ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Mẹ Bầu
"Chỉ có điều, em cần phải nghỉ phép lâu như vậy, em có muốn thông báo chuyện em đã mang thai với những người hâm mộ của em biết hay không?"
Ứng Uyển Dung suy xét trong chốc lát rồi nói: "Chuyện này anh cứ thông báo đi.

Buổi lễ ra mắt bộ phim của đạo diễn Lý em cũng đã không đi được rồi, không nói ra thì cũng không thích hợp."
Vưu Lương Tài gật đầu: "Tôi biết rồi.

Vậy thì hẹn gặp lại em sau nhé!" Ánh mắt Vưu Lương Tài tụ lại ở trên người Cao Lãng.


Anh gật đầu đối với Cao Lãng rồi sau đó liền đưa vệ sĩ đi.
Tống Tiểu Nha đúng là một người trợ lý vừa chịu khó lại tri kỷ.

Cao Lãng hiện tại cũng không phải mỗi ngày đều phải đi đến sân huấn luyện.

Có đôi khi anh còn có thể phải đi đến toàn nhà văn phòng để xử lý chút chuyện.

Ứng Uyển Dung ở một mình trong phòng buồn chán.

Nếu như cô không ngồi xem ti vi thì chính là sẽ đi dạo ở bên ngoài để phơi nắng.

Nhưng quả thực là, trước tiên cô đã cảm nhận được, như thế nào gọi là an dưỡng rồi.
Bất quá cũng chỉ được một chút, nơi cửa luôn luôn thấp thoáng có vài bóng người lượn qua.

Ai nấy đều nói là đến tìm Cao Lãng, sau khi biết được anh không có ở nhà, vẫn cứ ngồi xuống tán gẫu nửa ngày với Ứng Uyển Dung.


Đến cuối cùng mới ấp a ấp úng, nghẹn giọng, rồi rốt cuộc mới lấy ra một bản đĩa phim cùng bưu thiếp để cho Ứng Uyển Dung ký tên.
Ứng Uyển Dung cười cười, mở miệng nói: "Như thế này đi, mấy người mấy ngày nay chạy tới chạy lui như vậy, ai cũng đều mệt mỏi rồi.

Có ai cần ký tên thì cứ mang hết đồ lại đây, tôi đang rảnh rỗi liền ký cho mọi người, có được hay không?"
Chàng trai nọ lập tức đỏ mặt, hạnh phúc đã đến nhanh đến mức không tin được.

Cậu ta cố nén nhịn lại sự kích động, giọng nói mang âm điệu run rẩy, nói: "Chị dâu, thật sự là đã làm phiền chị rồi.

Em bây giờ đi về trước để thông báo với tất cả mọi người ngay!"
Tống Tiểu Nha nhìn ra thấy người bỏ đi nhanh như chớp như thế, cô đưa cho Ứng Uyển Dung một ly nước ép trái cây mùi vị thơm ngon cho Ứng Uyển Dung, thấp giọng cau mày nói: "Chị Uyển Dung, thân thể của chị không được khỏe, mỗi ngày cứ ngồi ở này mà ký tên như thế thì quá mệt mỏi.

Bác sĩ nói chị cần phải nằm nghỉ ngơi ở trên giường đó."
Ứng Uyển Dung cười, liếc mắt nhìn Tống Tiểu Nha một cái, "Cơ thể của chị không đến nỗi kém cỏi như thế đâu, chỉ là ký cái tên thôi mà."
Ứng Uyển Dung lười nhác chống tay vào bên dưới hàm, nhìn ra ngoài cửa tiểu viện, hướng về phía Cao Lãng đã đi,, híp mắt cười cười nói: "Tiểu Nha, em không hiểu đâu."
Cả đầu Tống Tiểu Nha đầy chặt dấu chấm hỏi.


Theo tầm mắt của Ứng Uyển Dung, Tống Tiểu Nha nhìn về phía Cao Lãng đang chống cây nạng đi tới, dường như đã nắm bắt được một chút dấu vết.
Có lẽ đây chính là bởi vì yêu? Cho nên, dù có làm bất cứ việc gì cũng đều sẽ cảm thấy yêu thích.

Chỉ cần nhìn thấy người kia thôi, nơi trái tim liền cảm thấy ngọt ngào giống như là được tẩm mật vậy.
"Căn tin bên kia mua được không ít cá.

Anh thấy cá thật là tươi, cho nên đã mang về đây cho hai con, một là để kho tàu, một là để nấu canh cho em ăn." Đường cong trên khuôn mặt tuấn lãng của Cao Lãng cũng trở nên mềm mại.

Anh dường như muốn lấy lòng Ứng Uyển Dung, liền giơ cái gói to trong tay lên, bên trong đó có hai con cá còn tươi rói.
"Hay quá, anh Lãng mà làm canh cá, khẳng định là ăn rất ngon." Ứng Uyển Dung nói khen tặng như thế, quả thực đã làm cho Cao Lãng có chút ngượng ngùng.

Dù sao Tống Tiểu Nha vẫn còn ở bên cạnh
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi