ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU

Ngày hôm sau, lúc Ứng Uyển Dung đang vội vàng đóng phim, tiết mục truyền hình về bộ phim [Nữ Đế] được phát sóng, đề tài về phim được moi người thảo luận vô cùng khí thế, bề ngoài tuấn mỹ của Ngô Minh và khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú của Ứng Uyển Dung, quả thực là một bữa tiệc thị giác vô cùng đặc sắc.

Toàn bộ người trong đoàn phim đều có một cảm giác cực kỳ mới mẻ, đoạn phim ngắn được cắt nối, biên tập cực kỳ duy mỹ, đoạn phim này mới chỉ được phát sóng chủ yếu trên các đài truyền hình lớn để quảng cáo, thậm chí phim còn chưa công chiếu trên cả nước nhưng cũng đủ khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người.

Chờ đến ngày phim được công chiếu tuy tình cảnh không đến mức được gọi là muôn người chen lấn, nhưng người đến rạp chiếu phim phải gọi là giống hệt như thủy triều lên, người xếp hàng để vào xem phim nhiều hơn gấp đôi so với ngày thường, thậm chí còn có xu hướng không ngừng nhiều lên.

Dù Ứng Uyển Dung đã quên ngày công chiếu phim, nhưng Nhạc Tu Minh thì không, mỗi giờ mỗi giây ông đều chú ý đến số lượng người mua ghế xem phim và tiền lời phòng bán vé trong ngày công chiếu đầu tiên, ngay ngày hôm sau Nhạc đạo diễn có chút kích động gọi điện thoại cho Ngô Minh và Ứng Uyển Dung.

Lúc Ứng Uyển Dung bị người làm ở nhà khách gọi về nghe điện thoại còn chưa phục hồi tinh thần, Nhạc Tu Minh thông qua điện thoại trực tiếp hỏi cô: “Uyển Dung, cô đã xem báo chưa? Biết hôm qua phòng bán vé thống kê được số lượng tiền lời từ người mua vé là bao nhiêu không?”

Ứng Uyển Dung cúi đầu nghĩ ngợi, hôm qua chính là ngày phim được công chiếu, hiện giờ một vé xem phim có giá là 3 đồng rưỡi, nhưng cô thật sự không đoán được bây giờ có bao nhiêu người nguyện ý mua vé vào chen vào rạp xem phim.

“Mười vạn?” Ứng Uyển Dung đoán. Nếu lấy 3 đồng cho mỗi người, một trăm vạn người mỗi người 3 đồng, vậy thì hôm nay phòng bán vé cũng phải thu được gần ba mươi vạn đồng.

Nhạc Tu Minh vui mừng rạo rực nói với cô: “Tôi sẽ không nói với cô! Cô tự đoán đi, ha ha.”

Ứng Uyển Dung không nói gì tắt điện thoại, nghĩ cô không xem báo sao? Nhạc đạo diễn rõ ràng là đang khoe khoang, lại còn muốn khơi gợi lòng hiếu kỳ của cô nên mới nhịn lại không nói cho cô biết.

Đương nhiên lòng hiếu kỳ của Ứng Uyển Dung cũng nhiều giống như mọi người, thu hoạch trong ngày đầu tiên của phòng bán vé chắc là không tồi, nhưng chủ yếu vẫn là danh tiếng sau này. Cho nên sau khi nghĩ ngợi một chút, cô cũng không còn ý muốn giở báo xem tin tức nữa, chỉ là cô cảm thấy ánh mắt mọi người chung quanh nhìn cô dường như có mang theo một chút hâm mộ, ghen tỵ…..

Cuối tuần Ứng Uyển Dung được nghỉ, cô tự mình thu thập một ít đồ vật, muốn ra ngoài chơi hai ngày rồi về, soi gương xem lại đầu tóc một chút, xác định bản thân đã ổn thỏa rồi chuẩn bị ra cửa.

Mấy người Cố Tinh Tinh rối rắm rất lâu, cuối cùng vẫn có chút do dự hỏi cô: “Uyển Dung….. Cậu thật sự xác định muốn ra ngoài chơi với Cao Lãng sao?”

Thời tiết có chút nóng, Ứng Uyển Dung mặc một chiếc váy dài không tay, khoác một chiếc áo mỏng, đi dép xăng-đan đế thấp, cả người thanh tân thoải mái, khuôn mặt không một chút son phấn, nhưng làn da vẫn vô cùng mịn màng, oánh nhuận, tóc vấn theo kiểu công chúa, chứng minh đầy đủ cho câu nói thanh xuân vô địch.

Ứng Uyển Dung quay lại nhìn mọi người, khóe miệng cười duyên, mọi người lập tức ôm lấy trái tim bé nhỏ đang đập thình thích trong ngực lại, đồng loạt khen ngợi: “Uyển Dung à, càng ngày nhìn cô càng cảm thấy cô đẹp hơn, phỏng chừng Cao Lãng cũng bị cậu làm cho chết mê chết mệt.”

Mắt Ứng Uyển Dung tà tà liếc các cô ấy một cái, nói: “Các cậu gần đây cũng rất kỳ quái, nói đi, có phải lại muốn nhờ mình mua đồ ăn ngon về cho các cậu hay không?” Không thể không nói, gần đây túi của cô chỉ còn lại chút tiền, nhưng mấy ngày hôm trước Nhạc Tu Minh lại không hiểu ra sao mà lại cho cô một bao lì xì lớn, tiền của cô lại trở nên dư dả không ít, cho nên cô mới hỏi các cô ấy xem họ muốn nhờ cô mua giúp thứ gì khi trở về.

Tất cả mọi người vội vàng xua tay, chỉ có Lục Manh nghĩ sao nói vậy: “Tớ nói này đại minh tinh, cậu ra cửa không mang theo kính râm và bảo tiêu, tớ sợ cậu sẽ bị người ta vây lại không về được.”

Ứng Uyển Dung nhoẻn miệng cười không chút để ý nói: “Cái gì mà đại minh tinh, tớ chỉ mới quay một bộ phim, làm sao có thể giống một đại minh tinh được?”

Cố Tinh Tinh và Triệu Dao Cẩm vội vàng lắc đầu xua tay nói: “Cậu dạo này có phải là không xem TV, đọc báo hay không? Cậu mà không trở thành đại minh tinh mới là lạ, nghe bọn mình, nhanh chóng mang kính râm ngụy trang cho bản thân đi.”

Ứng Uyển Dung có chút suy tư nhìn mấy người các cô, lần này cô không cự tuyệt ý tốt của họ nữa, trực tiếp lấy chiếc kính râm mình mua treo lên cổ áo, mang mũ che nắng trên đầu, phất phất tay tạm biệt bọn họ rồi ra cửa.

Cao Lãng đã sớm chờ cô ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy Ứng Uyển Dung liền tiến đến cầm tay cô, cô yêu cầu anh mua cho mình một tờ báo đọc, đọc xong cô mới biết được phòng bán vé của phim [Nữ Đế] cơ hồ có thể gọi là cháy vé.

Trước tiên không nói đến lượng tiêu thụ từ phòng bán vé ở thủ đô, chỉ riêng việc báo chí đưa tin phòng bán vé ở các huyện thành xa xôi, hiện giờ một lần chiếu phim đều thu vào hơn ba vạn đồng, xem ảnh chụp ba vạn người xem đợt đầu công chiếu, bây giờ mỗi vé xem phim là 3 đồng, quả thực có thể xem là lượng tiệu thụ cực nóng { Lời tác giả: Số liệu này được tham khảo từ tài liệu lượng tiêu thụ của các rạp chiếu phim từ năm 1982}.

Khó trách Nhạc Tu Minh cao hứng đến mức trực tiếp phát cho cô một bao lì xì lớn, hiểu rõ vì sao người trong đoàn phim lại mang một ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ nhìn cô.

Cao Lãng ở trong trường quân đội nhưng cũng không ngăn cách với thế giới bên ngoài, học viên cũng được xem TV, cho nên anh cũng biết được bộ phim mà Ứng Uyển Dung đóng, lượng tiêu thụ phòng vé hiện giờ rất nóng, hiện giờ vợ anh từ một người không có tiếng tăm gì trở thành ngôi sao mới nổi, chạm tay là bỏng trong làng giải trí.

Trong lòng anh có chút tự hào lại có chút cảm giác gấp gáp không thôi, vợ cũng đã công thành danh toại rồi, mà anh bây giờ cái gì cũng không phải, tiền kiếm được không nhiều bằng cô, lúc cô ở trên TV tự tin, thoải mái, nói cười, mà anh chỉ có thể ngồi dưới sân khấu ngẩng đầu nhìn cô. Hai người bọn họ giống như là người của hai thế giới, thế giới của bọn họ rõ ràng luôn tồn tại một giải phân cách……

Ứng Uyển Dung sau khi xem báo xong thì đại khái cũng hiểu được một chút tình huống, cũng hiểu sau này….. Thật ra cũng không có gì, chuyện gì nên làm cô đều hiểu, được người yêu thích phim săn đón không minh chứng cho việc cô sẽ nhận được đãi ngộ tốt hơn trong sinh hoạt, tiền lương cô nhận được cũng không nhiều hơn, tất cả mọi chuyện bây giờ so với trước đây cũng không có khác biệt gì nhiều.

Thời điểm hai người đi ngu ngoạn, ở huyện Du cũng nhấc lên một ngọn lửa mang tên [Nữ Đế], lúc đầu xác thật không ai đem Ứng Uyển Dung liên hệ với mỹ nhân trên tấm poster kia, chủ yếu là vì người quen biết cô đều ở trong thôn, ngẫu nhiên có người đi lên huyện cũng không có ai rảnh rỗi mà chú ý đến rạp chiếu phim, cho nên cứ như vậy mà bỏ lỡ.

Thẳng đến khi cơn sốt [Nữ Đế] ở phòng bán vé trở nên mạnh mẽ hơn, miệng truyền miệng, về sau càng có nhiều người ùa đến rạp chiếu phim để xem, trong số đó có bao gồm rất nhiều học sinh trẻ tuổi tự nhận là con nhà khá giả trong thôn cũng đến xem.

Trong đó bao gồm Ứng Thừa Văn, cậu ở lại trường học, mỗi ngày cuối tuần sẽ về nhà một chuyến để giặt quần áo, lấy phí sinh hoạt, gần đây trong nhà gặp phải khốn cảnh, anh trai và chị dâu bỏ đi đâu không biết, cậu cảm thấy không khí ở trong nhà quá đè nén nên không muốn ngồi ngốc ở trong nhà lắm.

Cậu đến rạp chiếu phim trong huyện thành, có rất nhiều bạn học của cậu nói gần đây có một bộ phi vừa công chiếu, poster rất đẹp, cậu có chút hiếu kỳ cũng đến rạp chiếu phim xem, chỉ liếc mắt một cái cậu lập tức nhận ra người trên màn ảnh chính là chị gái cậu!

Đây nhưng là chuyện lớn đấy, không chờ cậu về nói với ba me, ở gần hai thôn thật đúng là có không ít người nhận ra Ứng Uyển Dung, nhìn thấy người trên poster kia có chút quen thuộc lại xa lạ, nhìn khuôn mặt vô cùng kinh diễm kia, nhưng người này không thể không thừa nhận, đây chính là con gái của Ứng gia!

Cửa nhà của Ứng gia cùng Cao gia thiếu chút nữa bị người ta tò mò vây xem giẫm nát, những người trước đây đồn đại Ứng Uyển Dung đóng phim không thành công trở thành người bị bao dưỡng, chơi đùa đồng loạt đổi miệng, không ngừng khen ngợi nơi này thật đúng là địa linh nhân kiệt, vậy mà còn có thể sinh ra một đại minh tinh!

Người trong thôn Lý gia sửa đổi thái độ lạnh nhạt với Ứng gia, người quen thuộc hay không quen thuộc, bảy cô, tám gì, họ hàng gần xa đều đồng loạt chạy đến Ứng gia tạo quan hệ.

Ở trong mắt họ chuyện đóng phim quả thực rất dễ dàng, Ứng Uyển Dung có thể nổi danh, em gái, em họ, con gái bọn họ đi làm diễn viên, nói không chừng cũng có thể nổi tiếng đấy?

Đánh cờ hiệu đến thăm Ứng Đại Hùng đang bị thương, tất cả đều tới lôi kéo quan hệ, nói chưa được hai lời liền kéo đến trên người Ứng Văn Triết đã đến nơi khác xây dựng sự nghiệp, còn nghi ngờ có phải hắn đi tìm em gái hay không. Rốt cuộc thi hiện tại Ứng Uyển Dung cũng đã nổi tiếng, chỉ cần cô tùy tùy tiện động một ngón tay, lôi kéo quan hệ một chút, không nói đến chuyện gì khác, ủng hộ mấy vạn đồng chắc cũng không phải vấn đề lớn chứ.

Bọn họ cũng xem báo, biết phòng bán vé là khái niệm gì, lợi nhuận được chia ra, diễn viễn nhỏ như cô chắc cũng phải có đến mấy vạn chứ?

Cao gia và Ứng gia cũng không chịu nổi sự phiền phức này, mỗi lần Cao Nhu trở về đều bị mọi người vây quanh hỏi hỏi dâu đã nổi tiếng, sao lại không quan tâm đến em chồng một chút, người nổi tiếng tâm cũng lớn theo.

Cao Nhu thực sự tức giận muốn chết, những người này chính là không nhìn nổi người khác tốt hơn mình! Lúc trước nói chị dâu cô đi làm, miệng bọn họ cũng chứa đầy ghen tỵ mà nói người đi học đúng là vẫn có đường ra, sau khi biết chị dâu đi đóng phim điện ảnh, lập tức hoài nghi chị dâu đi là công việc gì không đàng hoàng. Chờ đến lúc chị dâu nổi danh lại thay đổi sắc mặt khác, thật làm người khác phiền chán.

Cao gia không thể nhịn được nữa trực tiếp khóa chặt cổng lớn, ra ngoài thăm người thân, chân Ứng Đại Hùng bị thương không đi được, cửa lớn bị Lý Hương Hoa trực tiếp khóa lại, đóng cửa không ra.

Không chiếm được tiện nghi nào, khó tránh khỏi việc bị hàng xóm xung quanh nhỏ giọng nghị luận nhà bọn họ không muốn bà con nghèo dính chút ánh sáng nào.

Thật sự thì có một bà con nghèo Hạ gia nghe được một chút tiếng gió liền chạy đến, thời điểm đến Ứng gia lại ăn một bát canh bế môn. Cho dù Lý Hương Hoa biết ở bên ngoài là cha mẹ của Hạ Tiểu Ngưng, bà cũng không muốn mở cửa cho họ, hiện tại cửa hàng tạp hóa đã đóng cửa, con trai tin tức không rõ, bọn họ còn có mặt mũi đến đây?!

Cửa hàng tạp hóa tuy không còn, nhưng đường dây điện thoại đã được bọn họ dắt vào nhà, nghĩ con trai có lẽn còn muốn liên lạc với họ, không nghĩ tới việc bọn họ chờ được điện thoại của Ứng Văn Triết lại không có quan hệ gì với thương thế Ứng Đại Hùng.

“Ba mẹ, bây giờ con đang ở thành phố S, tham gia vào một hạng mục khá tốt, cuối năm có thể bội thu rất nhiều tiền, chỉ cần con có thể góp được một vạn vào cổ phần, sau này nằm ngủ cũng có thể kiếm tiền.”

Thanh âm Ứng Văn Triết thể hiện hắn vẫn tràn ngập tinh thần phấn chấn, nhưng những lời này lại đóng băng trái tim của Lý Hương Hoa, bà run giọng hỏi: “Văn Triết, con ở chỗ nào ở thành phố S ? Con nói…. Con cần bao nhiêu tiền?”

Thái độ của Ứng Văn Triết có chút không kiên nhẫn, nói: “Mẹ, mẹ hỏi nhiều như vậy làm gì? Con biết số tiền này có chút nhiều, nhưng đối tác rất đáng tin cậy, lại có quan hệ với con, con phải mời người ta ăn cơm rất nhiều lần mới định ra hợp đồng được, hiện tại chỉ thiếu tiền mà thôi. Con biết trong nhà không có tiền, mẹ nói với Uyển Dung một câu, trước cho con mượn, năm sau con có tiền sẽ trả lại nói.”

Lý Hương Hoa che miệng, nước mắt rơi xuống, Ứng Đại Hùng chống gậy ngồi một ben nghe điện thoại, lưng ông còng xuống tựa như sắp không chịu nổi sức nặng từ cuộc sống, từ biến cố của những ngày qua.

“Văn Triết…. Lúc trước tại sao con lại bỏ đi? Ba con bị thương, con không ở lại chăn sóc ông ấy, tại sao con lại trở nên như vậy? Trong nhà làm gì có số tiền lớn như vậy, con không thể làm việc một cách an ổn đàng hoàng, đến nơi đến chốn sao?!”

Âm thanh của Lý Hương Hoa mang theo tiếng khóc nức nở, bà cơ hồ không nhận ra đứa con trai mà mình đã nuôi dưỡng bao lâu này, rõ ràng trước kia con người nó rất tốt, tại sao sau khi kết hôn lại giống như thay đổi hoàn toàn thành một người khác….

Đầu bên kia điện thoại tam dừng một lát, trong mắt Lý Hương Hoa cháy lên một chút hy vọng, nhưng sau khi nghe con trai nói xong, hy vọng hoàn toàn tan biến: “Mẹ, con vội lắm, nếu mẹ không nói, tự con sẽ gọi điện thoại để nói với nó. Em gái không phải đang ở thủ đô sao, cùng lắm thì đích thân con đến cửa cầu xin nó giúp đỡ, không lẽ nó còn có thể đứng im nhìn anh trai mình lăn lộn hay sao?”

Lý Hương Hoa cả kinh, bà chưa kịp nói gì, Ứng Đại Hùng đã quát vào điện thoại, nói: “Tao không cho phép mày đi tìm Uyển Dung! Nếu mày tìm nó, mày đừng nhận chúng ta là ba mẹ, tao không có đứa con trai như mày!”

“Ba!”

“Đừng gọi tao là ba! Lúc trước tao bị người ta đánh, là do anh vợ mày tìm người làm, trong lòng mày biết rõ ràng, kết quả mày với vợ mày cùng chạy mất, chạy cái gì? Văn Triết…. Mày trước kia không như vậy! Sao mày lại trở thành cái dạng này?! Bây giờ mày còn muốn tìm Uyển Dung. Mày đã quen rồi sao, Lúc trước mày tiễn Uyển Dung ra cửa mày đã nói nư thế nào, nó là em gái mày, em gái ruột mày! Bay giờ mày thật sự muốn như vậy sao?!”

Hốc mắt của Ứng Đại Hùng cũng đỏ lên, thất vọng đau lòng với con trai lớn, cùng với đó là lo lắng cho con gái ông, trong lúc nhất thời cảm xúc của ông đan xen phức tạp, đau lòng khó chịu.

Nhưng những thứ đó không lay động tâm của Ứng Văn Triết, hắn không nói gì, chỉ nói một câu ‘con sẽ tự mình tìm Uyển Dung để nói chuyện,’ sau đó lập tức tắt điện thoại.

Lý Hương Hoa cùng Ứng Đại Hùng ngồi im lặng, tình cảnh bây giờ càng bi thảm hơn so với trước kia, trước kia bọn họ lo lắng Ứng Văn Triết sẽ lầm đường lạc lối, hiện tại lại càng lo lắng Uyển Dung sẽ bị con trai làm cho liên lụy.

“Văn Triết…. Làm sao nó lại trở nên như vậy?” Lý Hương Hoa vẫn không thể tin nổi, vừa nghi hoặc vừa thất vọng thì thào.

Ứng Đại Hùng chụp một cái tát thật mạnh lên bàn, dùng sức quá lớn, khiến bàn cũng chấn động theo, nước trà đổ cả ra bàn.

“Nhất định là do con trai lớn nhà họ Hạ kia, nó mỗi ngày đều đi chung với Hạ đại, chắc chắn là học điều xấu từ tên đó! Sớm biết như vậy…. Sớm biết như vậy thì cho dù nó có vừa ý con gái nhà Hạ gia thế nào, tôi cũng không cho nó cưới con bé!” Ứng Đại Hùng vừa hối hận vừa tự trách không thôi.

Lúc trước ông đã có chút tự chủ trương hôn sự của con gái, nhưng cũng đã hỏi ý của nó, ông phản đối cái gọi là ép duyên. Đến hôn sự của con trai, bọn họ cúng không có yêu cầu cao sang gì, chỉ cần là con nhà trong sạch, nhân phẩm không tệ, con trai thích là được.

Lại không nghĩ tới có vài người sinh ra từ mầm mống xấu xa, rốt cuộc sau khi dẫm lên cái vũng bùn này thì không thể rút ra được! Hạ Tiểu Ngưng có hư hay không bọn họ không rõ lắm, nhưng chính người nhà con bé khiến Văn Triết đi trên con đường sai trái là sự thật không thể tranh cãi!

“Việc này cần phải lập tức gọi điện thoại nói cho Uyển Dung và Cao Lãng, vạn nhất……” Ứng Đại Hùng chần chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn suy sụp vẫy tay, ý bảo vợ đi gọi điện thoại, trong nháy mắt hai người như già đi mười tuổi, chỉ ngóng trông có người có thể giúp con trai quay đầu làm người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi