ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU

“Anh Lãng?” Môi Ứng Uyển Dung phả ra một chút mùi rượu, âm thanh nhẹ nhàng cất lên, gọi tên Cao Lãng, đôi mắt ẩn chứa tình yêu sâu đậm cứ như vậy mà nhìn anh tràn đầy mong mỏi, khiến chân anh như mất đi cảm giác không thể động đậy, hơn nữa anh cũng không muốn động.

Tuy rằng ánh đèn có chút tối tăm, nhưng với dáng người tràn ngập cảm giác áp bách, cùng khuôn mặt của Cao Lãng cũng đủ để làm cho mọi người liếc mắt một cái liền nhận ra anh là ai, tất cả mọi người đều sôi nổi lộ ra một nụ cười thiện ý khi nhìn thấy Ứng Uyển Dung say rượu nằm liệt trong ngực Cao Lãng.

Cao Lãng ôm lấy vòng eo mềm dẻo của Ứng Uyển Dung muốn lập tức mang cô trở về, ai biết được Ứng Uyển Dung ăn vạ trong ngực Cao Lãng chết sống cũng không buông tay, dựa vào men say trong người nói: “Anh Lãng, em muốn nhảy cho anh xem. Lúc trước anh không ở đây em có nhảy cũng không vui.”

Cao Lãng không rõ nguyên nhân ra sao chỉ có thể gật đầu trấn an cô nói: “Chúng ta trở về rồi nhảy, ở đây người nhiều quá không tiện.”

“Không muốn!” Gương mặt Ứng Uyển Dung hồng lên như được đánh phấn, giống như một trái mật đào chín mọng, dụ dỗ người ta đến hái.

Cánh tay Cao Lãng buộc chặt, nỗi nhớ ăn mòn trí óc anh, làm anh vô lực chống cự, một khi Ứng Uyển Dung trở nên cáu kính anh liền không thể làm gì khác chỉ có thể nhấc tay tán đồng.

“Được được được, em nói thế nào liền làm như vậy, đi nào, chúng ta đi sang một bên nhảy, đứng ở đây không tiện.” Giọng nói của Cao Lãng trầm thấp mang theo một tia ái muội, đôi mắt mang theo hơi nóng nhìn cô gái đang mượn rượu làm càn trước mắt anh.

“Nơi này rất tốt, em thích, anh xem Ngô Minh giống như một con công đực đang xòe đuôi kia kìa, chúng ta lại đó đem hắn ta đè xuống đi!” Lúc này Ứng Uyển Dung tuyệt đối là đã say, cô thể hiện một bộ dáng ngang ngạnh, không nói lý muốn đua đòi cùng Ngô Minh.

Cao Lãng vội vàng nhìn về phía Ngô Minh, chỉ thấy anh ta đang khiêu vũ trước mặt một cô gái trẻ tuổi, tích cực bày ra điệu nhảy tràn đầy soái khí của mình, tóc đầy mồ hôi buông xuống ngăn trở ánh mắt thâm thúy của anh ta, nhìn thấy vậy Cao Lãng nghĩ cũng mệt cho Ứng Uyển Dung có thể ví anh ta như một con công đực đang xòe đuôi.

Như muốn chứng minh lời nói của mình, Ứng Uyển Dung kéo Cao Lãng đi đến giữa sân nhảy, gạt lam nhan họa thủy Ngô Minh sang một bên, Ngô Minh thấy vậy cũng chỉ nhún vai một cái, trực tiếp bước sang bên cạnh tiếp tục nhảy, nhường trung tâm sân nhảy cho hai người họ.

Nhạc Tu Minh cũng đã say, còn ở một bên gào trống, kích động, cổ vũ nói: “Uyển Dung, Uyển Dung nhảy một điệu đi! Cao Lãng nhà cô cũng đã tới rồi, sao cô còn chưa lấy điệu nhảy lúc trước cô đã nhảy ra biểu diễn cho Cao Lãng xem một cái, hay là cô sợ đến mức không dám nhảy nữa vậy?”

Ứng Uyển Dung là người có say cũng nhất định không ăn mệt, mắt đẹp híp lại liếc xéo Nhạc Tu Minh một cái, lập tức không nói hai lời mà đem tóc thả xuống, động tác không khác gì trước đây cô nhảy với Vạn Dạng Dạng.

Hai cánh tay trắng nõn vòng quang cổ Cao Lãng, dù cách một lớp áo sơ mi đơn bạc vẫn truyền cho anh nhiệt độ cực nóng, bên môi mang theo một nụ cười quyến rũ động lòng người, làm Cao Lãng nhất thời trở nên hoảng hốt, anh tự hỏi đây thật sự là cô vợ nhỏ của anh sao?

Mê hoặc như vậy, nóng bỏng như vậy, như một yêu nữ quyến rũ… Làm trái tim và linh hồn người ta cam tâm tình nguyện chìm vào lưới tình cô giăng ra.

Ứng Uyển Dung nhìn Cao Lãng đang ngây ngốc đứng tại chỗ, lại liếc mắt nhìn mọi người xung quanh đang trầm trồ, ồn ào, khen ngợi hai người, thân thể cô như con rắn mềm mại dán lên eo gầy hữu lực của Cao Lãng mà thong thả, luật động, nhảy múa, nhưng vẫn giữ một khoảng cách ở giữa hai người, khiến anh nhìn thấy được nhưng sờ không được.

Mồ hôi trên trán chảy xuống làm ướt tóc mai trước mặt cô, khiến chúng phải ngoan ngoãn, mềm mại dán ở trên má, ướt át và mê tình, hai người xoay quanh nhau như một chiếc com pa, dù di chuyển như thế nào cũng không rời xa nhau, như một nửa khuyết thiếu được định sẵn cho nhau trong vòng tròn sinh mệnh.

Cao Lãng sẽ không nhảy, nhưng anh biết vợ anh nhảy rất đẹp, đẹp khiến mọi người chỉ có thể lăng lăng nhìn cô không chớp mắt, khiến anh nảy lên ý muốn trực tiếp ôm cô giấu đi, không để người khác nhìn thấy cho dù chỉ là một cái chớp mắt.

Đầu ngón tay Ứng Uyển Dung di chuyển dọc theo mạch máu trên cổ Cao Lãng, khiến làn da anh rùng mình trong nháy mắt, Ứng Uyển Dung hoàn toàn không biết người đàn ông trước mắt đã nhẫn nhịn đến mức sắp bùng nổ mà chỉ chăm chú làm theo ý mình, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn làm cho khuôn mặt bình tĩnh của Cao Lãng dần dần tan vỡ.

Bất quá điều này sau khi trở về phòng cô mới thực lòng thực dạ cảm nhận được, còn hiện tại, một khắc khi ánh đèn tắt sân nhảy tắt đi, trong khi tiếng nhạc vẫn đang vang lên, Ứng Uyển Dung đã bị ôm vào trong lồng ngực của người đàn ông trước mặt, đôi môi bị một chiếc lưỡi mang theo lửa nóng xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô.

Đầu lưỡi linh hoạt dây dưa cùng một chỗ, tìm kiếm nhau từ nơi sâu nhất trong linh hồn, nụ hôn chỉ kéo dài một, hai phút đồng hồ, Ứng Uyển Dung còn chưa lấy lại tinh thần thì đèn trên sân nhảy đã sáng trở lại, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn họ hiện lên chút ái muội, trêu chọc.

Lúc này Cao Lãng hoàn toàn không để ý đến sự cự tuyệt của Ứng Uyển Dung mà dùng tay ôm cô vào lồng ngực, trực tiếp rời khỏi bữa tiệc, mang cô về nhà khách trước. Nhạc Tu Minh đã sớm say mèm, không có thời gian cười nhạo bọn họ.

Lúc đi ra ngoài Ứng Uyển Dung bị gió đêm thổi qua khiến cho đầu óc thanh tỉnh hơn một chút, Cao Lãng sợ cô bị ngã nên trực tiếp bế cô trên tay, Ứng Uyển Dung nhìn thấy mạch máu lộ ra một cách rõ ràng dưới làn da màu lúa mạch của anh, có ý chơi xấu dò đầu lưỡi liếm lên đó, cả người Cao Lãng khẽ run nhưng cánh tay vẫn vững vàng ôm lấy cô.

“Đừng nháo.” Cao Lãng khàn giọng cảnh cáo cô, âm thanh nghe có chút ái muội không rõ.

Ứng Uyển Dung cười như hồ ly trộm được thịt, tâm tình sung sướng, thỏa mãn, híp mắt lại cười càng vui vẻ, có lẽ cô thật sự đã say, tay ôm chặt cổ người đàn ông trước mắt, âm thanh khó nén một chút yếu ớt gọi tên anh: “Cao Lãng…..”

Thanh âm trầm thấp, thần sắc ảm đạm, Cao Lãng chưa từng nhìn thấy bộ dạng của vợ anh như thế, bất cứ lúc nào cô cũng mang ánh mắt tự tin, thong dong, bình tĩnh, dường như tất cả mọi chuyện đều được khống chế trong bàn tay cô, hay thay đổi làm anh vừa yêu vừa hận.

Yêu phong thái mê người của cô, hận cô quá mức ngọt ngào, ưu tú, làm cho tình địch của anh càng ngày càng nhiều. Trước kia anh chỉ một lòng một dạ phục tùng mệnh lệnh, bảo vệ người nhà, bảo vệ đất nước. Bây giờ cho dù anh đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ hay những lúc nhàn hạ hiếm hoi trong đầu anh sẽ không tự chủ được mà nhớ đến cô, nhớ những lúc cô dùng đôi mắt đen nhìn anh, khóe môi nở một nụ cười giảo hoạt, xấu xa làm anh cũng không nhịn được cười theo, Trương Diệu Tổ nhìn thấy anh như vậy thì sợ run cả người, cho là anh uống nhầm thuốc gì rồi.

“Sau này nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không cần cãi nhau, cho dù anh yêu người khác cũng nhớ kỹ, anh không cần phải gạt em, em sẽ tự mình rời đi, biết không?” Âm thanh mang theo men say của Ứng Uyển Dung vang lên bên tai Cao Lãng, đôi mắt trong sáng ngày thường trở nên ướt át, ảm đạm, nói ra những lời khiến người ta nghe mà đau lòng, khó chịu.

Bước chân Cao Lãng lập tức dừng lại, trái tim đau đớn không ức chế được, trầm giọng trả lời cô: “Không, anh sẽ không yêu người khác mà em cũng không thể rời đi.”

Lúc Ứng Uyển Dung nói đến chữ yêu thì Cao Lãng mới hiểu được tâm tình vừa nhớ nhưng vừa ngọt ngào của mình mấy ngày nay rốt cuộc là cái gì, đó còn không phải là bởi vì yêu hay sao?

Nhưng bây giờ cô lại nghi ngờ anh ngoại tình? Đã vậy cô còn nói rằng, nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì cô sẽ không vãn hồi cuộc hôn nhân của bọn họ mà lập tức buông tay rời đi?

Không thể không nói, lúc này Cao Lãng thật sự vô cùng tức giận, đã vậy ánh mắt vợ còn rất thương tâm, nhưng ngực anh càng đau hơn, anh cho rằng đối với tương lai sau này hai người bọn họ đã sớm ăn ý với nhau, bất luận thế nào cũng sẽ nắm tay nhau, ở bên nhau đến già!

Ứng Uyển Dung đem mặt dán lên má Cao Lãng, giọng cô có chút mông lung, mờ mịt, nói với anh rằng: “Nhưng em sợ chúng ta sẽ cãi nhau, nếu thật sự không thể sống với nhau được nữa, vậy thì buông tha nhau thôi.” Buông tha cho cuộc hôn nhân của chúng ta, cũng buông tha cho đứa bé của hai người.

Duy trì một gia đình bằng mặt mà không bằng lòng có bao nhiêu đau khổ, khiến cô mỗi ngày đều cảm thụ được sự lạnh nhạt trong đó, còn để cô phát hiện ra cha mẹ đã sớm ngoại tình, mọi thứ trước mắt chỉ là sự thỏa hiệp của bọn họ vì cô? Hay là vì không thể phân chia rõ tài sản?

Những lời nói từ đáy lòng đó của cô, Cao Lãng hoàn toàn không hiểu, anh chỉ biết bây giờ vợ anh không phải đang nói đùa với anh, cô thật sự sẽ làm như vậy.

Cao Lãng trực tiếp buông Ứng Uyển Dung xuống, kéo lấy tay cô đặt lên ngực anh, trái tim anh phập phồng, đập mỗi lúc một nhanh.

“Em nói em yêu anh, vậy mà em còn muốn anh sau này để em rời đi.” Cao Lãng mặt vô biểu tình nói, tựa như những lời nói kia của cô hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh, nhưng nghe thấy những lời đó Ứng Uyển Dung vậy mà lại nhận ra được một tia ủy khuất như có như không hòa lẫn trong giọng nói của anh.

“Anh sẽ không ly hôn, anh sẽ luôn luôn yêu em, cho nên…. Sau này nếu anh có làm gì không tốt, em hãy nói thẳng với anh, anh sẽ sửa, nhất định sẽ sửa. Chỉ cần em đừng đi…..”

Dưới bàn tay Ứng Uyển Dung là trái tim của anh, nơi đó tràn đầy hình ảnh của cô, cô biết. Sai lầm của cha mẹ cô kiếp trước không minh chứng cho việc Cao Lãng cũng sẽ phạm phải, không đại biểu cho cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Ứng Uyển Dung cười, nụ cười mang theo nước mắt, nhẹ nhàng hỏi anh: “ Anh thật sự sẽ sửa?”

“Thật sự, bây giờ em muốn anh sửa điều gì, anh trực tiếp sửa.” Cao Lãng âm thầm kiểm điểm lại bản thân, có lẽ gần đây có quá ít thời gian quan tâm đến vợ cho nên mới khiến cô suy nghĩ lung tung như vậy.

Trải qua một phen lăn lộn, cơn say của Ứng Uyển Dung đã phai đi không ít, đầu óc lấy lại được chút tỉnh táo, nghe Cao Lãng nói thế, ánh mắt cô linh động, chớp chớp, nở một nụ cười xấu xa, không có ý tốt nói: “Chuyện này về phòng em sẽ nói với anh…. Chỗ này đông người, có chút không thích hợp.”

Nghe cô nói vậy Cao Lãng lập tức hiểu theo một ý khác, hai tai lập tức ửng đỏ, một lần nữa ôm Ứng Uyển Dung lên, bước chân không tự chủ mà đi nhanh một chút, lại nhanh một chút, chỉ chốc lát sau đã về đến nhà khách nơi Ứng Uyển Dung đang ở.

Ba bước thành một bước, nhanh chóng trở lại phòng buông Ứng Uyển Dung ra, cô ồn ào đòi tắm rửa, Cao Lãng ngồi chờ bên ngoài có chút đứng ngồi không yên, vô thức ấn điều khiển TV, TV nói gì anh một chút cũng không tiếp thu được.

Thẳng đến khi Ứng Uyển Dung tắm xong, anh mới cảm nhận được lưng mình chảy ra không ít mồ hôi lạnh, thấy vậy anh cũng trực tiếp chạy vào phòng tắm, tẩy rửa một phen.

Lúc Cao Lãng ra ngoài lại thấy Ứng Uyển Dung đã ngủ mất rồi, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi lại có chút thất vọng không nói rõ được, đắp chăn cho cô một chút, tắt đèn cùng TV xong mới xốc một góc chăn lên chui vào trong nằm.

Còn chưa kịp nằm xuống thì đã có một cơ thể mang theo mùi u hương nhàn nhạt chui vào ngực anh, Ứng Uyển Dung cười thầm nói: “Sao anh tắm lâu vậy, em chờ đến mức sắp ngủ luôn rồi.”

Cổ họng Cao Lãng căng chặt, trái tim kích động không thôi, ôm chặt eo cô, bàn tay lập tức cảm nhận được một mảnh da thịt oánh nhuận, tức thì trở nên ngây ngốc.

Ứng Uyển Dung rất thích nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc, vô thố của Cao Lãng, tuy rằng nó chứng minh sau đó cô càng thảm, nhưng cô vẫn làm không biết mệt.

Lúc này Cao Lãng rất cẩn thận, dịu dàng với Ứng Uyển Dung, chiếu cố đầy đủ cảm thụ của cô, cuối cũng vẫn là do cô hừ nhẹ tỏ ý bất mãn anh mới đẩy nhanh tốc độ, đưa hai người cùng nhau lên đỉnh.

……

Ngày hôm sau Ứng Uyển Dung tỉnh lại trong đầu không hề nhớ gì cả, chỉ là cô phát hiện ra Cao Lãng có chút kỳ lạ, mọi hành động của anh dường như có thêm một chút lấy lòng, bữa sáng của cô được anh đặt sẵn trên bàn, tay anh đang sửa sang lại hai rương hành lý mà cô đã thu dọn trước đó, mỗi đồ vật đều được sắp sếp có thứ tự, hoàn toàn đối lập với khả năng sắp xếp không khác gì tay tàn của cô, thể hiện rõ cái gì gọi là hiền lương thục đức.

Ứng Uyển Dung cả người xương cốt bủn rủn, rửa mặt chải đầu, cũng may lúc cô ăn xong cũng là lúc tất cả mọi người đã tập hợp đầy đủ cùng nhau ngồi xe trở về đoàn phim Hồng Lâu mộng.

Nhạc Tu Minh tỉnh lại sau khi say rượu, sắc mặt ông tuyệt đối không thể nào đẹp cho được, lúc này chính là vừa nói chuyện với Ngô Minh vừa dùng tay day day thái dương của mình, lúc Ứng Uyển Dung tìm được mấy người Cố Tinh Tinh thì lại phát hiện biểu tình của họ có chút kỳ lạ, tầm mắt né tránh.

Ứng Uyển Dung có chút khó hiểu, cô tự nhìn lại bản thân cũng không phát hiện ra có cái gì không thỏa đáng, nghĩ không ra thì bỏ qua không nghĩ nữa, vứt nghi vấn ở trong lòng tiến lên nói lời tạm biệt với Nhạc Tu Minh.

Kỳ thật nhưng lời nên nói cũng đã sớm nói hết, bây giờ tách ra cũng sẽ sớm gặp lại nhau, cô là nữ chính, lúc phim bắt đầu công chiếu nhất định phải tham gia vào công tác tuyên tuyền cho bộ phim.

“Trở về chỗ Khang đạo diễn, cô gắng học tập cho tốt, tranh thủ bái sư, học thêm nhiều kỹ năng, sau này lúc chúng tay hợp tác quay phim một lần nữa, bộ phim chúng ta quay hoàn toàn có thể nổi tiếng trong một lần.”

Ứng Uyển Dung cười ha hả, nổi tiếng hay không nổi tiếng còn phải xem vận khí của mỗi người, cũng xem kịch bản phim ra sao, cái này cô không dám cam đoan.

“Nhạc đạo diễn, ông vẫn nên tự chiếu cố bản thân thật tốt đi, nếu ông cứ suốt ngày làm việc không ngừng nghỉ, buổi sáng quay phim, buổi đêm xem phim thế kia thì chẳng mấy chốc tóc ông sẽ rụng hết đấy.”

Uy hiếp này qủa nhiên rất có uy lực, người bước vào tuổi trung niên liền xuất hiện tình trạng tóc rụng, Nhạc Tu Minh là người rất chú ý hình tượng của bản thân, đạo diễn nhà người ta lúc nào cũng xuất hiện trong bộ dạng lôi thôi, lếch thếch, chỉ có ông lúc nào cũng thu thập cho bản thân thật tốt, hoàn toàn có thể trực tiếp đi đóng phim. Tuy tuổi tác cũng là một vấn đề nhưng ở trong giới đạo diễn ông vẫn luôn có nổi danh là một ông chú đẹp trai.

“Thuận buồm xuôi gió.” Ngô Minh nói một lời chúc phúc.

“Uyển Dung lần sau gặp lại nhớ cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.” Vạn Dạng Dạng có chút luyến tiếc nói, đáng tiếc là Cao Lãng giống như một cái tháp sắp đứng bên cạnh, làm cô muốn ôm Uyển Dung một cái cũng không ôm được, có chút tiếc nuối nha.

Cáo biệt với những người có chút quen thuộc trong đoàn phim, chỉ trong chốc lát xe khách đã đến rồi, Ứng Uyển Dung và Cao Lãng ngồi ở dãy ghế cuối xe, phất tay tạm biệt mọi người qua cửa sổ xe, xe lái thẳng vào chỗ đoàn phim Hồng Lâu mộng.

Trên đường đi Ứng Uyển Dung cuối cùng cũng nhớ ra chuyện lần này Cao Lãng trở về, nghiêng đầu hỏi: “Hiện giờ anh có ngày nghỉ không? Hay là vẫn phải quay về trường quân đội học tập?”

Cao Lãng cùng Ứng Uyển Dung ngồi ở dãy ghế cuối xe, tay phải trực tiếp nắm lấy ngón tay mềm mại của Ứng Uyển Dung, nhẹ nhàng ấn vỗ, mở miệng nói: “Còn không có, bất quá lúc nào có thời gian rảnh anh sẽ đến đây thăm em, đừng nóng vội. Chờ nhiệm vụ lần này được hoàn thành, anh sẽ có kỳ nghỉ mấy tháng, lúc đó anh sẽ ở bên em thật tốt.”

Ứng Uyển Dung liếc xéo anh một cái, cũng không tra hỏi thêm về chuyện này nữa, tuy thân thể cô vẫn còn chút đau nhức nhưng cũng không ngăn được cô hứng trí bừng bừng nói với anh về những chuyện xảy ra mấy ngày nay, thuận miệng nói chuyện anh trai đã kết hôn, còn có chuyện ba cô bị thương lúc đang làm ruộng.

“Việc này anh đừng lo lắng quá, ba mẹ em nói không còn gì trở ngại nữa, em cũng đã gửi tiền qua cho ba khám bệnh kỹ hơn, chờ khi em có thời gian rảnh sẽ trở về thăm bọn họ.”

Ứng Uyển Dung vẫn tương đối lạc quan, ba mẹ cô trừ bỏ việc anh trai cô kết hôn phải tiêu không ít tiền cùng những phương diện sinh hoạt khác, ở trong thôn tính ra cũng là nhà khá giả, tuy không phải là đại phú đại quý gì nhưng cũng là thu nhập ổn định, gia đình hòa thuận, yên ấm.

Cô trăm triệu lần không nghĩ tới ba mẹ cô vì sợ sau khi cô biết rõ chân tướng sẽ bỏ dở công việc chạy về, liền thông đồng với Cao gia, nhất trí che giấu mọi chuyện với hai vợ chồng cô.

Mày Cao Lãng nhăn lại, tuy rằng anh rất muốn trở về thăm ba vợ, nhưng Ứng Uyển Dung ở chỗ này bận đóng phim, anh bận làm nhiệm vụ, có thể bớt chút thời gian đến đây thăm vợ, là do anh tư tâm quấy phá, lấy việc công làm việc tư.

“Cứ theo ý em mà làm, nếu không đủ tiền cứ lấy tiền trong tài khoản của anh gửi về nhà, phải để bác sĩ khám cho ba vợ thật kỹ.”

Ứng Uyển Dung gật gật đầu, chuyện này đương nhiên cô đã sớm nghĩ tới, bất quá lúc cô gửi tiền xong, ngay ngày hôm sau mẹ cô đã gọi điện thoại cho cô nói là tiền gửi nhiều quá, khám bệnh xong vẫn thừa rất nhiều, nếu không phải cô ngăn cản thì bà đã gửi trả lại tiền cho cô rồi.

Hai người nói chuyện trời nam biển bắc không ngừng, chỉ vì muốn hưởng thụ chút thời gian ấm áp này, rốt cuộc thì lát nữa sau khi xuống xe Ứng Uyển Dung lại phải bước vào quá trình quay phim khép kín, Cao Lãng cũng phải trở về chấp hành nhiệm vụ, hai người chẳng khác nào Ngưu Lang Chức Nữ, quanh năm suốt tháng khó có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau.

Cao Lãng tạm biệt Ứng Uyển Dung ở cửa nhà ngang, cô lưu luyến bước từng bước lên lầu, cúi đầu xuống thấy Cao Lãng vẫn còn ở dưới lầu hướng lên trên nhìn cô, Ứng Uyển Dung ghé vào lan can nhìn xuống, ánh mắt hai người si mê nhìn nhau mãi không dứt….

Bỗng một tiếng hừ lạnh vang lên, Ứng Uyển Dung nhíu mày, đứng thẳng thân mình, nhìn sang hướng bên cạnh, thấy Lâm Tuyết đang bưng hộp cơm không nóng không lạnh nói: “Nhường đường một chút, tôi muốn đi lấy cơm.”

Hành lang rộng lớn như vậy, Lâm Tuyết một hai đòi phải đi qua chô cô đứng, cô ta có ý gì nhìn qua phi thường rõ ràng. Lúc trước, cô ở đoàn phim Nữ Đế không thấy Lâm Tuyết đến thì cảm thấy có chút kỳ quái.

Vẫn là Lục Manh thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy cho cô biết Lâm Tuyết nói cô ta không cần đến đoàn phim Nữ Đế để học tập, cần gì phải vất vả đến đó học tập cái gì mà kỹ năng diễn viên cần có, lãng phí thời gian.

Ứng Uyển Dung đối với chuyện này cũng không phát biểu chút ý kiến nào, có lẽ người ta có thiên phú dị bẩm hoặc thật sự có danh sư dạy dỗ thì sao?

Khóe môi gợi lên một nụ cười, Ứng Uyển Dung dựa vào lan can, nhìn xuống dưới lầu phất phất tay tạm biệt Cao Lãng, sau khi thấy Cao Lãng rời đi cô mới quay lại chậm rãi nói: “Đường rộng như vậy, còn cần tôi phải nhường sao?”

Lâm Tuyết sắc mặt khó coi nhìn Ứng Uyển Dung, Vương Phương không biết từ nơi nào đi đến, cùng một cô gái khác trực tiếp ôm lấy cánh tay Lâm Tuyết, mỗi người một bên kéo cô ta đi, miệng nói lời xin lỗi với cô: “Thực xin lỗi, gần đây tính tình Lâm Tuyết không được tốt lắm, cô đừng để ý. Vừa rồi Khang đạo diễn nói, nếu cô quay về thì trực tiếp đến gặp ông ấy, ông ấy có việc cần tìm cô.”

Ánh mắt Ứng Uyển Dung nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Tuyết, cô ta cắn chặt môi dưới, bộ dạng nhìn có vẻ rất đáng thương, giống như bị cô khi dễ.

Gật gật đầu, kéo hành lý về phòng, về đến nơi thì thấy mấy người Cố Tinh Tinh đã sắp xếp đồ đặc của bản thân rất tốt, nhìn thấy Uyển Dung chậm như vậy mới về phòng, còn cười trêu chọc nói: “Biết cậu và Cao Lãng lâu rồi mới gặp nhau, cũng rất nhớ nhau, bất quá Khang đạo diễn cũng rất nhớ cậu, nếu cậu không đi gặp ông ấy, ông ấy sẽ nổi giận mất.”

Ứng Uyển Dung cũng không nói chuyện phát sinh trên hành lang, cười khẽ một cái, để hành lý của mình bên cạnh mép giường, trực tiếp xuống lầu tìm Khang đạo diễn.

Mấy tháng không gặp, Kante vẫn mang bộ dáng vội vàng như trước, thậm chỉ so với trước kia càng vội vàng hơn, tuy rằng cô không ở đây nhưng đoàn phim cũng đã bắt đầu quay thử một vài phân cảnh trong phim trước. Trừ bỏ nhân vật chính là cô đã được định ra thì những vai chính, vai phụ lớn lớn bé bé khác cơ bản cũng đã chọn xong.

Hiện tại mấy người các cô đã trở về, chứng minh mọi chuyện đã chuẩn bị tốt chỉ thiếu gió đông mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi