Editor: Mẹ Bầu
"Lâm Tuyết đang ở nơi nào?" Ứng Uyển Dung tư thái thong dong, đối lập với biểu cảm có chút cương cứng của Vương Phương.
Sự tương phản quá mức rõ ràng.
"Tôi cũng không biết, có phải là cô đã nghe thấy người khác nói lung tung gì đó, đúng không, hả ? Ngày trước tôi cũng đã từng khuyên nhủ cô ấy, nhưng đáng tiếc là cô ấy.
.
.
Ngày trước đối với Cao Lãng.
.
.
Cho nên đối với cô.
.
." Vương Phương nói ấp a ấp úng, vụng về né tránh.
Tóm lại ý tứ trong câu nói của cô ta chính là, mọi chuyện xảy ra từ trước đến giờ đều là do bản thân Lâm Tuyết ghen tị với Ứng Uyển Dung.
Lâm Tuyết nghĩ muốn hoành đao đoạt ái (*), cuối cùng đã mất lý trí, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn muốn làm hại đến Ứng Uyển Dung.
Vương Phương cũng đã rất nỗ lực, nhưng cũng không có biện pháp nào.
(*) Hoành đao đoạt ái: Thành ngữ.
Dịch nghĩa: cầm ngang đao cướp đoạt tình yêu.
Câu thành ngữ này được dùng để chỉ những người muốn dùng mưu mô và vũ lực cướp lấy nhân duyên của người khác.
Ứng Uyển Dung cười vẻ thản nhiên, môi hồng hé mở: "Vậy sao?"
Ánh mắt của Ứng Uyển Dung tràn đầy ý vị sâu xa, thông cảm nhìn Vương Phương mang vẻ đáng thương, nói năng không hết câu hết ý.
Sắc mặt của Vương Phương đỏ bừng lên, @MeBau*[email protected]@ ánh mắt khẽ chớp chớp, đầu ngón tay kháp chặt vào trong lòng bàn tay của chính mình, lưu lại dấu vết thật sâu.
Khẩu khí vẫn mang vẻ mềm yếu sợ sệt như trước: "Phải, chính là như vậy đó.
Tôi vẫn biết là rất có thể mọi người vẫn còn có sự hiểu lầm đối với tôi.
Cho nên lần này tôi mới kiên trì muốn đi qua.
Bằng không tội gì tôi phải phí sức đi lại đây để quay phim, lại chẳng có kết quả tốt tốt gì chứ? Vị trí của tôi ở nơi này như thế nào.
.
.
Cô cũng đã biết rồi đấy."
Ứng Uyển Dung giống như là bị thuyết phục rồi.
Cô trầm mặc không nói năng gì, một hồi lâu sau mới ngân nga thở dài nói: "Nhưng mà khi nhìn thấy chị tôi vẫn cảm thấy khó chịu, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn lại phải nghĩ tới Lâm Tuyết.
Tôi nói như vậy chắc chị cũng có thể hiểu được chứ nhỉ?"
Răng bạc của Vương Phương đã sắp cắn nát môi đến nơi, nhưng vẫn phải cố nuốt một ngụm nước miếng vào trong bụng.
Cô nghe thấy giọng nói của chính mình trả lời: "Tôi hiểu rõ rồi."
Khi Ứng Uyển Dung lướt qua bên cạnh Vương Phương, cô thấp giọng nói: "Vậy là tốt rồi, tôi đi về trước."
Gió nhẹ mang đi tiếng cười lạnh như có như không của Ứng Uyển Dung.
Cánh môi của Vương Phương nhếch lên, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mày chau lại thật sâu với nhau, cuối cùng xoay người nhìn thân hình của Ứng Uyển Dung bị bóng cây che khuất, đôi mắt ánh lên vẻ thâm trầm.
Khi Ứng Uyển Dung trở về đến phòng ngủ, nhóm người Cố Tinh Tinh các cô quả thực liền hỏi Ứng Uyển Dung có bị Vương Phương cuốn lấy hay không? Làm thế nào mà lại có thể trở về nhanh như vậy?
Ứng Uyển Dung nói vẻ vô tội: "Cô ấy cũng không hỏi tớ vấn đề gì hết, chính là giải thích về cái chuyện của Lâm Tuyết, chính cô ta cũng không rõ ràng lắm, tớ liền tha thứ cho cô ta."
Cố Tinh Tinh vỗ bàn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cậu là đồ ngốc mà! Cô ta nói không biết chuyện gì cả mà cậu cũng liền tin luôn hả ? Ngộ nhỡ cô ta nói dối thì sao? Cô ta mỗi ngày đều ở cùng với Lâm Tuyết, làm sao có thể không biết được chuyện Lâm Tuyết muốn làm gì?"
Ứng Uyển Dung ngồi ở trên giường mở chăn ra, "Ừ!"
Lục Manh mặc bộ đồ ngủ thoải mái, tóc tai bù xù đứng ở Ứng Uyển Dung trước giường, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Uyển Dung, tớ nói với cậu này, lần trước Ngô Minh cũng đã nói với tớ rồi, phải chú ý đối với Vương Phương! Khi đó tớ vẫn còn lơ đễnh, hiện tại mới cảm thấy khẳng định là có ẩn ý bên trong."
Ứng Uyển Dung ngồi xếp bằng ở trên giường.
Những người khác lỗ tai cũng kéo dài ra để nghe, thể hiện sự bát quái rất rõ ràng.
Lục Manh nhìn thấy Cố Tinh Tinh vươn người qua bên này, liền trực tiếp trợn mắt lườm một cái, rồi đi về trên giường đi ngủ.
Cô mới mặc kệ những người tò mò này!
Ứng Uyển Dung khẽ cười một tiếng, cảm thấy các bạn của mình thật sự là cực kỳ đáng yêu, nói khẽ: "Trong lòng tớ đã có tính toán."
Ngày hom sau, khi Vương Phương nhìn thấy Ứng Uyển Dung, nhưng mà cô ta vẫn giữ vững khoảng cách, chỉ có điều là, cô ta dùng ánh mắt để nhìn Ứng Uyển Dung như muốn nói, lại thôi.
Người không biết lại còn tưởng rằng Ứng Uyển Dung đã làm cái gì đo đối với cô ta, cho nên mớ làm cho Vương Phương có phản ứng kỳ quái như thế.
Nhóm Lục Manh các cô cảm thấy tóc gáy dựng đứng.
Thế nhưng mà biểu hiện của Ứng Uyển Dung lại rất tự nhiên.
Ứng Uyển Dung cũng không quá mức quan tâm, cũng không muốn tiến lên để hỏi triệt để.
Dù sao trải qua ngày hôm nay xong, hai người các cô liền sẽ trở thành người xa lạ rồi, cũng không cần phải so đo làm gì.
Cũng không biết có phải là do hiệu quả của lời nói của Ứng Uyển Dung hay không, nhưng dù sao đoàn người đã quay xong phân cảnh diễn xuất của ngày hôm nay, hoàn toàn bình an vô sự.
Sắc mặt của Khang Đức cũng trở nên dễ nhìn không ít, cũng không còn quắc mắt trừng mi đối với Vương Phương nữa rồi.
Tuy rằng hai ngày hôm nay Vương Phương đều mang dưa đến cho mọi người trong đoàn làm phim ăn.
Thế nhưng mà khi cô ta đi rồi thì cũng để lại sóng hay gió gì, cũng không có người nào bình luận về cô ta nhiều hơn một chút.
Các phân cảnh diễn xuất của đoàn làm phim lại bắt đầu khẩn trương bận rộn quay chụp.
Mùa Hạ đã đi qua được hơn một nửa rồi.
Mọi người trong đoàn làm phim bắt đầu hợp tác với nhau càng trở nên tự nhiên, cũng lén gọi đối phương bằng cái tên trong kịch bản.
Cảm nhận ban đầu của Tạ Thiên Thành khi diễn xuất cùng với Ứng Uyển Dung chính là, cảm thấy Ứng Uyển Dung diễn xuất quá tốt.
Bản thân mình thì ngược lại, cứ có cảm giác bị bó tay bó chân giống như là người mới vào nghề vậy.
Lâu dài về sau.
Tạ Thiên Thành thế nào mà lại cứ gọi ngắn gọi dài Ứng Uyển Dung bằng cái tên Lâm muội muội kia.
Cũng bởi vì thời gian khi xảy ra trận động đất kia, hai người cũng đã từng cùng nhau chung cảnh hoạn nạn.
Cho nên, Ứng Uyển Dung đối với anh cũng có rộng lượng hơn một chút, không so đo vấn đề này đối với Tạ Thiên Thành.
Hôm nay phân cảnh phải quay, chính là cảnh Giả Bảo Ngọc cùng Lâm Đại Ngọc, hai người trẻ tuổi có chút không vừa ý nhau.
Ban ngày thật yên tĩnh, hương thơm tỏa ngát.
Ứng Uyển Dung cùng Tạ Thiên Thành nằm song song ở trên giường.
Ứng Uyển Dung đóng vai Lâm Đại Ngọc hạ thấp người ghé sát vào phía trước, cầm lấy tay ngón tay của Giả Bảo Ngọc lên nhìn kỹ.
Lại nói: "Móng tay như thế này là do ai cạo xước vậy?"
Tạ Thiên Thành đóng Giả Bảo Ngọc nghiêng người đi, một mặt trốn, một mặt cười nói: "Không phải là cạo xước, chỉ sợ là vừa mới rồi đã giúp cho các cô cạy mở lớp xi gắn lọ son, nên có bị cạo xước một chút." Nói xong liền nghĩ đến tìm khăn tay để lau.
Ứng Uyển Dung trong vai Lâm Đại Ngọc, lấy ra chiếc khăn tay của mình, lau lau giúp cho Giả Bảo Ngọc, rồi nói: "Ngươi lại làm việc này rồi.
Có muốn giúp đỡ cũng được, nhưng nhất định là phải mang đồ bảo hiểm vào.
.
.
."
Bảo Ngọc chung quy không nghe thấy những lời này, chỉ cảm nhận thấy một mùi hương kín đáo, cũng là từ trong tay áo của Đại Ngọc tỏa ra.
Ngửi thấy mà trong người cảm thấy hồn xiêu phách lạc (*).
(*) Nguyên văn tiếng Trung: Toái hồn tô cốt (碎魂酥骨): Dịch nghĩa: Hồn vỡ xương xốp.
Đây là câu thành ngữ chỉ trạng thái con người lâm vào trạng thái bị mê hoặc, không còn tỉnh táo như bình thường.
Với ý nghĩa của câu thành ngữ này, Mẹ Bầu dịch thoát ý theo câu thành ngữ tương đương ở Việt Nam mình: “hồn xiêu phách lạc”.
Đối ứng với động tác của anh, gương mặt của Tạ Thiên Thành cũng giống như là người uống rượu say vậy, thoáng có chút choáng váng, một tầng màu hồng phấn từ chỗ cổ bò lên trên mặt, ánh mắt có chút đu đưa chớp chớp.
Từ phía sau phả ra mùi hương thơm ngát man mát.
Tuy rằng anh cũng chỉ là chiếu theo lời thoại trong kịch bản mà nói ra, nhưng nó càng giống như là lời nói được phát ra từ nội tâm anh hơn..