Tuy rằng thời tiết tồi tệ, nhưng mà tiếng kêu của Ứng Uyển Dung vẫn được người ở trên mặt đất nghe thấy được.
Wilson lập tức đứng dậy hướng về phó đạo diễn đang đứng ở bên cạnh mình, hỏi vẻ trách móc: "Sao lại thế này? Người lắp đặt đâu? Mau gọi đến đây!"
Phó đạo diễn nghe xong liền sững sờ, mồ hôi lạnh phía sau lưng cũng liền túa ra không ít.
Ông ta vội vàng đi gọi nhân viên công tác nhanh chóng đi lấy mấy thứ đệm lót thổi phồng mang lại thổi phồng lên.
Mọi người ở chung quanh cũng có chút rối loạn, bắt đầu chỉ trỏ cột vào sợi dây thừng đang buộc ở bên cạnh người Ứng Uyển Dung kia.
Ứng Uyển Dung bị treo trên không trung, cô gắng duy trì bất động.
Nhưng bằng mắt thường cô cũng có thể nhìn thấy được tốc độ sợi dây thừng đang thay đổi dần trở nên mỏng manh hơn.
Trong lòng Ứng Uyển Dung cũng bắt đầu có chút căng thẳng và run sợ.
Cô hít thở sâu mấy cái để đè nén lại những ý tưởng hỗn loạn, hi vọng nhân viên công tác ở trên đất tận lực nghĩ ra đối sách.
Tống Tiểu Nha liền trực tiếp hơn, Vưu Lương Tài chạy theo phía sau cô đến phía dưới Ứng Uyển Dung.
Anh tìm một ít vật phẩm gì đó xem có thể lôi kéo ra được để bên dưới phòng ngừa thời điểm Ứng Uyển Dung bị rơi xuống sẽ đỡ được sự thương tổn ở nơi nào đó.
"Uyển Dung! Đừng sợ, chúng ta lập tức sẽ tốt thôi." Vưu Lương Tài mồ hôi lạnh vã ra đầy đầu.
Lúc này anh căn bản không thể nghĩ được cái gì khác, Cao Lãng nếu biết được chuyện này thì sẽ thế nào.
Anh chỉ biết là Ứng Uyển Dung lần đầu tiên tới nước ngoài để quay phim, thế nào mà lại có chuyện rẽ ngang như vậy.
Vưu Lương Tài thầm ngóng trông mọi chuyện sẽ bình an vô sự mới tốt.
Về phần căn cứ nói chuyện dây thừng đã từng được kiểm tra rồi mà lại vẫn xảy ra vấn đề như thế, khẳng định cũng sẽ phải kiểm tra lại.
Nhưng cái suy nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua một cái mà thôi, Vưu Lương Tài vẫn là nghĩ tới tình huống trước mắt.
Tống Tiểu Nha thì lại không có nghĩ nhiều đến như vậy.
Từ nhân viên bộ phận an toàn, cô trực tiếp tiếp nhận lấy một cái dây thừng khác buộc chặt lên trên người, đeo găng tay và leo lên máy đang đứng trên mặt đất bằng tay không.
Thời gian trôi qua không đến mấy phút, nhưng mọi người lại giống như là vừa trải qua khoảng thời gian lâu như đã một năm rồi vậy.
Mọi người hai mắt đều chăm chú nhìn chằm chằm vào Ứng Uyển Dung đang ở giữa không trung, cầu nguyện cô sẽ không bị xảy ra chuyện gì.
Wilson hơi có chút tức giận tromg lòng.
Ông không tức giận vì một điều gì khác, mà là có liên quan trực tiếp đến vấn đề ngoài ý muốn ở phía trên kia.
Mức độ bền chắc của sợi dây thừng an toàn kia thế nào thì cũng không cần phải nói nữa rồi.
Dù sao dựa vào thân thể nhỏ bé của Ứng Uyển Dung, nếu như nói muốn làm cho sợi dây thừng bị đứt, cũng còn là quá sớm.
Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là sợi dây thừng bị người khác động tay chân vào.
Cũng may những thành viên trong đoàn làm phim của Wilson vẫn là những người đáng tin cậy.
Daniel vậy mà còn nhanh chân hơn so với các nhân viên công tác khác.
Anh cầm chiếc phao đệm chạy như bay hướng tới phía bên dưới của Ứng Uyển Dung.
Khóe miệng của Tina vểnh lên.
Nếu như nói toàn bộ trong đoàn làm phim này, có ai đó xem chuyện đang xảy ra kia không hề có liên quan đến chính mình thì có thể nói..., người đó chính là Tina.
Khóe miệng của cô ta thậm chí còn lộ ra một ý cười nhàn nhạt.
Trong mắt cô ta nồng đậm