Editor: Mẹ Bầu
"Xin chào mọi người! Cũng tương tự như yêu cầu mà Huấn luyện viên Vương hẳn là cũng đã nói với mọi người rồi, ở trong này tôi chỉ có thêm một yêu cầu.
Đó chính là - - khi có mệnh lệnh phải chấp hành vô điều kiện! Đương nhiên, nếu quả thật có điều gì yêu cầu không hợp lý, thì mọi người có thể cự tuyệt."
Cao Lãng cười cười.
Nhưng mọi người từ trong nụ cười này lại có cảm giác, cảm được được một chút ý tứ nguy hiểm.
Từ trong trái tim không nhịn được chợt thấy run rẩy, @MeBau*[email protected]@ chăm chú nhìn Tống Kiến Dân đang đứng ở bên cạnh Huấn luyện viên Vương.
Trong lòng đã bắt đầu cầu nguyện cho anh ta rồi.
Cao Lãng từ hai ba câu nói của Huấn luyện viên Vương, đã biết được tình huống của Tống Kiến Dân.
Anh cũng không còn nói thêm cái gì, "Tôi cho anh có một cơ hội để thuyết phục tôi.
Tôi, Huấn luyện viên Vương, còn có lớp trưởng nữa, anh có thể chọn một người. Chỉ cần anh có thể kiên trì một phút đồng hồ không bị té ngã xuống trên mặt đất, việc này coi như xong.
Bằng không liền chạy vòng quanh gấp bội lần."
"Đây là lần đầu tiên, cho nên tôi mới cho anh có được một ít quyền lợi đặc biệt.
Nếu lại có tình huống không tuân theo mệnh lệnh lần thứ hai như vậy, tôi sẽ sắp xếp người để anh đi ra ngoài." Những lời nói này của Cao Lãng đã có thể dập tắt luôn toàn bộ những rục rịch trong lòng mọi người.
Chỉ có Ứng Uyển Dung lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông nói một không hai như thế.
Cô không nén nhịn được mà giương mắt lên nhìn chằm chằm vào anh.
diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Đúng khi Cao Lãng xoay người, dường như ánh mắt của anh đã ở dừng lại trên người cô thời gian độ một cái chớp mắt!
Tống Kiến Dân cân nhắc trên dưới, đương nhiên là lựa chọn lớp trưởng, tuy rằng anh ta cũng biết phỏng chừng lớp trưởng cũng không phải là người lương thiện.
Thế nhưng mà đối lập với hai người huấn luyện viên thân thể cường tráng, vững chãi kia, anh ta cảm thấy khi bị lớp trưởng giám sát trong một phút đồng hồ, tựa như sẽ có vẻ dễ dàng hơn một chút!
Nửa phút đồng hồ sau Tống Kiến Dân khóc không ra nước mắt nằm trên mặt đất, cảm thấy mặt mình như bị tát bôm bốp.
die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Tống Kiến Dân cũng không nói gì thêm, cam chịu nhận mệnh chạy tới.
Giằng co như vậy suốt nửa ngày, đoàn người thật sự đã bị đói lại bị khát.
Mấy thứ đồ ăn vặt trên đường đã sớm tiêu hao hết, hầu như không còn.
Đến căn cứ, lại đứng ở nơi này nửa ngày, thật sự đến một ngụm nước cũng chưa được uống, cổ họng gần như đã khô đến bốc khói lên rồi.
Cao Lãng lại cầm cặp kính mát đeo lên lần nữa, nhìn nhóm người trước mắt, tạm thời phân nhóm cho lính của anh phụ trách.
Sau đó anh không nhịn được, liền mượn cặp kính râm ngăn cản ánh mắt die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nhìn về phía phương hướng Ứng Uyển Dung đang đứng.
Lớp da thịt trắng noãn của ô vợ nhỏ của anh bị phơi nắng đến đỏ bừng.
Trời đã sắp tối rồi, gió lại bắt đầu thổi.
Ứng Uyển Dung vẫn chớp chớp ánh mắt trong veo, sáng ngời nhìn anh.
Trong lòng Cao Lãng thấy mềm nhũn.
Cao Lãng thực sự không có một chút hối hận nào khi đã vỗ bàn cùng với Trương Quang Diệu đặc biệt muốn được chạy đến nơi này để làm cái việc huấn luyện viên gì đó.
Thậm chí anh còn biết vai diễn mới của Ứng Uyển Dung cần không ít có tài nghệ võ thuật, có quy mô diễn xuất kỷ luật, của quần chúng rất lớn, cần sự hợp tác của hai bên.
Mọi người đều rất có lòng tin đối với bộ phim mới này của đạo diễn Lý Hữu Đạo.
Ở trong ống kính máy quay cho dù chỉ là một cảnh thoáng qua, được tham gia vào cũng là vô cùng tốt.
Đương nhiên những điều này là do Cao Lãng đã vụng trộm tiến hành ở sau lưng Ứng Uyển Dung.
Cho nên ngày hôm nay, anh mới được nhìn thấy bộ dáng khả ái cô vợ nhỏ của mình là như vậy.
Mọi người đều không biết, có một đám người sống ở chỗ này đang phải chịu khổ sở, chịu vất vả.
Hơn nữa những con chó độc thân ở đây lại còn phải chịu sự đối xử vô tình tàn bạo.
Khi tới giờ cơm chiều, đương nhiên là sẽ phải cùng nhau xếp hàng đi về hướng căn tin rồi.
Trên đường đi đã gặp không ít binh lính sống ở căn cứ này.
Nhìn thấy bọn họ ồn ào tò mò châu đầu ghé tai với nhau, cũng có người nhận ra thân phận của bọn họ, liền kích động vỗ bả vai chiến hữu để nói chuyện.
Đám người đi về hướng vào trong phòng ăn, nhìn không chớp mắt.
Bụng đã sớm đói không sao chịu được nữa rồi.
Còn không để lộ ra bộ dạng khí thế của hổ đói bổ nhào vào dê như vậy, đã là giữ gìn mặt mũi của mình lắm rồi.
Lúc ăn cơm thì không cần phải nhiều quy củ như vậy nữa.
Tự bản thân mình đi lấy cơm thì cần phải ăn cho hết.
Ứng Uyển Dung lấy xong cơm, nhìn thấy Cao Lãng đang ngồi dựa vào cửa sổ, con ngươi sáng ngời liền trực tiếp đi đến trước mặt anh, ngồi xuống.
Trong nháy mắt, không khí xung quanh trở nên an tĩnh.
Mọi người dùng ánh mắt nhấm nhấm nháy nháy cho nhau, ám chỉ lúc này đây đang có tình huống gì vậy? Có người biết Ứng Uyển Dung đã kết hôn thì nhỏ giọng thở phào.
Ứng Uyển Dung không quan tâm để ý tới mọi người xung quanh mình hiện giờ đang nghĩ cái gì.
Cô đặt khay cơm lên bàn, hai tay chống má hỏi: "Thành thật khai báo, tại sao anh lại tới đây?"
Cao Lãng cũng không có tâm tình gì để ăn cơm.
Cả một buổi sáng thu xếp xong mọi chuyện, liền đáp máy bay thẳng đến đây để nhận lấy công việc.
Lại còn nghe lời nói của Trương Diệu Tổ dùng phương thức đến đây khiến người ta phải hoa mắt.
Anh nhìn ra cô vợ nhỏ của mình thật sự rất là vui vẻ.
"Em phải đến nơi này để tập huấn như vậy, đương nhiên là anh tới đây để giúp em huấn luyện rồi." Cao Lãng đương nhiên có tư cách để nói ra những lời này.
Anh không chỉ có là chồng của Ứng Uyển Dung, anh với bản lãnh của mình cũng đủ để huấn luyện cho cô vợ nhỏ của mình rồi.
Người khác đi dạy, Cao Lãng cũng lo lắng, sợ xuống tay không nhẹ không nặng, làm cô vợ nhỏ của mình bị thương.
Cô vợ nhỏ của anh được từng chút từng chút tiến bộ ở dưới tay anh, ai có thể biết được, sẽ thú vị đến mức nào?
Ứng Uyển Dung cười tủm tỉm hỏi: "Có phải là anh lưu luyến đối với em hay không?" Lời nói này, Ứng Uyển Dung nhỏ giọng đến nỗi, gần như là lời nói được ngậm trong miệng để nói ra vậy.
Người khác đều không thể nào nghe rõ được, nhưng Cao Lãng lại nghe rõ ràng từng lời từng chữ.
Đôi mày kiếm thâm thúy nhếch lên.
Trong nháy mắt khí thế trên người anh liền mềm mại đi một ít.
Mặt mày anh cũng trở nên ôn hòa không ít, nhìn Ứng Uyển Dung giống như là đang nhìn bảo bối hiếm lạ vậy.
Viên Dĩ Lam chú ý đến Ứng Uyển Dung rất lâu rồi.
Ở cách vài cái bàn, tuy rằng Viên Dĩ Lam không nghe rõ những lời đối thoại bọn họ.
Nhưng mà nhìn bọn họ cùng với người chung quanh giống như thành hai thế giới như thế, hẳn là người quen biết đi?
Tuy rằng hai người không có động tác dư thừa nào, nhưng nhìn ra được mối quan hệ của hai người bọn họ rất thân mật.
Hơn nữa, đại đa số người ở đây đều biết chuyện, chồng của Ứng Uyển Dung là một quân nhân.
.
.
Chẳng lẽ đây chính là chồng của cô chăng?
Cẩn thận suy ngẫm lại, hình như cũng có chút dấu vết để lại.
Viên Dĩ Lam đối với Đinh Văn Ngạn ở trước mặt, nhỏ giọng hỏi: "Người kia là chồng của Ứng Uyển Dung phải không?"
Bản thân Đinh Văn Ngạn đúng là chưa từng được gặp mặt Cao Lãng bao giờ.
Nhưng mà anh có mắt nhìn, đương nhiên sẽ phân tích ra.
Hơn nữa, trước sau thái độ của Ứng Uyển Dung cũng quá rõ ràng.
Không từ mà biệt.
Chỉ cần nói, bình thường thời điểm Ứng Uyển Dung kết giao cùng với bất cứ với một nam giới nào khác, cô chưa bao giờ từng để thân thể tiếp xúc với họ.
Bây giờ nhìn Ứng Uyển Dung chủ động cùng người ta nói chuyện như vậy, bộ dạng của cô lại còn giống như thiếu nữ mới lớn như thế nữa.
.
.
Nếu đó không phải là người chồng chưa từng lộ diện của Ứng Uyển Dung, thì mới là điều kỳ quái nhất!
"Tôi cũng phỏng đoán là như vậy!” Đinh Văn Ngạn cũng nhỏ giọng trả lời..