ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU



Cao Lãng cúi đầu không có trả lời.

Loại tính cách rầu rĩ này của Cao Lãng, Thiệu An đều sớm đã thành thói quen rồi.

Giữa hàng lông mày của bác sĩ An thoáng qua một chút tức giận, nhưng chợt lóe rất nhanh rồi lại biến mất.
"Là bác sĩ chính của anh, tôi có trách nhiệm phải phụ trách đến cùng đối với cái chân của anh.


Đến ba ngày sau tôi sẽ xem lại tình hình của anh, nếu có thể tôi đồng ý để anh trở về tĩnh dưỡng." Bác sĩ An vẫn chịu lui một bước.
Cao Lãng gật gật đầu, quay sang nói với Thiệu An: "Cậu đưa tiễn bác sĩ An về nhé."
Ánh mắt của Thiệu An liền sáng lên.

Anh vụng trộm liếc nhìn sang Cao Lãng, cho anh một ánh mắt tán thưởng.

Bác sĩ An ôm bản bệnh án nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dạo qua một vòng ở trên mặt Cao Lãng, rồi liền xoay eo đi ra.
Không đến mấy phút sau, Thiệu An liền đã trở lại, trên vẻ mặt đầy sự uể oải.

Cao Lãng thấy nhưng không thể trách, chỉ nhìn người có thể ăn nói lời ngon tiếng ngọt nhất, nhưng khi theo đuổi người ta thì ngược lại, lại bị từ chối.
"Đội trưởng, anh có đói bụng không, anh đưa tiền em đi mua cơm cho anh ăn." Thiệu An và mọi người ở trong đội thay phiên nhau tới đây chăm sóc cho Cao Lãng.

Vào buổi tối Cao Lãng cũng không cần thiết bọn họ phải ở bên cạnh giường của mình, cho nên đều sẽ đuổi người đi.
"Chuyện này đã làm phiền cậu rồi, cùng nhau đi ăn đã rồi hãy trở về." Cao Lãng ngẫm nghĩ rồi cũng đồng ý.

Thiệu An đi mua cơm rất nhanh.

Thời điểm đi lên lầu anh lại nhìn nhìn vào nơi hành lang lầu ba, phát hiện thấy ở bên ngoài lại có thêm một cô gái trẻ tuổi đứng đó.

Cô gái đang cầm mấy thứ hoa quả chuẩn bị mang đi rửa, xem các loại hoa quả kia đều là loại thật đắt trên thị trường, chậc chậc!
Cơm nước xong Thiệu An vừa rửa xong bát đĩa thì đã bị Cao Lãng đuổi đi rồi.

Thiệu An cứ thao thao bất tuyệt nói: "Đội trưởng, em đã mang cho anh cái bô để đây rồi nhé! Vào buổi tối anh hãy cứ dùng này, cũng đừng có chạy vào nhà vệ sinh nữa, phiền toái lắm."
"Đây là cây nạng để chống, em đã dựng ở bên cạnh bàn rồi.

Anh nhớ là không được chân để chân dính nước đấy, đừng dùng lực, bằng không miệng vết thương lại bị nứt toác ra mất."
Cao Lãng liếc mắt nhìn xéo sang Thiệu An một cái, "Cái thằng nhóc này, sao hôm nay ngược lại lại nói rất nhiều như thế.

Bất quá, muộn thế này thì bác sĩ An cũng đã tan làm rồi, không sẽ tới kiểm tra phòng đâu."

Thiệu An đều thẹn quá thành giận nói: "Em đây là muốn quan tâm đến thân thể của đội trưởng thôi, em nghĩ đến bác sĩ An lúc nào kia chứ?"
"Không có việc gì nữa thì cậu trở về đi, đừng có làm cho tôi đau đầu óc thêm nữa." Cao Lãng xiết chặt mi nói.
Thiệu An chỉ nói thầm mấy câu rồi trở về đội.

Chờ phòng bệnh triệt để trở lại an tĩnh, Cao Lãng lại có chút ngồi không yên.
Anh nhớ là phòng bệnh ở lầu hai có ti vi.

Đã rất lâu anh không xem tivi rồi.

Có lẽ ở trên
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi