Editor: Mẹ Bầu
Sau bữa ăn, Trương Kim Hoa và những người khác tìm một chỗ trong phòng bếp để đặt những thứ mà họ mang đến.
Cao Lãng bưng bát đũa định mang đi rửa, nhưng bị Lý Hương Hoa đoạt lại mang đi rồi.
"Con hãy mang Uyển Dung đi ngủ trưa.
Việc này cứ để cho mẹ làm là được rồi.
Mẹ nhìn thấy các con có vẻ rất mệt nhọc, nhìn ánh mắt cũng đã sắp dính lại ở cùng một chỗ rồi đấy." Lý Hương Hoa nói xong bưng bát đũa đi ra ngoài.
Cao Lãng đang định đưa Ứng Uyển Dung đi vào trong phòng, thì lúc này nhìn thấy ở nơi cửa nhà Phan Ngọc Phượng và Vương Mai Mai cùng bước vào.
Trong tay hai người còn mang theo một ít đồ ăn mà nhà mình đã làm.
Trên miệng rổ có một tấm vải màu trắng vải che lên trên, tránh không cho tro bụi lọt vào bên trong.
"Uyển Dung à." Phan Ngọc Phượng nhiệt tình kêu lên, mang theo cả cái rổ cứ thế tiến vào trong phòng khách của bọn họ.
Ứng Uyển Dung lại ngồi trở lại chỗ cũ.
Trên mặt cô vẫn giữ nguyên ý cười như cũ, không thể bắt bẻ, "Hôm nay ngọn gió nào đã thổi mấy người cùng nhau đến đây thế này? Có phải biết nơi này có đồ ăn ngon, nghĩ muốn đến để nếm thử hay sao, hả ?"
Vương Mai Mai tính tình vẫn giống như trước, so với trước kia thì nhìn có hơi chút sáng sủa hơn một chút, nhìn thấy Ứng Uyển Dung chính là cười.
Phan Ngọc Phượng đặt chiếc rổ xuống rồi nói: "Đây là món ăn rau viên tươi mới mà chúng tôi đã làm đó.
Viên bột lại rồi xoa nhẹ một chút thịt băm nhỏ, lên trên, ăn rất thơm ngon.
Cao Lãng nói gần đây khẩu vị của em không tốt, chúng tôi mới nghĩ ra làm món này để mang tới cho cho em ăn thử."
Ứng Uyển Dung cũng không phải không biết Cao Lãng vẫn thường hay nói với người khác về việc này, nhưng cô vẫn cứ cười nói: "Cảm ơn các chị, các chị đã phải hao tổn tâm trí rồi, Lần sau các chị tới nhà của em, em sẽ mời khách, bảo đảm rằng các chị sẽ ăn rất no."
Phan Ngọc Phượng liền vội vàng gật đầu nói phải, thái độ quá mức nhiệt tình.
Chị ta nhìn Ứng Uyển Dung giống như đang nhìn thấy miếng mồi ngon gì đó.
"Uyển Dung à, em xem xem, có dự định lên biểu diễn một chút hay không? Tất cả mọi người đều đặc biệt chờ mong lần biểu diễn này của em, Lần này nếu như em không đi, mọi người sẽ thất vọng nhiều lắm đấy." Phan Ngọc Phượng nói vẻ rất khẩn thiết.
Lông mày của Cao Lãng trực tiếp nhíu chặt lại.
Vấn đề là có chuyện tình cảm xuất hiện ở trong chuyện này.
Anh đã nói với cô vợ nhỏ của mình rồi, nhưng cô nghĩ như thế nào về vấn đề này là chuyện khác.
Đừng có nghĩ rằng Ứng Uyển Dung nghỉ ngơi ở trong giai đoạn này.
Chính Vưu Lương Tài thường thường vẫn rất hay kí gửi đến cho Ứng Uyển Dung mấy túi tài liệu.
Bên trong túi đều là kịch bản, tất cả vẫn đều còn chưa có trù bị tuyển lựa được người, tạm thời chưa thể khởi động máy được.
Dù sao trước hết vẫn phải để cho Ứng Uyển Dung tuyển chọn, xem cô thích kịch bản nào, thì liền chọn kịch bản ấy.
Đến lúc đó Thời Đại sẽ đầu tư, cần phải để cho tiếp tục trở lại vị trí của mình, tạo dư luận ồn ào gây sốt trở lại cho các bộ phim.
Ứng Uyển Dung
"Vâng, đến lúc đó thì em có thể đi lên hát bài quân ca được." Ứng Uyển Dung cũng không phải là người bất cứ chuyện gì cũng đều nắm lấy ở trên bản thân người mình.
Nhưng ít nhất lần biểu diễn này, quả thật Ứng Uyển Dung cảm thấy tất yếu mình phải tham gia.
Cao Lãng trở lại trong doanh bất kể là muốn ở lì bao lâu, việc quan hệ nhân sự khẳng định là rất quan trọng.
Ứng Uyển Dung là diễn viên thực, nhưng cô cũng là một phụ nữ có thai.
Chỉ có điều là, cô không phải đến mức phải chiều chuộng đến trình độ kia.
Mọi người ở lì trong doanh như vậy, vốn dĩ hoạt động giải trí cũng là rất ít ỏi.
Trừ bỏ vào thời gian cố định thì có thể được xem đoàn văn công biểu diễn.
Muốn xem ti vi giải trí, thì tự bản thân mình cũng phải bỏ tiền ra đi mua, thế nhưng mà cũng không phải mỗi một nhà đều có thể có tiền để mua ti vi được.
"Uyển Dung, đã đến thời gian nghỉ ngơi của em rồi đó." Giọng nói của Cao Lãng hơi lạnh lùng, lên tiếng nhắc nhở.
Dù thời tiết rất nón, nhưng vẫn khiến cho người ta có thể cảm nhận được khí lạnh trong lời nói này.
Phan Ngọc Phượng và Vương Mai Mai biết là Cao
.