Ứng Uyển Dung nhịn đau giật giật cánh tay, cử động cơ thể, xác định được trừ bỏ chân bị thương nhẹ thì không có vết thương nào lớn cả. Sắc trời bắt đầu tối hẳn đi, nhiệt độ không khí trong núi dần dần hạ xuống, một tia khí lạnh bắt đầu từ gan bàn chân lan đến toàn thân.
Càng họa vô đơn chí là, Ứng Uyển Dung phát hiện ra động đất vẫn chưa dừng lại, so sánh với trận động đất ban đầu thì trận này nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cô không thể không bắt đầu suy xét chuyện khác, cùng với trận động đất, núi sụp này, chỗ khác trong núi có phải cũng gặp phải tai họa rồi không.
Đặc biệt là bây giờ cô lăn một đường từ trên sườn núi xuống, bản thân cô cũng không phân rõ phương hướng được, không biết rơi xuống nơi nào rồi, chỉ sợ mấy người Cố Tinh Tinh cũng không có khả năng lập tức tìm được cô.
Bốn bề vắng lặng, chung quanh an tĩnh chỉ có tiếng từ những trận gió nhẹ thổi qua khe hở vách động, như khóc như tố như đang kể ra cậu chuyện xưa cũ, xa xăm của nơi này.
Trang phục mà Ứng Uyển Dung mặc khi ra cửa cũng đã bị ma sát gần như bị phá hủy, bây giờ cô cảm thấy có chút lạnh, nghĩ lại khi cô ngã xuống balo dự phòng vẫn được đeo trên người không bị rơi đi mất, bên trong có nước và một ít thuốc, cô lập tức mở túi ra tìm kiếm.
“Nước, băng gạc, thuốc bột, dao nhỏ…” Ứng Uyển Dung liệt kê ra những thứ có thể sử dụng, may mắn trong đó còn có một cái đèn pin, dùng ánh sáng xử lý tất cả vết thương trên người, đối với chân của mình, cô hoàn toàn không làm gì được.
Con người chỉ cần đang ở trong không gian an tĩnh lập tức sẽ bắt đầu miên man suy nghĩ, đặc biệt là mặt đất thỉnh thoảng sẽ rung động một chút vì dư chấn, một ít bùn đất trên tường sẽ rớt xuống, cô thật sự sợ hãi thời điểm đất đã trôi xuống sẽ đem bản thân lấp lại, lúc đó mới thật sự kêu trời không biết, kêu đất chẳng hay.
Cô bám vào mặt tường đứng lên bằng một chân, nhón chân lên xem xét một chút, phát hiện ra chỗ này là hố sâu do thợ săn đào để săn thú, lấy chiều cao của cô đứng trong này, duỗi dài cánh tay ra cũng còn một khoảng cách rất xa mới có thể đụng tới miệng hố.
Nếu cơ thể đang ở trạng thái bình thường thì Ứng Uyển Dung hoàn toàn có thể sử dụng cả tay và chân để leo lên, nhưng bây giờ chân cô bị thương, nếu muốn trèo lên thì phải phí rất nhiều sức lực.
Trong hố không có dây thừng cũng không có dây mây, chỉ có nước bùn với lá rụng dính đầy trên mặt đất, Ứng Uyển Dung cũng không muốn ngồi chờ chết, có lẽ mấy người Cố Tinh Tinh cũng đang suy nghĩ không ít biện pháp đến đây tìm cô, cô cũng muốn nắm chặt thời gian ra ngoài hội hợp cùng bọn họ.
Ngồi yên trên núi nơi xảy ra động đất thật sự làm cô không thể yên lòng được, lấy dao nhỏ ra, đây là dao gấp tiện lợi dùng để gọt trái cây, lúc mở ra chiều dài chỉ lớn bằng bàn tay không sai biệt lắm, cô sờ lên vách tường bốn phía, tìm được một chỗ thích hợp bắt đầu dùng dao đục động.
Chỉ cần đục vài chỗ, dùng để cô đặt chân lên leo ra ngoài là được, tuy là dao nhỏ, nhưng chỉ cần dùng nhiều thời gian đục lỗ trên vách tường thì chắc chắn cô có thể trèo ra được.
Trong khi Ứng Uyển Dung bắt đầu ngồi đục động, Cao Lãng đã chờ được phi cơ, làm nhóm binh lính đi đầu đến khu thiên tai cứu trợ, bọn họ mang theo không ít người và vật tư cấp cứu.
Sau khi xảy ra động đất mấy đoạn đường xung quanh cũng sụp đổ, đất đá trên núi lăn xuống, những tảng đá lớn lập tức chặn mất cả đoạn đường, người bên trong không ra được, xe bên ngoài cũng không vào nổi, hiện tại máy móc đã được điều đến không ít để khai thông đường đi.
Cùng lúc đó, những nơi chỉ gặp tai họa nhỏ trong khu thiên tai, các nhân viên công tác đã bắt đầu tự cứu mình, hiện tại chỉ cần phái những binh lính có kinh nghiệm qua đó cứu tế tránh sự sụp đổ xảy ra lần thứ hai, dẫn đến việc cứu người không được ngược lại còn bị chôn cùng.
Phương tiện liên lạc ở khu chịu thiên tai đã được khôi phục, có thể liên hệ với người bên ngoài, chụp lại tình huống xảy ra ở đây, điều đó tác động lên tâm của hàng tỉ người, có người tình nguyện mang đồ ăn đến khu chịu thiên tai, có người nhiệt tâm mang ra một chút của cải từ xí nghiệp gia tộc, tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng vách sắt, cùng dắt tay nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.
Đoàn phim Hồng Lâu bị nhốt trong khu thiên tai cũng truyền ra một chút tin tức, ai cũng không thể nói rõ tình hình cụ thể ra sao, lúc Cao Lãng lên máy bay trực thăng còn tìm đồng đội mượn một con chó cứu hộ cùng với chủ nhân của nó Vệ Thành.
Đôi khi chó cứu hộ còn có tác dụng lớn hơn so với con người, anh thừa nhận, lúc này anh có tư tâm. Anh có trách nhiệm và nghĩa vụ phải đi cứu trợ mọi người, nhưng anh không làm được, Uyển Dung cũng là một trong những người mà anh muốn cứu ra nhất, khi vẫn chưa xác định được cô có mạnh khỏe hay không, anh không có biện pháp làm những việc khác.
Đời này anh vì lý tưởng của bản thân mà dâng hiến tất cả mọi thứ, vợ anh cũng là cái giá anh phải trả, cô ấy có thể chọn một cuộc sống vô ưu vô lo, cô còn có thể cùng một người chồng dịu dàng, ôn nhu cùng dựa vào nhau đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Mà không phải như bây giờ, cô chấp nhận đứng một mình trên sân khấu, một mình cố gắng nỗ lực mà không hề yêu cầu anh một điều gì, cô chỉ cần được ở bên cạnh anh mà thôi. Ở trong mắt người khác anh có rất nhiều thân phận, là chỉ huy của lính dưới quyền, là cứu tinh trong mắt con tin bị nhốt, là con trai hiếu thuận của cha mẹ.
Nhưng trong mắt cô, anh lại là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô, mà hiện giờ, cô đang đợi anh, ở chỗ nào đó đợi anh….
Không khí trên phi cơ vô cùng ngưng trọng, tất cả mọi người hoàn toàn không có tâm tình nói chuyện với nhau, chờ khi phi cơ đáp xuống khu thiên tai đã là buổi tối, nhìn một mảnh trời đen nhánh chỉ có thưa thớt vài ánh đèn thành thị, trái tim mọi người trở nên vô cùng trầm trọng không nói gì được.
Cao Lãng cùng binh lính từ trên phi cơ xuống, đi thẳng vào điểm cứu viện lâm thời, ở đó có tiếng người kêu rên khắp nơi, tiếng khóc, kêu đau đớn, thanh âm hỗn loạn giao nhau, khiến một đám đàn ông thiết huyết sôi nổi đỏ hốc mắt.
Chính quyền ở thành phố A đã sớm an bài người đến đây, suốt đêm cứu viện, lúc sắp chia tay, ai cũng sôi nổi dùng hết sức ôm anh, hết thảy mọi thứ đều không cần phải nói gì cả.
Những người sống sót ở phụ cận cơ hồ đều ở trên cái sân thể dục này, Cao Lãng và Vệ Thành tính toán xem trước tiên có thể tìm được chút manh mối nào hay không, đưa khăn tay của Ứng Uyển Dung cho chó cứu hộ nhận mùi, Vệ Thành mang theo chó cứu hộ vòng hai vòng ở bên ngoài cũng không tìm được người.
Lúc Cao Lãng đang hết sức thất vọng, chuẩn bị đến chỗ khác tìm xem thì chó cứu hộ đột nên sủa một tiếng, khiến một người đang đến lãnh cơm chiều và nhân viên làm việc ở đó hoảng sợ.
Người đàn ông đó lùi về phía sau một bước, dùng ánh mắt đề phòng nhìn mấy người Cao Lãng, đối lập với một thân quân phục ngụy trang chỉnh tề của bọn họ, người đàn ông kia quần áo tả tơi, một thân bùn đất, giày cũng giống như đã bị bùn đất nhuộm màu.
“Các người, các người muốn làm gì?” Người đàn ông nhìn người duy trì trật tự cách đó không xa, cũng tự tin hơn một chút.
Cao Lãng nhíu mày nhìn vào mắt Vệ Thanh, Vệ Thành thập giọng giải thích: “Hoa Hoa có phản ứng với anh ta, chứng minh người này có tiếp túc với chị dâu trong hai ngày qua, anh vẫn nên đến hỏi một chút xem có manh mối nào không.”
Cao Lãng tiến lên hai bước, cách một khoảng với người đàn ông đó, trầm giọng hỏi: “Anh có biết Ứng Uyển Dung không?
“Hả, đó là ai?” Mặt người đàn ông lộ vẻ khó hiểu, không giống như đang nói dối.
Cao Lãng tin tưởng vào năng lực của đồng đội, nhíu mày thay đổi phương pháp hỏi khác: “Cao như vậy, lớn lên sạch sẽ, trắng nõn, lúc cười rộ lên có má lúm đồng tiền trông rất ngọt ngào, đôi mắt sáng như sao.”
Vệ Thành lấy tay che mắt, đối với việc Cao Lãng miêu tả vợ thật không đành lòng nhìn thẳng, cũng quá…. Trừu tượng đi, cái gì mà ngôi sao ánh trăng, anh không thể lấy ảnh chụp ra rồi hỏi người ta có từng gặp hay chưa không được sao? (Editor: Em vô cùng đồng ý với suy nghĩ của anh, thật sự cạn lời với anh Cao.)
Cao Lãng thật đúng là đã quên, trong túi anh còn đang cất giữ ảnh chụp của hai người đấy, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ ra được, lúc nói xong lại thấy vẻ mặt mờ mịt của người đàn ông kia, mới nghĩ đến việc lấy ảnh chụp ra cho người ta xem.
Người đàn ông nhận lấy ảnh chụp liền rọi ánh sáng đèn pin trên tay qua nhìn, vừa nhìn đã lập tức nhận ra nói: “A, tôi nhận ra cô ấy, cô gái này hôm qua còn cùng bạn bè của cô ấy đi du hồ đấy, sau đó xảy ra động đất tôi trực tiếp chạy từ trên núi xuống. Ấy, anh là người nhà của cô ấy à? Tôi nghe bọn họ nói sau khi du hồ xong muốn đi xem thác nước, nơi đó còn cao hơn nhiều, cũng là nơi xảy ra động đất mạnh nhất, không biết bọn họ có thể chạy ra hay không.”
Nghe xong cả người Cao Lãng như có một cỗ khí lạnh rót thẳng từ đỉnh đầu xuống toàn thân, anh phải gắt gao bóp chặt lòng bàn tay mới nhịn xuống được xúc động muốn lập tức chạy đi tìm người, Vệ Thành lý trí hơn nhiều, nhanh chóng hỏi thăm người đàn ông kia địa điểm cụ thể.
Người đàn ông kia chỉ một về một phương hướng, có chút do dự nói: “Thời điểm tôi chạy ra nghe thấy âm thanh giống như có đất lở ở triền núi, đường không dễ đi, nếu không để tôi mang mọi người đến chân núi.”
Vệ Thành vội vàng gật đầu, có dân bản xứ dẫn đường sẽ tiết kiệm được không ít thời gian tìm kiếm, sau khi xảy ra động đất mặt đường có chút gập ghềnh, trên mặt đường còn có không ít đá vụn, ba người liên hệ với đội cứu viện, vốn muốn một mình đến đó tìm kiếm, không nghĩ tới là có không ít người đi qua tự nguyện hỗ trợ tìm người.
“Hôm nay có không ít người đến đó du ngoạn, trong núi chắc là vẫn còn không ít du khách bị kẹt lại, chúng ta có nhiều người tìm kiếm cũng nhanh hơn.”
“Yêm, thân thích của tôi cũng đến đó, tôi phải đi xem người đó có an toàn hay không.”
Đoàn người mồm năm miệng mười nói, Cao Lãng trịnh trọng nói lời cảm tạ với bọn họ, Vệ Thành nhìn bộ dạng khom lưng cảm tạ của anh hốc mắt cũng đỏ lên, ngày thường cho dù là thời điểm vừa mệt vừa khó khăn, lưng của người đàn ông này vẫn thẳng tắp kiên quyết không chịu cúi xuống, nhưng hôm nay đối với những người không sợ hãi lao lên giúp đỡ, anh lại khom lưng nhỏ giọng nói lời cảm tạ từng người một.
Anh chỉ mong Cao Lãng có thể nhanh chóng tìm được vợ, có thể được đoàn tụ bên nhau, so với cái gì cũng tốt hơn.
Trong màn đêm mọi người cùng nhau đi bộ đến khu du lịch, nơi xảy ra động đất ở chân núi, dọc theo đường gặp phải không ít du khách kết bạn với nhau chạy ra ngoài, những người này có chút kinh hồn chưa tỉnh nhìn thấy mấy người bọn họ đều rất kích động, đoàn người chỉ cho bọn họ địa điểm cung cấp viện trợ gần nhất, tinh thần bọn họ mới ổn định lại nhiều hơn một chút.
Trong lòng Cao Lãng nóng như lửa đốt, biểu tình trên mặt càng thêm trầm mặc, Vệ Thành đi bên cạnh anh cũng không dám nhiều lời, trong lòng thở dài một hơi, tận lực hỏi người đàn ông kia rõ ràng tình huống trong núi.
Bóng đêm càng lúc càng thâm trầm, trên không trung rải xuống vài giọt mưa nhỏ, mưa rơi trên cơ thể từng người một, đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Sau khi động đất xảy ra, tầng địa chất chịu thiên tai vô cùng tơi xốp, nếu lại có một trận mưa to, sẽ rửa trôi đất đá, chảy xuống đồng bằng, đối với những dân cư sinh sống ở đây càng là dậu đổ bìm leo. Đối với những người bị nhốt trong núi mà nói, đây là tin cực xấu.
Đi đến chân núi nước mưa cơ hồ đã tẩm ướt quần áo trên người bọn họ, Cao Lãng cùng với Vệ Thành đang muốn leo lên bậc thang, ấn theo con đường du ngoạn của mấy người Uyển Dung để tìm kiếm, liền gặp phải mấy người một thân chật vật từ trong núi chạy ra.
“Cao Lãng?” Cố Tinh Tinh không quen biết những người khác, nhưng cô vẫn nhận ra khuôn mặt tuấn lãng của Cao Lãng, kêu một tiếng kinh ngạc, ngày sau đó nắm tay mấy người Lục Manh, thanh âm có chút mừng như điên nói: “Cao Lãng! Anh tới cứu Uyển Dung sao?!”
Bộ dạng mấy người Lục Manh có chút chật vật, lau nước mắt đến trước mặt Cao Lãng nói: “Lúc chúng tối chụp ảnh xong muốn xuống núi, không nghĩ tới lại gặp phải động đất, vốn dĩ mọi người nắm tay nhau, thời điểm động đất rồi loạn, cái người tên Lâm Tuyết không biết chạy đến sau lưng Uyển Dung từ lúc nào, đẩy cố ấy từ trên triền núi xuống, Chúng tôi quay lại tìm, tìm rất lâu cũng không tìm được cô ấy, sau đó động đất lại rung chấn mãnh liệt hơn, sườn núi nhỏ cũng sụp xuống, tôi….” Nói xong liền không ngừng khóc.
Triệu Dao Cẩm đỏ mắt, run giọng nói: “Chúng tôi nhìn thấy sườn núi sụp xuống, lúc này mới nghĩ đến việc xuống núi tìm thêm người lên núi cứu người, sau khi xuống núi mới gặp được mọi người.”
Tạ Thiên Thành nắm chặt tay nói: “Sớm biết như vậy tôi không nên khuyên Uyển Dung cùng mọi người đến đây chơi, nếu cứ tiếp tục ở trong đoàn phim tiếp tục đóng phim thật tốt đã không xảy ra chuyện như vây….” Tiếng nói của anh có chút nghẹn ngào, hỏi: “Tôi và mọi người cùng nhau lên núi tìm cô ấy.”
“Chúng tôi cũng đi!” Tuy rằng bộ dạng của mấy người Cố Tinh Tinh bây giờ rất chật vật, nhưng ánh mắt lại sáng ngời vẻ kiên định.
“Cậu cùng chúng tôi qua đó là được, những người khác nghỉ ngơi tại chỗ.” Cao Lãng lên tiếng an bài, nhìn thấy mấy người các cô muốn nói gì đó: “Mọi người tìm kiến nửa ngày cũng mệt rồi, cần phải. Chúng tôi lên núi tìm, nếu… Đến lúc đó còn cần các cô tìm người đến hỗ trợ.”
Mấy người Cố Tinh Tinh nghe xong mới do dự gật đầu, mắt chứa đầy lệ nóng nói: “Anh nhất định phải tìm được Uyển Dung… Đã vài tiếng đồng hồ trôi qua, một mình cô ấy ở trong núi nhất định sẽ rất sợ hãi.”
Trái tim Cao Lãng lập tức trầm xuống, môi mỏng mím chặt, hàm dưới căng chặt, nắm tay siết thật chặt? Sao anh có thể không biết đây?
Uyển Dung là một người yếu ớt kiều khí như vậy, nóng hay lạnh cũng phải la hét chui vào người anh, thường xuyên cười liếc xéo anh, làm tim anh cũng mềm đi. Tưởng tượng đến việc một mình cô lo lắng hãi hùng, ướt đẫm cả người, không biết đang ở chỗ tối tăm như mực nào chờ anh, anh hận không thể mọc thêm một đôi cánh mà bay đến chỗ cô.
“Tôi sẽ mang cô ấy trở về.” Cao Lãng không chỉ nói với các cô, mà còn thề với chính mình, nhất định phải tìm được Uyển Dung!
……
Thời điểm mưa rơi xuống Ứng Uyển Dung mới đục được mấy cái lỗ trên vách đá trong động, sau khi đứng ở chỗ cao trong động đục lỗ thật tốt, liền đem tất cả đồ vật bỏ vào trong túi dự phòng thật tốt chuẩn bị bò lên phía trên.
Cô chỉ có thể sử dụng một chân, còn lại phải dựa vào hai tay, hai tay bám vào mặt tường, chân dẫm lên lỗ đã đục, trong miệng còn cắn dao nhỏ, chuẩn bị lúc trèo lên trên lại đục thêm vài cái lỗ nữa làm bàn đạp.
Chỉ một động tác đơn gian như vậy, hố cũng không quá sâu nhưng lại có thể làm khó Ứng Uyển Dung, vừa mới dẫm một chân lên, cả người treo ở giữa không trung, còn chưa kịp trèo lên tiếp liền té xuống, thiếu chút nữa làm vết thương trên chân càng nặng thêm.
Lau mồ hôi thở hổn hển mấy hơi, Ứng Uyển Dung tiếp tục trèo lên trên, nếu nói xui xẻo chắc là phải nói đến tình huống này của cô, lỗ nhỏ trên vách tường bị cô đục hệt như bị chó gặm không hề có quy tắc, vẫn phải dùng rất nhiều sức lực để sửa lại, kết quả là có mưa nhỏ….
Bùn đất trên vách tường lập tức trở nên vô ùng mềm xốp, ẩm ướt không chịu được, nếu trèo lên được thì sẽ dính phải một thân bùn đất, nhưng trọng điểm là bây giờ cô không thể trèo lên được.
Ứng Uyển Dung ủ rũ cụp đuôi ngồi lại chỗ cũ, áo sơ mi đơn bạc cơ hồ toàn bộ bị nước mưa xối ướt, trừ bỏ việc cầm túi che lên đầu, cô thật sự không có biện pháp nào khác.
Thời tiết tháng 5 ban ngày ấm áp, ban đêm mát mẻ, không khí trong núi không chỉ mát mẻ, mà còn mang theo một tia khí lạnh, vô cùng lạnh lẽo.
Ứng Uyển Dung cắn môi nghĩ đến Cao Lãng, không biết anh đã nhận được tin tức cô gặp nạn chưa, hay có lẽ anh đang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ?
Buông túi xuống, ôm gối đầu có cơ hồ có ý định từ bỏ, tùy ý để nước mưa xối lên cười, dù sao kém nhất cũng chỉ như vậy mà thôi, còn không bằng chờ mưa xong lại nghĩ cách ra khỏi đây.
Cao Lãng…… Nếu hiện tại anh có thể tới tìm em thì thật tốt biết bao……