ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU

Đẹp thì đẹp nhưng bất quá cũng chỉ duy trì trong ba giây đồng hồ, xác định đã hoàn thành vai diễn Ứng Uyển Dung một thân kỵ trang trực tiếp chạy đến chỗ máy sưởi, nhanh tay cầm áo lông vũ lên mặc, môi đông lạnh đến mức đổi sang màu xanh tím, cô ôm lấy một túi nước ấm lên người mới cảm nhận được ngực có một tia nhiệt khí mỏng manh.

Ngô Minh đi tới đưa cho cô một ly trà gừng, cô cảm kích cười nói cảm ơn, nhận lấy uống một ngụm làm cho dòng nước nóng chảy khắp cơ thể.

Nhạc Tu Minh bất ngờ thêm một cảnh quay, trong phòng cũng không có máy sưởi, đặc biệt còn phải mặc một thân váy áo đơn bạc đứng ở chỗ cao đón gió, đẹp thì đẹp đấy, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo. Mùa đông thích hợp nhất để quay phim cổ trang, quay vào mùa hè quả thực là khiến bản thân chịu tội, thậm chí có khả năng nóng đến mức bị cảm nắng, đủ các loại rắc rối xảy ra, hoãn lại đến bây giờ mới tiếp tục quay.

So với nóng, đóng phim trong trời lạnh càng khiến Ứng Uyển Dung thích ứng dễ dàng hơn một chút. Không khí lạnh lẽo ở thủ đô chỉ kéo dài trong thời gian một tháng không sai biệt lắm sau đó trời sẽ dần ấm lên, đến lúc đó cô lại phải quay lại đoàn phim của Khang đạo diễn để tiếp tục đóng phim…… Phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn cô sẽ sợ đến mức không muốn quay phim cổ trang nữa ấy chứ.

“Tất cả biểu hiện không tồi, đi đi đi, tối hôm nay chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi!” Nhạc Tu Minh hào phóng vung tay lên, mọi người trong đoàn phim hoan hô một tiếng, kêu to Nhạc đạo diễn anh minh.

Lần này Nhạc Tu Minh thật sự hào phóng một lần, mang theo một trăm người trực tiếp bao một tòa vũ trường, không hề tiếp đón khách ngoại lai.

Ứng Uyển Dung khó có được một lần lau mắt mà nhìn Nhạc Tu Minh, còn tưởng rằng ông thật sự sửa lại tính tình, không nghĩ tới ông còn hẹn không ít bạn bè trong giới điện ảnh cùng nhau tụ hội, quả thực đúng với danh xưng tính toán tỉ mỉ.

Ứng Uyển Dung lắc đầu ngồi ở chỗ của mình uống nước chanh, nếu đã được bao hết toàn bộ, thành phần nhân viên ở đây cũng đơn giản rất nhiều, trên sân khấu chỉ có một nữ ca sĩ cầm microphone xướng lên điệu ca mềm nhẹ, tốp năm tốp ba người đều đang tụ tập nói chuyện nói chuyện với nhau.

Vạn Dạng Dạng cùng cô ngồi một chỗ, còn có vài nữ diễn viên trẻ và nghệ sĩ có chút tên tuổi tư thái rất câu nệ ngồi một bên, ánh mắt thường thường dừng ở trên đám người Nhạc Tu Minh đang nhảy chậm rãi theo tiết tấu trên sàn nhảy.

Tiếng nhạc dần dần trở nên thanh thoát, các cô gái đối diện có chút ý muốn xuống nhảy, nhưng thấy Ứng Uyển Dung và Vạn Dạng Dạng bộ dáng bất động, lại có chút ngượng ngùng.

Ứng Uyển Dung liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của họ, kỳ thật người trẻ tuổi có sức sống là chuyện tốt, đặc biệt là trong trường hợp bọn họ đều ở trong phòng bao mà bên cạnh chỉ có người của đoàn phim, cũng không xuất hiện chuyện gì không an toàn, muốn nhảy một vũ điệu rồi trao ánh mắt luyến ái cho nhau một chút, cũng chưa chắc là không thể được.

“Mọi người đi nhảy đi, tôi không đi đâu, tôi ngồi đây xem mọi người nhảy.” Con ngươi Ứng Uyển Dung hơi lóe lên, đáy mắt tràn đầy ý cười nói, toàn thân cô thả lỏng dựa vào lưng ghế sô pha nhìn về trung tâm sân nhảy.

Ứng Uyển Dung đẩy động như vậy, khiến các cô gái sớm đã muốn nhảy múa một trận sôi nổi đứng lên, cởi áo lông vũ, mặc lót vai đậm màu, sơ mi liền quần bước lên sàn nhảy.

Ứng Uyển Dung không chú ý đến việc người nào lên sàn nhảy chỉ chăm chú uống cốc nước trong tay, thấy nước đã hết đang muốn rót một cốc nữa mới phát hiện ra Vạn Dạng Dạng còn ngồi ở chỗ cũ, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một chút buồn bực, thường thường nhìn về phía cả trai lẫn gái trên sân nhảy.

Tình ý của Vạn Dạng Dạng chỉ cần là người có chút kinh nghiệm đều biết, khi đối mặt với Ngô Minh thì ân cần và thẹn thùng, đối với cô lại ẩn ẩn một chút căm thù, đều này cũng có thể lý giải được. Ai bảo cô mỗi ngày đều diễn vai nữ chính phối hợp với Ngô Minh chứ?

“Sao không xuống nhảy? Ngồi ở chỗ này không buồn sao?” Ứng Uyển Dung quơ quơ cái ly, miếng chanh ở trong ly phập phồng lên xuống, ở dưới đủ mọi màu sắc ánh đèn, lóe lên ánh sáng nhạt.

“Có đôi khi…… Tôi thật sự thực ghen tỵ với cô.” Vạn Dạng Dạng có chút hoảng thần, nhỏ giọng nói.

Ứng Uyển Dung nhướng mày, khóe môi hơi câu: “Cảm ơn, Người ghen ghét tôi có rất nhiều.” Nhìn lại trí nhớ hữu hạn của cô, tùy tiện tìm một chút, số người kỳ thị cô, căm thù cô, ghen ghét cô, một quân doanh phỏng chừng cũng không chứa đủ.

Đặc biệt là những năm tháng cô hô mưa gọi gió trong giới giải trí kia, không biết có bao nhiêu người hận không thể đem cô dẫm vào cát bụi, thứ gọi là thật tình ở trong giới giải trí này quả thật vô cùng hiếm lạ.

“Anh ấy đối với cô cũng đặc biệt tốt.” Vạn Dạng Dạng khó nén ghen ghét nói.

‘Anh ấy’ ở đây không cần nhiều lời, tự nhiên là lam nhan họa thủy của chúng ta —— Ngô Minh.

Ứng Uyển Dung cười nói: “Tôi đã kết hôn.” Cho nên thật sự không có quan hệ gì với cô cả, Ngô Minh đối với cô cũng không có ý tứ kia, cái này cô vẫn có thể phân biệt được.

“Lý đạo diễn cũng rất thưởng thức cô.” Vạn Dạng Dạng tiếp tục nói.

Ứng Uyển Dung buông ly chống cằm, nhướng mày nhìn Vạn Dạng Dạng hỏi: “Sao nhìn cô có điểm giống như đang thầm yêu tôi vậy? Thổi phồng tôi như vậy, tôi sẽ rất đắc ý.”

Mặt Vạn Dạng Dạng trướng đỏ bừng, trừng mắt liếc nhìn cô một cái, nghẹn nửa ngày mới nói: “Cho nên tôi thật rất ghen tỵ với cô, cô mới xuất đạo là có thể nhận được vai diễn của đạo diễn nổi tiếng, nhận vai diễn đều là vai chính. Cô thật sự có kỹ thuật diễn rất tốt, nhưng cũng có rất nhiều người có kỹ thuật diễn đều bị mai một trong biển minh tinh mỗi năm một nhều này, cả đời đều chỉ có thể diễn vai phụ.”

“Vô luận là nam hay nữ, bọn họ đều thích cô, bị mị lực của cô hấp dẫn.”

Nói tới đây, Vạn Dạng Dạng rốt cuộc không dấu được thương tâm uể oải, hai tay bụm mặt nức nở nói. Cô cho rằng cô đã nhìn thấu được bản chất của giới giải trí, tất thảy bất quá chỉ là lợi ích, nhưng là bất tri bất giác cô cũng đã ném tâm của cô vào trong đó, không thể giữ đúng mực, âm thầm phân cao thấp cùng Ứng Uyển Dung.

Hôm nay thời điểm bị Nhạc đạo diễn thóa mạ cô quả thực cảm thấy mình không còn chỗ dung thân, hận không thể đào ba thước đất lên để chui vào hơn nữa còn là do Ngô Minh cũng đứng ở một bên nhìn. Một bên là minh châu lộng lẫy, một bên là đất đá thấp kém, có đối lập như vậy càng có làm nổi bật sự không cam lòng đầy chê cười của cô.

Cô ghen tỵ với Ứng Uyển Dung, đố kỵ cô ấy cũng rất hâm mộ cô ấy, hâm mộ cô ấy có được quá nhiều thứ.

Cả nam lẫn nữ đều thích cô ấy, cũng có người hận cô ấy, ghét cô ấy, nhưng cô ấy vĩnh viễn mang khuôn mặt tươi cười như gió xuân thổi qua, khí chất bình thản đó là thứ cô không học được.

Có được những thứ đó, Ứng Uyển Dung cũng không trở nên tùy tiện, hèn hạ, thái độ với Khổng Phồn Thịnh cũng không mang chút giả tạo nào, tiến lùi lễ độ, giữ được tâm tính, không chút nào không ngại người khác biết chuyện cô ấy đã kết hôn, còn rất thích thú với điều đó.

Cô ấy như là một mê cung, lại như một ngọn lửa đang cháy hấp dẫn vô số người tìm kiếm đáp án như tre già măng mọc nối liền không dứt.

“Hừ, một người đàn ông, cũng đáng để cô khóc như vậy. Ngô Minh không yêu cô, chẳng lẽ cô không thể tự mình yêu mình sao? Sống làm sao để bản thân trở nên thật xuất sắc, để anh ta hâm mộ ghen tị hận đi, hối hận vì đã không yêu cô, tìm được người đàn ông tốt hơn so với anh ta, để anh ta tức chết.”

Thanh âm dễ nghe của Ứng Uyển Dung lúc này như có như không trở nên mê hoặc lòng người, chỉ thẳng vào trọng tâm vấn đề. Tiếng nói thanh triệt, dùng đầu ngón tay nâng khuôn mặt của Vạn Dạng Dạng lên, thấy trên má cô ấy vẫn còn đọng lại một vệt nước mắt, may mà đêm nay Vạn Dạng Dạng không trang điểm, bằng không hiện tại cô ấy tuyệt đối có thể trực tiếp đi quay phim ma.

“Nhưng tôi…… Tôi không làm được.” Vạn Dạng Dạng lắc lắc đầu, cắn môi nói.

Ứng Uyển Dung duỗi thẳng cánh tay, bàn tay trắng muốt nhẹ nhàng uốn lượn giống như một khối mỹ ngọc không tì vết, hai ngón tay nhéo cằm Vạn Dạng Dạng nói: “Vậy hãy thi triển một chút mị lực của cô, làm anh ta yêu cô, không yêu liền dứt khoát buông tay, ít nhất cô đã từng trả giá, đây không phải là thanh xuân hay sao?”

Con ngươi Vạn Dạng Dạng sáng lên, có ý thỉnh giáo nhìn về phía Ứng Uyển Dung, Ứng Uyển Dung vỗ vỗ đầu cô ấy, cảm thấy bản thân ở chỗ này như thế nào cũng giống như đang chăm trẻ con cả ngày, tuổi cô đâu có lớn như vậy?

Lắc lắc tóc đuôi ngựa sâu đầu, cởi áo lông vũ màu trắng, quần jean căng chặt bao lấy một đôi chân dài thon thả, áo lông cổ chữ V đơn bạc làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng nõn, dáng người tuyệt đẹp cứ như vậy mà lộ ra không sót chút nào.

Cô quay đầu lại nhìn về phía Vạn Dạng Dạng cười khẽ, ngoắc ngón tay với cô ấy, ý bảo cô ấy theo kịp cô. Vạn Dạng Dạng bất tri bất giác liền đi theo phía sau cô đi về phía sân nhảy.

Ứng Uyển Dung trực tiếp khoát tay nói với DJ mấy câu xong liền lôi kéo Vạn Dạng Dạng đến giữa sân nhảy, Nhạc Tu Minh đang cùng Khổng Phồn Thịnh nói chuyện với nhau về bộ phim, bỗng cảm giác ánh đèn ảm đạm đi một chút, tiếng nhạc đột nhiên trở nên kịch liệt.

Ở thời điểm mọi người không hiểu chuyện gì Ứng Uyển Dung nói bên tai Vạn Dạng Dạng: “Dạy cô một điệu, học kỹ nhé.”

Cởi bỏ dây cột tóc, mái tóc dài như thác nước buông xuống trên vai, Ứng Uyển Dung rũ con ngươi xuống, lông mi khẽ run, hòa theo tiếng nhạc mà lắc lư thân thể tới gần Vạn Dạng Dạng, vũ điệu mang theo sự hàm súc thẹn thùng của phụ nữ cùng với ánh hào quang vạn trượng không thể che dấu được, giống như ánh sao sáng nhất trên bầu trời kia, trở thành mục tiêu vạn người chú mục.

Vạn Dạng Dạng hoàn toàn choáng váng, lần đầu tiên phát hiện phụ nữ cũng có thể trở nên nhiệt tình, cũng có thể mang vẻ đẹp vũ mị, hàm súc nội liễm trộn lẫn với nhiệt tình hào phóng, làm người ta không thể rời mắt.

Tay Ứng Uyển Dung đáp nhẹ trên vai Vạn Dạng Dạng, chậm rãi đi một vòng quanh cô ấy, Ngô Minh đã sớm dừng chân đứng nhìn cùng với những người khác, Nhạc Tu Minh cũng trừng lớn mắt, giống như đây là lần đầu tiên biết Ứng Uyển Dung. Khổng Phồn Thịnh vuốt cằm nhếch miệng cười một cách khó hiểu.

Ứng Uyển Dung như mang theo nhiệt độ có thể đốt cháy không khí, cô đứng ở chỗ này hoàn toàn xứng đáng trở thành nữ vương vạn người thần phục, khi cô xoay người lại ném ra một ánh mắt, ẩn chứa trong đó chút đa tình lại vô tình.

Lúc khúc nhạc kết thúc Vạn Dạng Dạng vẫn chưa lấy lại tinh thần thì cả người đã sớm bị Ứng Uyển Dung kéo về chỗ ngồi, Ứng Uyển Dung tuy rằng nhảy không nhiệt tình lắm, nhưng sàn nhảy có chút nóng, lúc trở về mỗi ngọn tóc đều lộ ra một cổ khí nóng, Vạn Dạng Dạng cũng không tốt hơn chút nào, đôi tay trực tiếp ướt đẫm.

Nửa ngày sau Vạn Dạng Dạng mới tìm về được thanh của mình, hỏi: “Cô …… Cũng cùng Cao Lãng khiêu vũ như vậy sao?” Cao Lãng thật sự yên tâm thả ra một vưu vật nơi nơi lắc lư như vậy sao? tâm cũng thật lớn.

Ứng Uyển Dung sửng sốt một chút, nheo mắt lại cười nói : “Tất nhiên là…… Không giống nhau.”

Cô giờ mới nghĩ ra đến bây giờ cô vẫn chưa nhảy với người đàn ông kia. So với sự hàm súc vừa rồi, ở trước mặt Cao Lãng, cô tự nhiên sẽ không bủn xỉn khoe ra mị lực của mình, khẳng định sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn trên người làm anh không rời mắt được, chỉ sợ sẽ dọa cho người đàn ông đó choáng váng.

Buổi tối mọi người tận hứng mà về, tuy rằng biết ngày mai bắt đầu phải tiếp tục tăng ca thêm giờ làm việc mỗi ngày, nhưng tâm tình mỗi người vẫn phi thường sung sướng, đặc biệt là Ứng Uyển Dung như đã mở ra cho bọn họ một cánh cửa khác, tất cả mọi người đều chơi sung sướng, quần ma loạn vũ trên sân nhảy một hồi.

Bởi vì cách nhà khách mọi người ở rất gần, một đám người trở về trên cùng một đường, nói nói cười cười rất náo nhiệt.

Nhạc Tu Minh trực tiếp gọi Ứng Uyển Dung lên phía trước nói chuyện cùng cô, hai người nói chuyện công khai trước mặt công chúng sẽ khiến bọn họ cảm thấy giữa hai người không có quan hệ gì đặc biệt, sau khi trở về sẽ tránh được một ít tị hiềm, đỡ phải nháo ra lời đồn đãi không tốt nào đó.

“Uyển Dung, cô có muốn đi diễn phim do Lý đạo diễn quay không?” Hai tay Nhạc Tu Minh cắm vào túi quần trực tiếp hỏi.

Ứng Uyển Dung tự nhiên là nguyện ý, bất quá…… “Lý đạo diễn không phải mới quay xong một bộ phim sao? Nhanh như vậy liền bắt đầu quay phim khác rồi?”

“Không nhanh như vậy, Lý đạo diễn đối với kịch bản mới yêu cầu rất cao, trừ bỏ mấy diễn viên chính ông ấy đã liên hệ biết, tất nhiên là họ sẽ không để lộ tin tức ra ngoài, những vai khác còn chưa xác định.” Nhạc Tu Minh giải thích.

“Hơn nữa…… Lý đạo diễn đối với cô rất vừa lòng.”

Ứng Uyển Dung nhoẻn miệng cười, “Nhạc đạo diễn, ông cũng đừng thổi phồng tôi như vậy, Lý đạo diễn mấy ngày nay rõ ràng nhìn thấy tôi cũng không có biểu tình gì.” Nói vừa lòng cũng có chút gượng ép.

“Vậy còn phải xem thuyết khách là ai? Còn nữa, cô có thể diễn phim của lão Khang và tôi, còn không đủ để thuyết minh cô rất ưu tú sao? Ông ấy đối với ngoại hình của cô cũng rất vừa lòng, nhưng sợ là cô không vượt qua được những thử thách khác, bất quá hôm nay cô làm ông ấy nhìn thấy một khuôn mặt khác của cô, ông ấy cảm thấy cô có thể đi thử kính xem.”

Ứng Uyển Dung thật sự là đã lâu không có cảm giác này, ở kiếp trước từ sau khi thành danh tuy cô không đến mức có thể tùy tiện chọn kịch bản và đạo diễn, nhưng cũng sẽ không giống hiện tại ở trong trạng thái bị động chờ người khác chọn lựa, chỉ nhận được một danh ngạch thử vai.

Bất quá Lý đạo diễn lại không giống vậy, đây là một đạo diễn đối với quay phim phi thường nghiêm túc, cái này danh ngạch, cô cũng phi thường chờ mong.

“Không thành vấn đề, chỉ cần Lý đạo diễn nguyện ý cho tôi cơ hội này, tôi liền tận lực đi tranh thủ.”

“Không phải tận lực, mà là toàn lực ứng phó.” Nhạc Tu Minh nghiêm túc nói.

Ứng Uyển Dung cười cười, con ngươi sáng ngời nói: “Đúng vậy, toàn lực ứng phó.”

“Nhạc đạo diễn ông đối tốt với tôi như vậy, tôi thật đúng là không có gì báo đáp, trừ bỏ lấy thân báo đáp, tôi cũng chỉ có thể……”

“Chỉ có thể cái gì?” Nhạc Tu Minh tò mò hỏi.

“Chỉ có thể thiếu nợ.” Ứng Uyển Dung cười đi lên phía trước, Nhạc Tu Minh cười lắc lắc đầu tiếp tục bước đi.

Cơ hội thử vai tới rất mau, tựa như lời Nhạc Tu Minh nói, kịch bản của Lý Hữu Đạo tuy rằng chưa hoàn toàn chỉnh sửa tốt, nhưng ông ấy đã liên hệ với các diễn viên có kinh nghiệm hợp tác với nhiều lão đạo diễn lành nghề, nhưng vai nữ chính lại chậm chạp chưa quyết định, cho nên chỉ có thể tuyển chọn.

Lý Hữu Đạo chỉ mới thả ra một chút tiếng gió, liền có không ít người liên hệ với ông hy vọng ông có thể cho họ một cơ hội thử vai, cho nên đến ngày thử vai mà Ứng Uyển Dung được thông báo trước đó, hiện trường thử vai cũng có hơn mười loại hình diễn viên tư thái khác nhau, các người đẹp muôn hình vạn trạng đã sớm chờ ở đó.

Nhạc Tu Minh biết Ứng Uyển Dung phải đi thử vai, hào phóng cho cô một ngày nghỉ, suất diễn của cô đã thực hiện được 2/3, càng gần kết phim thì việc quay phim trở nên thong thả hơn rất nhiều, dự tính sau một tháng có thể đóng máy, tranh thủ dịp nghỉ hè cắt nối biên tập tốt, đưa đi thẩm định rồi bắt đầu công chiếu.

Ứng Uyển Dung vân như trước không có đãi ngộ đặc thù gì, lãnh một dãy số, không trước không sau, mỗi người được phát một trang giấy, phía trên có vài câu lời kịch đơn giản cùng với phân cảnh để diễn, hơn nữa xác suất lặp lại cực cao, mười người thì có đến ba người lấy được lời kịch giống nhau ……

Ứng Uyển Dung từ chỗ Nhạc Tu Minh biết được Lý đạo diễn muốn quay bộ phim có chủ đề dân quốc, nhíu mày nhìn xuống lời kịch, cô suy tư một chút, ngón tay gõ lên trang giấy, nghiền ngẫm xem bọn họ rốt cuộc muốn dạng nữ chính gì.

Cô xem qua không ít phim của Lý đạo diễn, kinh điển cũng xem, ít lưu ý cũng xem, nhưng lại chưa thấy qua cái nào là phim dân quốc, cũng không biết cánh bướm* đem nó bay tới chỗ nào, cho nên một chút nội tình cô đều không biết được.

(* Hiệu ứng bươm bướm)

Nhưng điều đó cũng không gây trở ngại cho việc cô động não tự hỏi xem Lý Hữu Đạo muốn dạng phim như thế nào, Nhạc Tu Minh có nói qua Lý Hữu Đạo vừa lòng giá trị nhan sắc của cô, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh quay diễn suất của cô mới nguyện ý cho cô một cơ hội thử vai.

Ông ấy cùng Tào Tình thậm chí vì sưu tầm cảnh đẹp mà đi đến tỉnh S, không khó đoán ra nữ chính này phải có mỹ mạo hơn người, nội tâm phải thực kiên nghị, kết hợp với bối cảnh đặc thù của dân quốc, thân phận gián điệp chính là cái đầu tiên cô nghĩ ra được.

Đọc tốt lời kịch, khẽ nhắm hai mắt bắt chước ở trong đầu, người đầu tiên được kêu đi vào đã đi ra, tốc độ thử vai kỳ thật rất nhanh, trên cơ bản là mất không tới mười phút trở lên, đến phiên Ứng Uyển Dung, thời gian bất quá mới qua một giờ.

Nói cảm ơn với nhân viên công tác, cầm tờ giấy kia Ứng Uyển Dung đẩy cửa gỗ phòng thử kính ra, nhẹ nhàng khép lại, gật đầu chào hỏi với bốn người đã gặp qua trong phòng, nhất là người đàn ông ngồi bên phải nhấp môi cười khẽ với cô .

Tác giả có lời muốn nói: Cao Lãng: Vợ muốn nhảy cho anh xem, thực chờ mong ……

Editor cũng có lời muốn tỏ: Em cũng rất chờ mong xem anh có thể chịu được mấy giây trước khi hóa thành cầm thú.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi