ẢNH HẬU ĐỐI MẶT HÀNG NGÀY

“Em đang đau lòng cho tiền của anh sao?”

Tô San nhắm hờ mắt lại, bất mãn khẽ hừ một tiếng:

“Em đang lo là anh thua ít tiền quá thì ba của em sẽ không vui mà thôi.”

Nghe vậy, Tạ Duyên cũng cười cười không nói gì, tiếp tục nhìn về phía trước, tập trung lái xe.

Lúc này đột nhiên Tô San nhớ tới lúc nãy chuyện hai người còn đang nói dở, không nhịn được lại mở mắt ra nhìn hắn nói:

“Vậy lúc nãy anh nói chuyện gì với anh rể của em vậy?”

Hai người cũng không thân thiết gì vậy mà nói chuyện vui vẻ như vậy.

“Trước đây có từng gặp nhau, hai bên cũng có hợp tác đầu tư một vài lần, cũng không có gì đặc biệt.”

Tạ Duyên tiếp tục chuyển tay lái, bỗng nhiên hơi nghiêng mặt sang nhìn cô:

“Mùng hai anh qua đón em.”

Nghe hắn nói vậy, Tô San mới đột nhiên nhớ tới chuyện hắn muốn đưa cô tới gặp ba mẹ của hắn. Hiện giờ nghĩ tới chuyện này, cô lại cảm thấy hơi lúng túng không biết làm sao.

“Ba mẹ của anh….thích con gái như thế nào?”

Tô San cảm thấy rất thấp thỏm, không nhịn được lại hỏi một câu.

Bình thường cô cũng không phải là người không tự tin như vậy, nhưng khi gặp phải những chuyện liên quan tới mặt tình cảm như thế này, trong lòng cô cũng không tự tin chút nào.

Hơi thoáng nhìn sang cô một cái, thấy vẻ mặt thấp thỏm bất an của cô, Tạ Duyên hơi cong khóe môi lên nói:

“Chỉ cần anh thích thì bọn họ sẽ thích.”

Nghe vậy, gương mặt của Tô San không khống chế được lại nóng lên, bàn tay nắm chặt vạt áo, quay đầu ra nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Lúc tới sân bay, xe dừng lại bên vệ đường, bên ngoài cũng có nhiều người đi qua đi lại. Hôm nay trời nắng, có hơi oi bức. Tô San đặt một tay lên chốt cửa xe, quay đầu nhìn Tạ Duyên nói:

“Em đi đây.”

Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền kẻ ca rô màu xanh da trời, phần tay áo được xắn lên khuỷu tay, làm lộ ra phần cánh tay mảnh khảnh, mái tóc màu cà phê xõa tung trên vai, khiến khuôn mặt càng thêm nhỏ nhắn xinh đẹp. Tạ Duyên quay sang, sau đó rướn người qua nắm lấy hai vai của cô, nhìn với ánh mắt sáng quắc:

“Chỉ vậy thôi sao? Em không muốn biểu đạt gì sao?”

Hắn ghé lại quá gần, bên ngoài thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang qua. Tô San rất sợ bị người khác nhìn thấy, chỉ có thể hôn lên má hắn một cái nhanh như chớp, khuôn mặt đỏ hồng.

“Em thật sự phải đi đây.”

“Thế này thì ăn thua gì?”

Tạ Duyên cúi đầu phủ lên môi của cô, cảm nhận được cô đang cứng đờ cả người, liền chậm rãi cạy mở hàm răng của cô, bàn tay to đã lần tới bên hông của cô bắt đầu sờ soạng, vuốt ve.

Bên hông cảm thấy hơi nhột, Tô San lập tức quay đầu để né tránh. Những cái hôn của hắn rơi xuống phần cổ mẫn cảm của cô, cô mang theo hơi thở dồn dập nói:

“Tạ…Tạ Duyên…anh đừng như vậy…”

Cô khóc không ra nước mắt, muốn đưa tay để ngăn lại bàn tay của hắn. Từ lần trước hắn biết cô rất sợ nhột liền trở nên thích làm chuyện tra tấn người ta thế này đây.

Tiếng thở dốc nhẹ nhàng của cô vang lên bên tai, ánh mắt Tạ Duyên không khỏi tối sầm lại. Cuối cùng hắn cũng dừng lại động tác của mình, cắn nhẹ vào bên cổ của cô một cái, nghe thấy cô rít lên một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu chăm chú nhìn cô:

“Mùng hai anh sẽ tới đón em.”

Tô San làm sao dám nói không, chỉ vội vàng gật đầu, sau đó cửa xe được hắn mở ra. Khi ánh mặt trời chiếu rọi tới đây, Tô San lập tức đội mũ, đeo khẩu trang, sau đó xoay người vẫy vậy tay với người trong xe, rồi nhanh chóng cất bước đi vào sân bay.

Trong sân bay có rất nhiều người, lúc đi qua cổng an ninh, không có gì bất ngờ cô lại bị người ta nhận ra, cũng may cô được thông qua rất nhanh. Đến lúc về tới phim trường đã là 5 giờ chiều, ở ngoài cỗng vẫn có rất nhiều paparazzi chầu trực, Tô San làm như hoàn toàn không thấy bọn họ, tự nhiên đi vào.

Tối nay cô có vài cảnh quay. Phim điện ảnh hầu như đều như vậy, quay chụp thì rất nhiều, nhưng cuối cùng cắt ghép vào thành bộ phim hoàn chỉnh thì lại chẳng còn được bao nhiêu, dù sao thì độ dài phim chiếu rạp lúc nào cũng chỉ có như vậy, không thể làm khác được.

Phim truyền hình của cô lên sóng được mấy ngày thì tỉ lệ người xem cũng càng tăng lên, độ hot vẫn đang được duy trì. Weibo của Tô San cũng có thêm rất nhiều người theo dõi, tất nhiên fan couple của cô và Giang Dần cũng ngày càng nhiều, cho dù dùng cách nào để làm sáng tỏ cũng vô dụng.

Khi cô ngày càng được nhiều người yêu thích hơn, Hạ Hoa cũng vẫn không vội vàng nhận các loại hoạt động vô nghĩa cho cô. Theo lời anh ta thì, thời gian phải dành cho những việc thực sự có giá trị, mấy hoạt động vừa không nhiều tiền vừa không có ích lợi thì không cần thiết phải tham gia.

Có điều, tới tối thì Vương Trừng lại tìm cô than thở, nói cô đoạt mất tỉ lệ người xem của anh ta. Nếu không có phim của cô thì bộ phim tiên hiệp của anh ta nhất định là sẽ một mình tung hoành trong nguyên cả quý này rồi.

Thế mới nói trong giới này vì liên quan tới ích lợi mà rất khó để tìm được bạn bè thực sự. Tuy nhiên Vương Trừng thực ra là một người rất rộng rãi hào phóng, nếu đổi lại là những người khác có khi còn ghi thù chuyện này cũng nên.

Đến ngày hai mươi tám, một đoạn video bất ngờ được phát tán trên mạng. Hôm đó, Tô San vừa mới thức dậy rời khỏi giường, liền lập tức thấy từ khóa #Tạ Duyên và người bạn gái thần bí ở trong xe hôn nhau kịch liệt # trở thành top 1 của bảng xếp hạng hot search.

Vừa nhìn thấy, Tô San đúng là vô cùng hoảng sợ, khi mở video ra xem thì thấy hình ảnh cũng khá mờ, có lẽ là quay từ phía sau xe. Do cách cả mấy tầng kính nên chỉ mờ mờ nhìn thấy mặt Tạ Duyên, lại không nhìn rõ mặt cô lắm.

Cư dân mạng A: “Không thể nào! Đây không phải là ông xã nhà tôi!!!”

Cư dân mạng B: “Tôi chỉ muốn biết rốt cục thì nữ chính là ai *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng C: “Sáng sớm đã nhìn thấy hot search này, tôi sợ tới mức lập tức đi tìm thuốc trợ tim rồi mới dám xem, đến lúc xem thì lại không rõ mặt, tụt cả mood!”

Cư dân mạng D: “Nếu có bản lĩnh quay lén thì hãy trưng khuôn mặt của nữ chính ra đây nha *vẻ mặt xem thường*”

Lúc Tô San đi vào phim trường thì thấy mọi người cứ nhìn nhìn mình với vẻ tò mò kỳ lạ, cô chỉ có thể mặc kệ đi vào phong trang điểm. Trong phòng, Tiết Chỉ Ngưng nhìn thấy cô vào thì cũng không có phản ứng gì, vẫn ung dung thong thả ăn mì ốc*, không cần nhiều lời vì ánh mắt hiểu rõ hết thảy của cô ấy đã thể hiện tất cả.

“Tôi vẫn băn khoăn không biết vì sao hôm đó cô lại xin nghỉ a, hóa ra là đi hẹn hò.”

Cô ấy vừa xì xụp húp mì, vừa lắc đầu có vẻ cảm thán.

Tô San ho nhẹ một tiếng, sau đó cầm theo hộp sữa đậu nành đi qua ngồi bên sô pha, vừa vuốt vuốt tóc vừa nhìn cô ấy nói:

“Không phải đâu, hôm đó là sinh nhật của ba tôi.”

“Hiểu rồi, tiện thể đi hẹn hò luôn chứ gì.”

Nói tới đây, Tiết Chỉ Ngưng đột nhiên đặt đũa xuống, miệng vẫn còn đầy dầu mỡ, tò mò ghé lại gần tò mò hỏi:

“Hai người đã gặp mặt ba mẹ hai bên rồi sao? Vậy tính khi nào thì kết hôn?”

Tô San: “……”

Cô cảm thấy hơi ngại ngùng cúi đầu, sau đó lại cầm hộp sữa đậu nành lên hút hút. Hiện giờ vẫn còn quá sớm để nói tới mấy chuyện này, thôi cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên đi.

“À ừm, thật ra tụi tôi cũng chưa có kế hoạch gì cả, cứ từ từ, cũng đâu cần gấp gáp làm gì.”

Tô San nói xong, lại đột nhiên nhớ tới vụ video trên mạng, không biết tay paparazzi đó có quay được mặt của cô không, biết đâu anh ta quay được nhưng chưa công khai thì sao. Nghĩ vậy cô chỉ có thể lập tức gọi điện thoại cho Hạ Hoa.

Nếu là chị Lưu, khi gặp chuyện thế này, chị ấy nhất định sẽ tìm gặp cô. Nhưng là Hạ Hoa, chắc chắn anh ta sẽ tìm gặp Tạ Duyên trước, để hắn chú ý cẩn thận hơn.

Điện thoại vang lên vài hồi chuông thì thông, người ở đầu dây bên kia cũng không nhiều lời, lập tức nói lớn:

“Đoạn video phần sau đã ở trong tay tôi rồi, cô không cần phải lo lắng sẽ bị lộ ra nữa. Nhưng sao ngay cả cô cũng thế, sao lại mặc kệ để Tạ Duyên tùy ý làm bậy vậy hả, vẫn còn đang ban ngày ban mặt, ở sân bay thì có biết bao nhiêu người qua lại, cô không biết sao?”

Nghe hắn nói vậy, Tô San cũng cảm thấy rất ngại. Việc này đúng là cả cô và Tạ Duyên đều sai, sân bay đúng là nơi rất đông người qua lại, rất dễ bị chụp lén.

Nhưng cũng không đợi cô trả lời, Hạ Hoa lại nói tiếp:

“Có điều chuyện của hai người sớm muộn cũng phải công khai, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.”

Nghe giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia, Tô San ngồi hút sữa đậu nành không nói thì. Còn Tiết Chỉ Ngưng thì vẫn ngồi kia xì xụp ăn mì ốc, cả căn phòng ngập tràn mùi măng.

Chuyện anh ta nói thì Tô San cũng hiểu từ lâu rồi, nhưng đột nhiên anh ta lại đề cập tới, chắc là có ý gì đó, cô chỉ có thể lên tiếng hỏi thử:

“Vậy anh tính thế nào?”

“Cũng không có gì.”

Hạ Hoa hơi dừng lại giây lát, sau đó lại nói:

“Tôi nghĩ thế này, bộ phim truyền hình tình yêu đô thị “Chút ánh sáng rực rỡ” của hai người sẽ phát sóng vào đầu tháng sáu. Đến lúc chiếu xong hoàn toàn thì chắc khoảng giữa tháng, tôi định để hai người công khai vào dịp Tết Đoan Ngọ, cô thấy sao?”

---Hết Chương 83---

Editor: ‘Mì ốc’: Thực ra món mà Tiết Chỉ Ngưng ăn có tên là Luosifen (螺狮粉 – Loa sư phấn, chữ ‘loa’nghĩa là ốc), là một món ăn của thành phố Liễu Châu (TQ), sợi mì làm từ bột gạo (giống sợi bún bò của Việt Nam), nước dùng nấu từ ốc (loại ốc sống trong vùng nước ngọt) và xương heo, cùng các loại gia vị. Ốc chỉ được dùng để nấu lấy phần nước dùng, còn khi ăn thì trong tô mỳ sẽ có măng ngâm chua, đậu cô ve, nấm mèo, váng đậu (tàu hũ ky), đậu phộng và một số loại rau sống.

Vì hôm nay là chủ nhật nên lát nữa mình sẽ đăng thêm một chương. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi