cô sẽ giận đến mức độ nào.

Vũ Minh Nguyệt bây giờ đang xa cách với anh, cho nên anh rất lo cô sẽ càng giận và xa lánh anh nhiều hơn.

"Ninh Tâm có việc bận đột xuất nên không đến được, con bé kêu anh tới đây gặp em!" Lần đầu tiên anh nói dối với cô, một lý do vô cùng ngốc nghếch.

Vũ Minh Nguyệt bước chân lùi về sau, cô đáp.

"Nếu Ninh Tâm không đến thì em về đây, tạm biệt anh!" Cô hiện tại đang tìm cách để quên anh kia mà, làm sao có thể vui vẻ cùng anh đi dạo như trước.

Nói xong cô xoay lưng bỏ đi, không thèm ngoảnh lại nhìn anh một lần, quyết tuyệt kiên định đến như vậy.

"Tiểu Nguyệt, đi dạo một chút với anh cũng không bằng lòng, em bây giờ chán ghét anh đến như vậy sao? " Âu Dương Tư Duệ không cam tâm, anh lớn tiếng hỏi cô, từ trong ngữ khí có thể cảm nhận được sự nuối tiếc và đau khổ của anh.

Một tuần trôi qua Âu Dương Tư Duệ mỗi ngày đều thấy dằn vặt, nghĩ đến Vũ Minh Nguyệt ngày nào cũng vui vẻ với Phó Tử Khanh lại càng làm anh khó chịu hơn.

Anh biết mình sai rồi, cho nên mới tìm cách để gặp cô nói chuyện nhưng cô bây giờ không để ý đến anh nữa rồi.

Vũ Minh Nguyệt bên ngoài thì tỏ ra cứng rắn nhưng chỉ cô biết trong lòng mình như thế nào, đâu phải muốn ngừng yêu thích một người là chuyện dễ dàng đâu.

Nghe những lời Âu Dương Tư Duệ nói, trái tim cô dường như lại nhói lên, cô cảm thấy mình thật sự là một kẻ thất bại.

"Em không phải ý đó, anh đừng nói như vậy!" Cô đứng yên đó, đầu rũ xuống thấp, giọng lí nhí đáp lời anh.


Hít sâu một hơi, Vũ Minh Nguyệt mím chặt môi lấy hết can đảm, cô quay đầu lại đối diện anh, chỉ là đôi mắt bây giờ có chút phiếm hồng.

"Em từ trước đến bây giờ chưa bao giờ chán ghét anh! Nhưng mà hiện tại em cảm thấy mệt rồi, em cũng hiểu là tình yêu không thể cưỡng ép được, cho nên em chấp nhận buông tay."
Giọng của Vũ Minh Nguyệt có chút nghẹn, dù cô cố gắng kiềm chế thì nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống, bao nhiêu uất ức dồn nén trong lòng hiện tại muốn phát tiết ra hết một lần.

"Tư Duệ, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa, cũng sẽ không ngốc nghếch hay mặt dày vô sỉ chạy theo sau anh như một cái đuôi nhỏ.

Em cần thời gian để chôn chặt thứ tình cảm đáng ghét này, xin anh, tạm thời đừng xuất hiện trước mặt em nữa!"
Lúc Vũ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Tư Duệ một lần nữa, nước mắt đã nhạt nhoà trên gương mặt cô, vậy nhưng trên môi vẫn là một nụ cười gượng gạo.

"Anh..." Âu Dương Tư Duệ giờ phút này chỉ muốn chạy đến ôm cô vào lòng dỗ dành, nhưng anh vừa tiến lên một bước thì cô đã chủ động lui về sau.

Vũ Minh Nguyệt quay đầu bỏ chạy thật nhanh, cô không muốn anh tiếp tục nhìn cô với bộ dáng nhếch nhác và đáng thương thế này.

_____????To Be Continued????_____
Thông báo:
Nghe nói mọi người muốn bão phải hông?
Ri sẽ thức đêm ráng viết truyện, nhưng bão hay không thì cũng cần mọi người giúp đỡ nha.

Hiện tại số phiếu vote của truyện là 125, mọi người nếu yêu thích truyện của Ri thì cho mình xin một vote, cứ 6 phiếu vote là một chương truyện, mà 55 phiếu thì bão 10 chương.

Hơn một ngàn độc giả theo dõi thì Ri nghĩ điều kiện này cũng không quá khó đúng không ta, ngoài ra mọi người nhớ like và bình luận cho Ri nhen.

Giờ thì nhanh tay vote cho Ri nha, bắt đầu tính vote từ hôm nay nhé ???? Love all..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi