“Ba, mẹ, lần đầu tiên đón tết cùng cả nhà lúc ấy con có nhiệm vụ nên không về được, là con sai, lần đón tết này con nhất định sẽ trở về.” Cao Lãng xoay người nhìn về phía mẹ Ứng, lúc nhìn về ba Ứng đuôi lông mày anh khẽ nhúc nhích.
“Ba, ba bị ngã đã tốt hơn chưa? Ngày mai con đưa ba đến thành phố kiểm tra để yên tâm hơn một chút.” Cao Lãng chỉ nghe thấy chuyện này qua điện thoại nên không biết cụ thể và tỉ mỉ về tình hình ở nhà cho lắm, bây giờ lại nhìn thấy ba vợ phải bọc thạch cao trên chân, lập tức nổi lên bất mãn với Ứng Văn Triết.
Người không biết còn cho rằng hắn đến thành phố kiếm tiền sẽ có tiền đồ lớn, nhưng thực tế thì sao? Đi cùng một đường với đám người kia, còn muốn kiếm được tiền thì không dễ dàng như vậy đâu.
Lý Hương Hoa cười, nếp nhăn nơi đuôi mắt cũng giãn ra, nói: “Hai đứa còn không phải là vợ chồng sao? Đến cả lời nói cũng giống nhau. Được rồi, nghe các con, ngày mai đưa ba con bé đến thành phố, kiểm tra vết thương của ông ấy xem đã tốt chưa. Mẹ cũng có thể yên tâm hơn một chút.”
“Tới tới, đừng chỉ nói đến chuyện của ba con bé, Lãng Tử con lại đây ngồi này.” Lý Hương Hoa kéo Cao Lãng đến cách vách, vừa lòng nhìn Cao Lãng cao lớn, cường tráng lại thêm bề ngoài tuấn lãng, dịu dàng nói: “Lãng Tử a, cho dù chuyện trong nhà có gấp như thế nào, con cũng không thể xem nhẹ gia đình nhỏ của các con được.”
Cao Lãng nhìn mẹ Ứng có chút không hiểu ra sao, lại đem ánh mắt chuyển sang Ứng Uyển Dung, chúng ta đây là có chuyện gì vậy? Chúng ta cũng không có mẫu thuẫn gì, chẳng lẽ là em nói bậy cái gì với mẹ về anh?
Đôi mắt đẹp của Ứng Uyển Dung trừng mắt liếc nhìn anh một cái, cô là loại người thích nói bậy sao? Cũng không nhìn cho rõ xem cô mới kéo hành lý trở về nhà, cô có muốn nói bậy cũng chẳng có thời gian mà nói a!
Lý Hương Hoa mặc kệ hai vợ chồng nhỏ mắt đi mày lại với nhau như thế nào, cũng không nói sang chuyện khác, trực tiếp mở miệng vào thẳng vấn đề: “Hai đứa cũng nên nắm chặt thời gian, Lãng Tử năm nay đã 26, tuổi mụ cũng là 27 rồi, qua mấy năm nữa sẽ 30. Đều nói thành gia lập nghiệp, hai đứa hiện tại cũng rất tốt, cũng nên có con rồi…”
Ứng Đại Hùng trầm giọng đáp: “Mẹ con nói không sai, nghe mẹ con đi.”
Ứng Uyển Dung dở khóc, dở cười, cô đang định nói với mẹ hiện tại cô đang rất bận rộn, làm sao có thời gian để sinh con a. Nếu sinh con thì phải sửa lại toàn bộ kế hoạch, trước mắt cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.
Hơn nữa, cô mới 19 tuổi… Lúc còn trẻ mà không tranh đua vì sự nghiệp, chờ thêm mấy năm nữa cô trở nên lười biếng, không phải cơ hội tốt sẽ luôn chờ đợi cô.
Cao Lãng trực tiếp đứng lên cúi chào cha mẹ Ứng gia một cái, lời còn chưa nói ra nhưng lễ tiết vẫn phải chu toàn.
“Con đây là…” Lý Hương Hoa cùng Ứng Đại Hùng mang vẻ mặt khó hiểu, cảm giác được việc này sợ là khó có thể được như ý nguyện.
Quả thực.
“Ba mẹ, việc này là chủ ý của con, bây giờ bọn con còn chưa thể sinh hài tử. Hai người cũng biết con tham gia quân ngũ, mỗi ngày ở trong quân doanh, Uyển Dung lại ở thủ đô, nếu cô ấy sinh con thì không thể tiếp tục làm việc được, đến cả con, trong những ngày cô ấy mang thai, sinh hài tử cũng không thể ở bên cô ấy… Như vậy không được.” Cao Lãng nói năng cực kỳ khí phách, khuôn mặt kiên nghị phân tích ra từng câu từng chữ khiến cho hai vợ chồng Ứng gia nói không được lời nào.
Mặt mày Lý Hương Hoa cũng nhăn lại, vốn dĩ chỉ muốn làm theo lệ mà thúc dục hai đứa một chút, ai biết lại thúc dục ra kết quả như vậy, cả hai đều nói bây giờ chưa muốn có con?!
“Việc này nhà thông gia có biết không? Bà thông gia cũng đồng ý làm như vậy sao?” Lý Hương Hoa có chút do dự, hỏi.
“Mẹ, mẹ bất luận chuyện này ba mẹ con có biết hay không, con đã quyết định, qua mấy năm nữa yên ổn rồi hãy sinh con,” Cao Lãng nói.
Ứng Uyển Dung không muốn để một mình Cao Lãng đứng trước họng súng, kéo tay anh một chút, trực tiếp đứng bên người anh, cùng nhìn về phía mẹ cô nói: “Mỗi ngày đều bận đóng phim, con căn bản không có thời gian quan tâm đến việc sinh hài tử, sinh ra mà không nuôi dưỡng, chuyện này con không làm được.”
Trong cảm nhận của cô, con của Cao Lãng và cô nhất định là một tiểu thiên sứ, chắc chắn phải toàn tâm toàn ý yêu thương nó, tuy bây giờ tình trạng của hai người nhìn rất tốt, nhưng về lâu về dài sống ở thành phố nếu không có một chút cơ sở, hay tiền tiết kiệm nào, đến lúc đó lại xuất hiện vấn đề, gặp phải chuyện gì đó động một cái cũng phải cần đến tiền, như vậy là không được.
Cho nên không chỉ là chưa thể sinh con, mà trong mấy năm mấu chốt này, hai người bọn họ nhất định phải chú trọng tích lũy một chút của cải mới được.
Sau khi ba Ứng thấy con gái và con rể nói vậy thì lập tức thu lại nụ cười vui vẻ trên miệng, ở trong mắt ông sự nghiệp chỉ là phụ, có hài tử mới là điều quan trọng nhất.
“Chuyện đó ba mặc kệ, chuyện sinh con không thể chờ thêm nữa, con nói con không có thời gian sinh con, vậy thì để đứa bé ở nhà, ba và mẹ con sẽ chăm sóc cháu thay con.” Ứng Đại Hùng trầm mặt nói, không tán đồng, tay chụp lên bàn một cái, mấy cái chai tên bàn đều lắc lư thật mạnh.
Cuộc nói chuyện không chút vui vẻ mà tan rã, Lý Hương Hoa không đồng ý với lời con gái nói, nhưng lại không nghĩ đến việc xé rách việc này trước mặt Cao Lãng, chỉ có thể lén nói với cô.
Hai người đều phong trần mệt mỏi, muốn nói cái gì thì có thể để sau hãy nói, hiện tại cứ để hai đứa dọn dẹp, nghỉ ngơi một chút trước đã.
Cao Lãng trầm mặc không lên tiếng đem quà hai người mua về đặt ở trong phòng bếp, đi theo Ứng Uyển Dung về phòng, thấy cô đang ngồi trên mép giường xoa đầu, hình như cô bị cuộc tranh luận vừa rồi làm cho phiền não.
Cao Lãng đi đến bên cạnh cô, đặt ngón tay lên huyệt thái dương của cô nhẹ nhàng xao bóp, thấp giọng nói: “Tức giận? Ba mẹ cũng không có ác ý gì, suy nghĩ của thế hệ trước đều là như vậy, em đừng để chuyện này trong lòng.”
Không cần Cao Lãng phải nói, Ứng Uyển Dung cũng sẽ không tức giận chuyện này, đây là chuyện khác nhau về quan niệm của hai thế hệ, chỉ cần cô và Cao Lãng hạ quyết tâm thì không ai có biện pháp ép buộc hai người bọn họ được.
Ứng Uyển Dung kéo bàn tay to của Cao Lãng xuống, ngước mắt nghiêng đầu nhìn về người đàn ông tuấn lãng kia, kéo anh ngồi xuống bên người mình, hai tay ôm lấy cổ rồi hôn lên khóe môi anh.
“Sao anh lại thời gian rảnh mà trở về thế này? Em còn nghĩ dạo này anh rất bận, rất vội cho nên mới không thể gọi điện thoại cho em.” Ứng Uyển Dung thấp giọng nói, trên khuôn mặt nhu mỹ hiện lên một tia mất mát để Cao Lãng nhìn thấy…
Cao Lãng vội vàng ôm vợ, lên tiếng dỗ dành: “Anh, anh chỉ muốn cho em một kinh hỉ, đây không phải là vì anh nghĩ em đang bận đóng phim ở tỉnh H cho nên mới về quê thăm ba mẹ vợ trước hay sao, anh định ngày mai mới đi tìm em.”
Ứng Uyển Dung cười khúc khích, thấy thần sắc cực kỳ khẩn trương trên mặt của người đàn ông này, cô không muốn trêu trọc anh nữa, tay vỗ vỗ lên lưng anh, nghịch ngợm nói: “Lần này tha thứ cho anh, lần sau bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, phải báo cáo hết với lãnh đạo, biết chưa?”
Lúc này Cao Lãng mới nhận ra là vợ chỉ đang diễn trò mà thôi, bất quá anh cũng không tức giận, trong đôi mắt hẹp dài là tràn đầy sủng nịnh dành cho cô, giơ tay phải lên làm một cái quân lễ, hô: “Tuân lệnh!”
“Nếu tuân lệnh rồi, vậy thì giúp em thư giãn một chút, ngồi trên xe nửa ngày eo em muốn gãy luôn rồi.” Ứng Uyển Dung lười biếng duỗi eo một cái, áo sơ mi di chuyển một cái lộ ra dáng người đẹp hoàn hảo.
Đôi con ngươi của Cao Lãng trầm xuống một chút, anh chớp mắt, lên giường, đặc biệt quy củ xoa bóp eo giúp cô nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau khi Ứng Uyển Dung ngủ say anh mới đứng dậy đi xuống giường.
Cẩn thận khép cửa phòng lại, lúc đi ra phòng khách thì phát hiện ra mẹ Ứng đang chờ ở đó, thấy anh đến liền vẫy vẫy tay với anh, hai người đến phòng của vợ chồng Ứng gia để nói chuyện.
Ứng Đại Hùng căn bản là không thể ngủ được, sau khi biết con trai cả thật sự chạy đến thủ đô, đêm nào ông cũng không ngủ được, biết con trai bị người của Cao Lãng bắt được, cho nó một chút giáo huấn, lại sợ con trai chịu khổ… Dù sao ông không có khả năng không nhọc lòng lo lắng cho nó.
“Cao Lãng, con nói cho ba biết chuyện của Văn Triết đi, hiện tại nó thế nào? Làm sao còn chưa thấy nó trở về?” Ứng Đại Hùng không chờ Cao Lãng ngồi xuống liền hỏi ra mấy vấn đề liên tiếp.
Chuyện này Lý Hương Hoa cũng muốn biết, lúc bắt được Ứng Văn Triết thì cũng là lúc xảy ra động đất, biết chuyện Cao Lãng muốn đi làm nhiệm vụ ở khu cứu trợ thiên tai, hơn nữa ông bà cũng lo lắng con gái ở khu xảy ra động đất gặp phải chuyện gì đó, trong lúc nhất thời mới không hỏi đến chuyện của Ứng Văn Triết, bây giờ sau khi mọi chuyện đã gió êm sóng lặng hai người mới suốt ruột hỏi thăm.
“Lãng Tử, Văn Triết còn trẻ, không hiểu chuyện, nếu nó đã biết sai rồi thì để nó trở về đi. Ba mẹ cũng không cầu mong nó có tiền đồ lớn gì, chỉ cầu nó có thể bình bình an an là tốt rồi.” Lý Hương Hoa thở dài nói, nếp nhăn nơi khóe mắt bà càng nhăn sâu hơn một chút.
“Ba, mẹ, việc này con cũng muốn tự mình nói với hai người.” Cao Lãng ngồi thẳng lưng, thanh âm hữu lực, mang theo một cỗ lực lượng làm người ta tin phục.
Lý Hương Hoa cùng Ứng Đại Hùng ngồi cùng nhau, dùng ánh mắt tha thiết nhìn anh, vừa chờ mong lại vừa có chút lo lắng, sợ con trai gặp phải tai họa gì lớn.
Đúng là Ứng Văn Triết đã gặp phải tai họa lớn, lúc đầu anh ta nghe theo lời khoác lác của Hạ đại là sự thật, chỉ là anh ta không biết Hạ đại cùng một giuộc với Văn đại ca ở thành phố A, người gọi là Văn đại ca đó chính là người của xã hội đen, dưới tay hắn ta có rất nhiều đồng bọn chuyên đi lừa gạt hãm hại người khác.
Quan trọng hơn là, bọn chúng cũng kinh doanh loại hình nghiệp vụ cho vay tiền, Ứng Văn Triết cũng không phải vô tình mà đụng phải bọn chúng, thực là Hạ đại đã theo dõi chính em rể của mình, nhìn thấy anh ta mở một cửa hàng tạp hóa, thì nghĩ em vợ hắn chắc chắn có một chút của cải.
Liền bắt đầu lừa gạt em rể cùng hắn chơi cổ phiếu, đương nhiên có bỏ ra thì cũng có thu vào, đưa Ứng Văn Triết đi hưởng thụ một bữa ăn uống xa hoa lãng phí, nói cái gì mà kết phường đầu tư, nhưng vẫn chưa khiến cho Ứng Văn Triết động tâm.
Vốn dĩ Hạ đại sẽ không xuất ra công phu sư tử ngoạm như vậy, bởi chúng sợ Ứng Văn Triết không có nhiều tiền, rốt cuộc thì đây cũng chỉ là một bà con nghèo mà thôi, cho dù có táng gia bại sản thì Ứng Văn Triết cũng không mượn được bao nhiêu tiền.
Nhưng em gái Ứng Văn Triết lại nổi tiếng! phim do Ứng Uyển Dung đóng công chiếu khắp cả nước, khiến cô trở nên nổi tiếng, làng trên xóm dưới không ai không biết đến cô? Bọn chúng tùy tiện đi hỏi thăm một chút liền biết thù lao của một diễn viên là rất cao!
Chúng dứt khoát quyết định bóc lột Ứng Văn Triết một phen, để anh ta đi tìm em gái mình đòi tiền, ai ngờ lại bị Cao Lãng trực tiếp gọi người bắt giam, vừa tra hỏi một chút liền hỏi ra được một góc núi nhỏ trong tòa sản nghiệp bất chính này.
Cho nên việc này bây giờ không phải là việc mà Cao Lãng nói muốn bỏ qua là có thể thả người ra được nữa, trừ bỏ việc muốn Ứng Văn Triết phải khai rõ ràng tình hình cụ thể về thành viên của đám người kia, thì việc không cho anh ta trở về cũng là để bảo vệ anh ta.
Bằng không để lọt ra một chút tiếng gió nào, chỉ sợ là sẽ hậu hoạn vô cùng, lời này không thể nói trong điện thoại, cho nên Cao Lãng mới phải tự mình về đây nói rõ hết thảy quan hệ lợi hại trong đó cho ba mẹ vợ hiểu rõ.
“Ba mẹ, việc này còn đang ở trong giai đoạn bảo mật, chỉ có hai người biết, nếu người khác có hỏi tới thì hai người nhất định phải nhớ rõ người ta hỏi một câu thì phải trả lời ba câu là không biết, vì để tốt cho Văn Triết, phải coi như mình không biết gì cả.” Cao Lãng giải thích rõ ràng.
Lý Hương Hoa trực tiếp bật khóc, vừa khóc vừa thấp giọng nói: “Văn Triết… Trước kia nó không phải người như vậy, tôi còn nhớ rất rõ thời điểm Uyển Dung còn nhỏ nói muốn vào núi chơi lại không dám đi, chính Văn Triết cõng con bé đi, lúc đó tình cảm của hai đứa rất tốt.”
Ứng Đại Hùng nghiêng mặt đi, không nhìn vợ khoa tay múa chân nói lại chuyện cũ nữa, khóe mắt ông hơi ướt át, ông dùng mu bàn tay mình lau một cái rồi quay đầu lại, khàn giọng nói: “Việc này ba mẹ đã biết, sẽ không nói chuyện này ra với bất cứ ai, con cũng đừng nói với Uyển Dung, nói ra lại càng khiến cho con bé thương tâm hơn.”
Cao Lãng nghiêm túc gật đầu, trừ bỏ việc đưa cho mẹ Ứng một cái khăn tay để bà lau nước mắt, anh cũng không biết bây giờ phải làm gì.
Về công về tư việc này xem như là đã giải quyết xong, kết quả như vậy là tốt nhất, chuyện lần này, Ứng Văn Triết cũng nên chịu một chút giáo huấn, ở trong trại giam nhiều ngày như vậy, có ngốc hơn nữa cũng nên suy nghĩ cẩn thận về tật xấu của mình.
Chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng khó chịu của hai lão nhân, trong lòng anh cũng có ngàn vạn cảm khái, không thể không tán đồng với cách nói của Uyển Dung, nuôi con là chuyện khiến cho người ta mệt mỏi nhất, nếu không thể dạy dỗ con cái thật tốt, lúc nó đi vào con đường sai trái thì cho dù bậc làm cha làm mẹ có thương tâm bao nhiêu cũng thật sự vô kế khả thi.
Cao Lãng không quấy rầy hai vợ chồng Ứng Đại Hùng nữa, nhỏ giọng nói phải về phòng xem Uyển Dung rồi rời đi trước, lúc trở về phòng thấy Ứng Uyển Dung còn đang nằm nhắm mắt ở chỗ cũ, mới xốc chăn lên, sờ soạng một chút thấy giường lạnh băng, nhướng mày hỏi.
“Uyển Dung, em nghe thấy hết rồi sao?”