Cao Lãng muốn xin trở về đơn vị trước hạn, Trương Quang Diệu và Trương Diệu Tổ đều cảm thấy rất khó hiểu.
Thế nhưng lúc này mà đi hỏi Cao Lãng, thì thực sự cũng giống như là đi cưa miệng hồ lô vậy.
Cho nên, đều là không hỏi han gì hết, chỉ có thể ép buộc, dằn lại những phỏng đoán, mà tiến hành làm thủ tục cho Cao Lãng.
Các phân cảnh diễn xuất của đoàn làm phim đã quay được quá nửa.
Ứng Uyển Dung mặc dù không có xin phép đi ra ngoài, nhưng mà mỗi lần thời điểm Cao Lãng tới được nơi này, thì cô đều hết sức kề cận bên anh.
Cao Lãng nghĩ Ứng Uyển Dung không bỏ được anh, lần lượt đắm chìm ở trong nhu tình mật ý của cô, địa điểm chính là căn phòng trong khách sạn.
Tấm rèm cửa sổ rất dày đã che đi ánh sáng rực rỡ của ánh đèn đường.
Vào thời gian 8, 9 giờ tối, mọi người trong đoàn làm phim vẫn còn chưa đi ngủ.
Mọi người đánh bài, nói chuyện, chạy qua chạy lại ở trong hành lang.
Cánh cửa chính phòng của Ứng Uyển Dung đã khép chặt, cũng không có người nào không thức thời đi lại để quấy rầy bọn họ.
Gân xanh trên trán, trên cổ của Cao Lãng nổi lên.
Anh thở phì phò nói: "Chờ anh đi lấy..."
Một đôi cánh tay tuyết trắng ôm lấy cổ của anh, dâng lên đôi môi đỏ mọng ngăn chặn lại lời mà Cao Lãng còn chưa kịp nói xong..., vòng eo lắc nhẹ, nhẹ nhàng cọ sát, ám chỉ anh hãy nhanh thêm một chút, đừng nói gì thêm nữa hết.
Một buồng sóng nhiệt quay cuồng, Cao Lãng chờ đến sau khi kích tình qua đi thì lại bày ra vẻ mặt ảo não.
Uyển Dung nhìn anh không nỡ, lại nói ra cái gì mà đang trong kỳ an toàn.
Cao Lãng đối với mấy cái này cũng chưa hiểu rõ hết, cho nên cứ hoàn toàn làm theo Ứng Uyển Dung.
Mà Cao Lãng cũng thực sự không chịu nổi những toan tính nhỏ đầy dịu dàng của Ứng Uyển Dung.
Mỗi khi Cao Lãng cảnh cáo bản thân phải làm các biện pháp đối với bản thân cho thật tốt, nhưng đến cuối cùng, anh lại giống như rơi vào tay giặc, cứ rối tinh rối mù hết cả lên.
Thấy trên lưng của Ứng Uyển Dung có nhiều vết loang lổ, Cao Lãng không nén nhịn được mà hôn nhẹ một cái ở trên vai cô.
Nhìn thấy Ứng Uyển Dung nhíu mày, Cao Lãng lẩm bẩm một tiếng trong miệng, rồi kéo cao chăn lên, vỗ nhẹ nhẹ vài cái lên lưng của cô.
Một tháng lướt qua như trong giây lát.
Ứng Uyển Dung cũng không biết mình đang ở đó chờ mong cái gì, phát hiện ra dường như đã đến hẹn dì cả phải tới, cô cắn chặt môi dưới đầy bụng nghi ngờ, tại sao lại không có đây? Chẳng lẽ là nơi đó có vấn đề?
Cao Lãng không biết Ứng Uyển Dung đang ở đó nghĩ ngợi cái gì.
Lại biết được thời kì đặc thù của cô lại tới nữa, anh cũng thấy một nửa là thất vọng, một nửa là thoải mái! Cao Lãng anh cũng cần phải rời đi rồi.
Hai người liếc nhìn nhau.
Nơi đáy mắt đều là loại tình cảm không đành lòng.
Ở trong phòng ôm ấp nhau hồi lâu, mới nghe thấy Cao Lãng thấp giọng nói: "Bản thân anh ngồi xe là đến nơi, em bây giờ ở nơi này như vậy, anh cũng thấy yên tâm."
Nơi khóe mắt của Ứng Uyển Dung trong nháy mắt liền trở nên ướt át.
Cô ổn định lại giọng nói của mình, nói: "Anh hãy chú ý chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để bị thương nữa nhé! Chờ đến khi em quay xong bộ phim này, thì lập tức liền đi qua đó để thăm anh."
"Ừ, sẽ không có việc gì đâu! Em trước cứ lo việc của em đi.
Không phải là Vưu Lương Tài đã nói sẽ nhận quảng cáo cho em đó sao.
.