ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU



Editor: Mẹ Bầu
     "Ai bảo ngươi đưa tới? Làm phiền hắn phải lo lắng.

Nơi này mà lạnh chết được ta sao?"
     Vẫn là bộ phim truyền hình ấy, chẳng qua người sắm vai Tuyết Nhạn bây giờ lại chính là Vương Phương.

Ứng Uyển Dung mỉm cười nói với cô ta, bất quá vốn dĩ đây là những lời thoại quá đỗi quen thuộc nhất.

Mà Vương Phương cũng đang giương mắt nhìn về phía Ứng Uyển Dung lúc này cứ ngây ngẩn cả người.
     Ở nơi ống kính máy quay không nhìn thấy được, đôi con ngươi của Ứng Uyển Dung giống là một khối nam châm vậy.

Tất cả nguồn sáng chung quanh gần như đều đã hội tụ ở trên người Ứng Uyển Dung.

diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Một cái nhăn mày, một nụ cười của cô đều vô cùng chói mắt, nổi bật lên trước Vương Phương u ám, nhìn giống như là một viên hòn đá nhỏ bình thường.
     Ngay cả trong bộ phim truyền hình này, Vương Phương chính là một nha hoàn rất bình thường.


Tuyết Nhạn từ nhỏ đã làm bạn với Lâm Đại Ngọc cùng đi đến Giả phủ làm nha hoàn, cuộc sống so ra còn kém hơn cả Tử Quyên.

Mỗi ngày Tuyết Nhạn ở nơi này ngoại trừ làm cái bóng ở sau lưng chủ nhân, vén màn, gấp quần áo, thì gần như là đều không nhìn thấy bóng dáng của nàng đâu.
     "Dừng! Vương Phương, lời thoại thế nào vậy? Làm sao cô lại cứ ngây ngẩn cả người ra như vậy?" Khang Đức tức giận, @MeBau*[email protected]@  cầm cuốn kịch bản dùng sức vỗ vào vỗ đùi một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Phương vẻ đầy bất mãn.
     Ngày trước ông vẫn cảm thấy Vương Phương này vẫn là một đứa trẻ thành thực.

Mặc dù không có ngoại hình phi thường, có vẻ có chút ngu dốt, nhưng nhưng tốt xấu gì thì cũng có con mắt thực tâm, quay phim cũng cần phải cẩn trọng.
     Nhưng đó là trước kia.
     Từ sau khi xảy ra trận động đất, không có liên lạc được với Vương Phương.

Khang Đức còn bị lo lắng một hồi.

Mãi đến sau này biết cô ta không có việc gì, dù cũng không còn kịp thời trở lại đoàn làm phim để quay phim, dღđ☆L☆qღđ ông cũng khó tránh khỏi không quá sảng khoái.
     Thế nhưng khi Vương Phương vừa trở về, phải dựa vào một chút quan hệ liền thay thế vị trí của Lâm Tuyết, ý kiến của của ông đối với cô ta lại càng nhiều hơn.

Nếu không phải bởi vì phân cảnh của nhân vật này bị thiếu, ông tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
     "Thực xin lỗi, đạo diễn Khang.

Uyển Dung diễn thật tốt quá, tôi không phản ứng kịp." Vương Phương liên tục liên tục cúi đầu nói xin lỗi, đối với nhóm diễn viên chính khác đang ở chung quanh.

diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Răng bạc thầm cắn hoàn toàn không hiểu nổi là chuyện gì xảy ra.
     Ứng Uyển Dung không chút để ý đến mồ hôi đang đổ thành giọt ở trên trán của mình, quét mắt nhìn qua, chuyển cái nhìn tới trên người Cao Lãng đang ở phía sau đạo diễn Khang, híp mắt lại, cong khóe môi lên cười đối với anh.
     Tuy rằng Cao Lãng không hiểu gì về quay phim.

Thế nhưng mà vừa rồi trong nháy mắt đó, vẻ chói mắt của cô vợ nhỏ của mình, anh vẫn là nhận ra được sự chèn ép rõ ràng.

Cũng chính là trong lúc đạo diễn Khang chợt không để ý tới, nên không nhìn thấy cô vợ nhỏ của anh cười giống như là Cáo ăn trộm Gà vậy!
     Cao Lãng giương mắt nhìn xem vẻ thanh tú của Vương Phương, đối với cô ta, anh vẫn còn có một chút ấn tượng.

Vương Phương chính là cô gái giống như là cái đuôi nhỏ ở phía sau Lâm Tuyết.

Lúc trước anh không có ấn tượng sâu sắc gì đối với cô ta, nhưng cô vợ nhỏ của anh đã nhằm vào Vương Phương như vậy, khẳng định là có vấn đề.

     Cao Lãng âm thầm để việc này ở trong lòng.
     "Đạo diễn Khang, trời nóng nực, ngài đừng tức giận, làm lại một lần nữa đi." Ứng Uyển Dung dùng ngữ điệu mềm mỏng khuyên nhủ, ánh mắt dịu dàng  lại đảo qua Vương Phương.
     Thân mình Vương Phương chợt run lên.

Cô ta có cảm giác, cảm thấy hôm nay sẽ phải làm lại không ngừng rồi.
     Quả thực.

.

.
     "Cắt! Vương Phương, cô làm sao lại thế này? Một câu thoại mà cô cũng nói không có thứ tự được hay sao? Đến cùng là cô có nói lời thoại được hay không vậy hả?"
     "Cắt! Vương Phương, biểu cảm của cô sao lại cứng ngắc như vậy? Cô xem nơi này là nơi nào đây? Trời nóng nực như thế này, lại còn chơi đùa muốn ép buộc người ta nữa, đúng không?"

.

.
     Phải mất đến bảy tám lần, sau đó Vương Phương mới thuận lợi nói xong được lời thoại của phân cảnh diễn xuất.

Hiện tại cô giống như là đã bị một di chứng vậy! Chỉ cần nghe thấy giọng nói của Ứng Uyển Dung là trong lòng liền cảm thấy sợ hãi, giống như là bị một luồng khí vô hình đè nén lướt qua vậy.

Cho dù là lúc trước cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của cô khá được, nhưng giờ cũng trở thành cặn bã.
     Nếu muốn dùng lời nói chuẩn xác để mà nói thì, Vương Phương chính là đã bị khí chất của Ứng Uyển Dung áp chế toàn diện.

Ở dĩ vãng cô thu liễm không ít, đương nhiên cũng không cần thiết phải lộ ra sự sắc sảo quá mức, nhưng đối với Vương Phương bây giờ mà nói, đã không còn giống với lúc trước nữa rồi.
     Vương Phương muốn đứng ở trước sân khấu, sau đó sẽ tiến lên.

Chỉ cần cô có thể chịu được áp lực, cô sẽ được cải tạo và tái sinh, nếu không cô sẽ giống như một phông nền ảm đạm, không chút ánh sáng, sự xuất hiện cũng chỉ làm bối cảnh phụ trợ mà thôi.
     Vương Phương đã dự định muốn mượn bộ phim truyền hình Hồng Lâu Mộng này để làm một khởi điểm tốt, giống như một điều kiện để tham gia nhiều bộ phim truyền hình hơn, đó là dự định là không thể.
     Sau một phân cảnh diễn xuất, đoàn người gần như là mồ hôi ướt đẫm.

Trời thì rất nóng mà cảnh diễn xuất cần quay này lại là vào mùa đông.


Quả thực đó là chính cảnh sống chịu tội.

Lúc này ánh mắt nhìn vào Vương Phương đều có chút trách cứ.

Bất quá không có người nào đó ngốc đến nói lại nói ra điều này, cứ tự mình đi thay quần áo hóng gió cho mát mà thôi.
     Lúc Ứng Uyển Dung thay xong đồ hóa trang, mặc váy dài đi ra, Cao Lãng trực tiếp đưa đến cho cô một ly nước ô mai mang theo cảm giác mát lạnh.

Anh  cầm khăn trực tiếp xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, thấp giọng nói vẻ trách cứ.
     "Lần sau em còn ép buộc thân thể của chính mình như vậy, thì anh sẽ liền lập tức nói với mẹ, để cho mẹ đi đến đây để giám sát việc quay phim của em.

Trời thì nóng bức ngột ngạt như vậy, ở nơi đó lần lượt quay hết cảnh này đến cảnh khác! Em nói xem, là em đang ở đó ép buộc ai đây?"
     Đương nhiên Ứng Uyển Dung như vậy, nghĩa là nếu đả thương địch thủ 1000, thì tự  mình cũng bị tổn hại đến 800.

Bất đắc dĩ cô thở dài nhíu mày nghĩ đến, quả thực, vẫn là do cô tuổi còn quá trẻ nên tràn đầy tinh thần, nóng nực một chút mà cũng đều không chịu nổi rồi.
     "Em hiểu rồi."
     Nói xong Ứng Uyển Dung lặng lẽ ôm lấy cái eo hẹp gầy của Cao Lãng, miệng chậc chậc nói: "Vì sao anh ăn nhiều như vậy mà vẫn còn bị gầy như vậy tnay?" Trong giọng nói có sự hâm mộ ghen tị xen lẫn vị chua xót tỏa ra một dặm.
     Mọi người trong đoàn làm phim phát mệt, khi thấy cảnh hai người vợ chồng nhà này tụ cùng một chỗ với nhau, nên đã sớm thức thời đều đi ra bên ngoài hết rồi! Bằng không, thức ăn cho chó cũng đều ăn no.(*)
(*) Ý nói cảnh âu yếm thân thiết của hai vợ chồng Ứng Uyển Dung và Cao Lãng, làm cho người ngoài nhìn vào thấy quá mức ngọt ngấy, khiến người ta muốn “cho chó ăn chè” (buồn nôn)  
     Cao Lãng dở khóc dở cười, nhéo nhẹ một cái vào cái mũi ngọc của Ứng Uyển Dung, nói: "Trứng thối nhỏ."
     Ứng Uyển Dung nhăn nhăn cái mũi, trợn tròn con ngươi, liếc mắt nhìn Cao Lãng vẻ đầy bất mãn, hỏi lại vẻ tức giận: "Ai là trứng thối?"
     "Anh." Cao Lãng gọn gàng linh hoạt thừa nhận.
     Điều này làm cho Ứng Uyển Dung khỏi phải nói là có bao nhiêu bực tức nhưng lại tiến thoái lưỡng nan.

Cô cảm giác, cảm thấy Cao Lãng hiện tại đã biến thành xấu rồi, cô đã sắp không thể nào chèn ép được anh nữa rồi.
     Ứng Uyển Dung đã quên mất, bình thường rốt cuộc là người nào đã chèn ép người nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi