“Ai kêu ngươi đưa tới vậy? Khó có được lúc hắn lo lắng cho ta. Ta làm sao có thể lạnh chết được đây?”
Vẫn là cùng một cảnh quay, chẳng qua người sắm vai Tuyết Nhạn đã biến thành Vương Phương, Ứng Uyển Dung trong vai Đại Ngọc đang mỉm cười nói chuyện với nha hoàn của nàng, vốn là cốt truyện rất quen thuộc nhưng Vương Phương lại chỉ đứng đó nhìn Ứng Uyển Dung mà ngây ngẩn cả người.
Ở nơi mà ống kính không nhìn thấy, cả cơ thể Ứng Uyển Dung như một khối nam châm, tất cả ánh sáng xung quanh cơ hồ là đang hội tụ hết lên người cô, một cử chỉ một nụ cười đều vô cùng lóa mắt, khiến cho Vương Phương trở nên u ám như một hòn đá nhỏ.
Đã thế trong bộ phim này cô ta chỉ đóng vai một nha hoàn không quan trọng lắm, là vai Tuyết Nhạn từ nhỏ đã làm bạn bên người Lâm Đại Ngọc cùng nhau đi vào Gỉa phủ, cảm giác tồn tại còn kém hơn nha hoàn Tử Quyên, mỗi ngày trừ bỏ đến đây làm phông nền ở phía sau cho hai chủ tớ, gấp màn, gấp quần áo thì cơ hồ hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của cô ta.
“Cắt! Vương Phương, lời thoại của cô đâu? Sao cô cứ ngẩn người thế hả? Kante cầm kịch bản ra sức vỗ vào đùi, nhìn chằm chằm Vương Phương bằng ánh mắt bất mãn.
Ban đầu ông cảm thấy Vương Phương vẫn là một đứa trẻ thành thật, tuy không có nhan sắc, cũng có chút ngu dốt, nhưng tốt xấu gì cũng là người thành thực, đóng phim cũng rất cẩn trọng.
Nhưng đó là trước kia.
Từ sau khi động đất xảy ra không liên lạc với cô ta được, ông còn lo lắng một trận, sau đó lại biết cô ta không những không có việc gì mà còn không quay lại đoàn phim để kịp thời đóng phim, khó tránh khỏi có chút không hài lòng.
Nhưng cô ta vừa trở về liền dựa vào một chút quan hệ mà ngồi vào vị trí vốn thuộc về Lâm Tuyết, ông lại càng có ý kiến hơn. Nếu không phải vì thiếu vài cảnh quay của nhân vật này, ông tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
“Thực xin lỗi, Khang đạo diễn, Uyển Dung diễn thật sự quá tốt, tôi không phản ứng kịp với cô ấy.” Vương Phương liên tục xin lỗi, liên tục khom lưng với các diễn viên chính khác ở xung quanh, âm thầm cắn răng hoàn toàn không hiểu được chuyện này là như thế nào.
Ứng Uyển Dung không để ý đến cái trán đang đổ đầy mồ hôi của mình mà đưa mắt nhìn về phía người đang đứng sau Khang đạo diễn là Cao Lãng, híp mắt cong môi cười với anh.
Tuy Cao Lãng không hiểu thế nào là đóng phim, nhưng vừa rồi anh vẫn phân biệt được trong nháy mắt khi cô đang diễn, vợ anh tỏa ra hào quang cực kỳ lóa mắt, chỉ là bị Khang đạo diễn đang đứng đó xem nhẹ. Không thấy vợ anh đang cười như hồ ly trộm được gà hay sao?
Giương mắt nhìn về phía gương mặt thanh tú của Vương Phương, anh có một chút ấn tượng với cô gái này, cô ta tựa như một cái đuôi nhỏ luôn đi theo Lâm Tuyết, trước kia anh không có ấn tượng sâu sắc với cô ta lắm, nhưng nếu vợ anh đã cố ý nhằm vào cô ta thì người này chắc chắn có vấn đề.
Anh âm thầm ghi nhớ chuyện vào vào lòng.
“Khang đạo diễn thời tiết nóng bức, ông đừng quá tức giận, quay lại một lần nữa là được mà.” Ứng Uyển Dung dùng ngữ điệu ôn nhu lên tiếng khuyên nhủ, ánh mắt mềm mại lại đảo qua Vương Phương một lần nữa.
Thân thể Vương Phương run lên, cô ta cảm thấy không nay bản thân sẽ phải diễn đi diễn lại rất nhiều lần.
Quả thực……
“Cắt! Vương Phương, cô làm sao thế này? Chỉ một lời thoại mà cô cũng không thể nói trôi chảy hay sao? Rốt cuộc thì cô có thể nói chuyện hay không hả?”
“Cắt! Vương Phương, biểu tình của cô cứng đờ, cô đang nhìn chỗ nào vậy hả? Có phải cô cố ý muốn lăn lộn tất cả mọi người dưới trời nắng nóng này không?”
……
Vương Phương sau khi diễn lại bảy tám lần mới có thể thuận lợi nói xong lời thoại, bây giờ dường như cô ta đang có một di chứng, chỉ cần cô ta nghe thấy âm thanh của Ứng Uyển Dung thì trong lòng lập tức phát lạnh, giống như bị khí tràng vô hình nghiền áp cả cơ thể, những kỹ thuật diễn trước kia coi như tốt bây giờ cũng biến thành cặn bã.
Nếu phải dùng lời nói chính xác cho chuyện này thì phải nói rằng Vương Phương hoàn toàn bị khí tràng của Ứng Uyển Dung áp chế hoàn toàn, trước kia cô ta luôn thu liễm chính mình, đương nhiên cũng không cần bộc lộ mũi nhọn quá mức, nhưng chuyện này với Vương Phương lại không giống như vậy.
Cô muốn vinh quang đứng trước mặt mọi người, vậy thì đến đây đi, chỉ cần cô có thể đứng vững trước mọi áp lực thì chắc chắn sẽ lột xác trọng sinh, bằng không cô sẽ phải xuất hiện với tư cách là một bối cảnh phụ trợ ảm đạm, không chút ánh sáng nào.
Vương Phương tính toán muốn dùng bộ phim Hồng Lâu mộng này thành một khởi điểm tốt đẹp, một phần trong tư lịch của mình để có thể được tiếp tục đóng nhiều phim hơn nữa, bây giờ gặp phải chuyện này thì đã chú định trước là tính toán này không thể thành công.
Chỉ một cảnh quay nhỏ cũng khiến cho cả đoàn phim ướt đẫm mồ hôi, giữa trời nắng nóng mà phải quay cảnh phim mùa đông, quả thực chính là chịu tội, ánh mắt mọi người nhìn về Vương Phương lúc này đều có thêm một chút trách cứ, bất quá chẳng có ai ngốc mà nói ra điều đó, tất cả tự mình đi thay quần áo, ngồi nghỉ ngơi hóng gió.
Sau khi Ứng Uyển Dung thay diễn phục váy dài đi ra, Cao Lãng trực tiếp đưa cho cô một ly nước mơ chua lạnh lẽo mang theo từ quê lên, cầm khăn xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi của cô, thấp giọng trách cứ.
“Lần sau em mà còn lăn lộn thân thể của mình như vậy anh sẽ nói với mẹ, để bà đến đây giám sát em đóng phim. Trời nóng như vậy mà cứ ngồi ở đó quay phim không ngừng, em nói xem em đang lăn lộn ai chứ?”
Ứng Uyển Dung làm như vậy là đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, nhíu mày thở dài, cô bất đắc dĩ mới dùng đến chiêu này, quả thực vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, chỉ một chút tức giận cũng không chịu nổi.
“Em hiểu.”
Nói xong Ứng Uyển Dung lặng lẽ ôm eo gầy hữu lực của Cao Lãng, chậc chậc, nói: “Vì sao anh ăn nhiều mà còn gầy như vậy chứ?” Trong giọng nói tràn đầy hâm mộ ghen ghét, mùi chua tỏa ra một dặm.
Mệt cho người trong đoàn phim, khi thấy hai người này ở cùng nhau thì họ đã sớm rất thức thời đi ra ngoài, bằng không phải ăn cẩu lương no căng bụng mất.
Cao Lãng không nhịn được mà bật cười, cúi xuống vuốt mũi cô, nói: “Tiểu phôi đản.”
Ứng Uyển Dung nhíu mũi, trợn tròn mắt bất mãn liếc mắt nhìn anh, cả giận nói: “Ai là người xấu?”
“Anh,” Cao Lãng dứt khoát lưu loát thừa nhận.
Cái sự nửa với này làm cho Ứng Uyển Dung miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất, cảm thấy Cao Lãng bây giờ đã biến hư, cô cũng sắp không áp được anh nữa rồi.
Cô đã quên, ngày thường rốt cuộc là ai áp ai….
Cao Lãng phải lập tức phải ra nhà ga mua vé xe trực tiếp quay về thủ đô, tuy Ứng Uyển Dung đã quen với việc ly biệt, nhưng cũng không tránh khỏi có chút luyến tiếc, sờ sờ hai chiếc vỏ đạn trong lòng ngực, trực tiếp lấy ra cởi bỏ dây tơ hông trên đó.
Trong lòng bàn tay trắng nõn có một chiếc vỏ đạn, Ứng Uyển Dung giương mắt nhìn Cao Lãng thật kỹ, đột nhiên nở nụ cười.
Cao Lãng rất thích xem sự biến hóa trên khuôn mặt của Ứng Uyển Dung, cao hứng, bi thương, sảng khoái, ngượng ngùng, thiên biết vạn hóa giống như một quyển sách tràn đầy phong cảnh lôi cuốn, khiến anh không thể ngừng đọc.
“Này, mang nó lên, chúng ta mỗi người một cái, thời điểm anh nhớ đến em hãy nói chuyện với nó, em có thể nghe được.” Ứng Uyển Dung nâng vỏ đạn trên tay lên miệng hôn một cái, nói xong, bỏ chiếc đạn đó vào trong túi áo trên ngực Cao Lãng.
Cao Lãng ngơ ngác nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, mắt ngọc mày ngài, kiều tiếu khả nhân. Chậm rãi gật đầu, trịnh trọng đáp ứng.
Ứng Uyển Dung đưa Cao Lãng đến cửa nhà ga, nhìn anh lên xe rồi mới quay về đoàn phim, trên đường về phòng còn mỉm cười chào hỏi mọi người, thấy trái cây Cao Lãng mua vẫn còn đặt tên bàn, còn có một phong thư đè dưới bao đựng trái cây, trên đó ghi rõ là gửi cho Ứng Uyển Dung.
Mấy người Cố Tinh Tinh còn chưa trở về, cô ngồi trên ghế, rót nước cầm phong thư, lấy giấy viết thư ra, trên giấy viết mấy câu thơ bằng nét bút thiết họa ngân câu đầy quen thuộc.
“Ngã trú Trường Giang đầu,
Quân trú Trường Giang vĩ.
Nhật nhật tư quân bất kiến quân,
Cộng ẩm Trường Giang thuỷ.
Thử thuỷ kỷ thời hưu?
Thử hận hà thời dĩ?
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm,
Định bất phụ tương tư ý.*”
Dịch nghĩa: (Editor: Đây là bản dịch nghĩa dễ hiểu và thuần Việt nhất mà mình tìm được, bản dịch của Bá Nha ngày 31/12/2012)
Anh ở đầu Trường Giang
Nhà em tận phía cuối
Nhớ em mà chẳng gặp
Dù uống chung một dòng
Muôn năm nước vẫn chảy
Nhớ nàng chẳng lạt phai
Mong người cùng một ý
Cùng một dạ vấn vương.
(*Bài thơ Bốc Toán Tử của Lý Chi Nghi còn được gọi là Bách xích lâu, Mi phong bích, Sở thiên dao v.v...Bài từ gồm 44 chữ, 2 đoạn, 4 trắc vận. Đã được tuyển chọn là một danh tác trong tuyển tập một trăm bài thơ, ca: Đường Tống Từ Nhất Bách Thủ và được Hứa Uyên Xung, giáo sư tại Đại Học Bắc Kinh chuyển dịch sang Anh Ngữ trong tuyển tập: “100 TANG AND SONG C/ POEMS”. )
Ứng Uyển Dung cười xinh đẹp, nghiêng đầu nghĩ đến việc anh ngốc này khó có được như vậy… Một mặt nhu tình. Bất quá phần tình ý này, cô tiếp nhận.
Thời điểm Lục Manh đẩy cửa vào liền thấy Ứng Uyển Dung đang đọc gì đó trên giấy mà một mình nở nụ cười nhẹ nhàng, làm cô có chút ngẩn ra, cảm giác thế nào lại thấy Ứng Uyển Dung càng ngày càng xinh đẹp đây?
Mấy người Cố Tinh Tinh ở phía sau cũng nối đuôi nhau bước vào, Ứng Uyển Dung thấy các cô trở về liền cất giấy viết thư đi, thu liễm nụ cười, trở lại là một Ứng Uyển Dung ôn hòa nhu mỹ quen thuộc, dường như tươi cười rực rỡ, lóa mắt mà Lục Mang vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi.
“Uyển Dung, Vương Phương kia lại muốn thu mua lòng người, vừa rồi cậu không ở đây, cô ta mua một chút đồ ăn tặng mọi người nói là để xin lỗi vì chuyện vừa rồi, đã làm phiền mọi người.” Lục Mạnh nghĩ đến chính sự, lại giả giọng của Vương Phương để nói.
Cố Tinh Tinh ôm lấy bả vai mình, cũng có làm ra vẻ mà học theo, nói: “Đều do tôi không có kinh nghiệm, hai ngày này nhất định sẽ học tập chị Uyển Dung thật tốt, hy vọng cô ấy không giận tôi.”
Nghĩ đến tuổi của Vương Phương còn lớn hơn so với Uyển Dung đấy, còn gọi là chị, người này ở sau lưng còn gọi đến vui vẻ, thật sự làm cho người ta không thích nổi.
Triệu Dao Cẩm không nhàm chán như mấy cô ấy, bất quá khi nói đến Vương Phương cô cũng khó có lúc nhăn mày, nói: “Lúc trước mình còn cảm thấy Vương Phương là người lỗ tai có chút mềm, lúc nào cũng đi thu thập cục diện rối rắm của Lâm Tuyết, hôm nay nhìn lại, quả thực là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.”
Hiện tại cả đoàn phim ai mà không biết Vương Phương được ba mẹ Lâm Tuyết nhận làm con gái nuôi, mà lúc này Lâm Tuyết lại trở thành tội phạm truy nã, mọi người nhìn cô ta khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều một chút.
“Mình nói này Uyển Dung, cậu phải cẩn thận một chút, mình nghĩ lát nữa có lẽ Vương Phương sẽ tới tìm cậu thỉnh giáo kỹ thuật diễn đấy.” Sau khi vui đùa xong, Cố Tinh Tinh trở lại đứng đắn mà cảnh báo cho Ứng Uyển Dung một chút.
Ứng Uyển Dung cũng rất tò mò, trước kia Vương Phương che giấu tốt như vậy, làm sao bây giờ lại nháo đến mức mọi người đều biết? Cân nhắc một lúc cô cũng không để trong lòng, nếu đã tới thì an tâm mà ở lại, bất luận cô ta có ý tưởng gì, đứng trước cô, Vương Phương chắc chắn sẽ không nhận được một chút lợi thế nào.
Cô lại không nghĩ đến một việc, Vương Phương lại không phải là người trọng sinh, cho dù có tâm cơ bao nhiêu thì hiện tại cô ta vẫn còn rất trẻ tuổi. Lúc trước có Lâm Tuyết che chắn cho nên cô ta mới thu liễm toàn bộ ý muốn của mình, nhưng hiện tại lại bất đồng, Lâm Tuyết không có ở đây.
Đổi cách nói khác, cho dù Lâm Tuyết trở lại thì sao? Hiện giờ cô ta là tội phạm giết người, tương lai của cô ta đã định sẵn là một mảnh tối tăm.
Mà Vương Phương chỉ cần bảo vệ chặt chẽ sự sủng ái của cha Lâm, mẹ Lâm, đứng vững chân trong mấy năm nay, đến lúc đó trong mắt cô ta Lâm gia thì tính là cái gì?
Cho nên bây giờ cô ta khó tránh khỏi có chút hăng hái khí phách, trải qua một thời gian nữa chắc chắn cô ta sẽ bình tĩnh lại, chẳng qua không phải hiện tại mà thôi.
Không khác với suy đoán của Cố Tinh Tinh, sau khi ăn cơm tối xong Vương Phương liền cầm kịch bản đến thỉnh giáo cô, cảnh quay của cô ta kỳ thật rất ít, nếu không phải hôm nay phải diễn đi diễn lại nhiều lần, ngày mai cô ta chỉ cần diễn xong cảnh quay của mình thì hoàn toàn có thể rời đoàn phim.
“Uyển Dung, hôm nay Khang đạo diễn tìm tôi nói chuyện, nói tôi phải quan sát kỹ xem cô diễn như thế nào, vì không để chậm trễ cảnh quay này mai, tôi muốn cùng cô học tập một chút, cô đừng giận tôi, chỉ trách tôi quá ngu ngốc mà thôi.” Vương Phương nhíu mày nói lời xin lỗi.
Không bàn đến chuyện trong lòng Ứng Uyển Dung khó ở bao nhiêu, bất quá biểu tình trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, vì không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của mọi người, mang theo Vương Phương đến đình viện gần đó.
Người trong đoàn phim đều nghỉ ở chỗ này, một phòng có bốn năm người, thông thường đèn ở trong việc luôn luôn sáng, tiện cho nhân viên hậu cần bố trí phân cảnh ngày hôm sau.
Trong viện chỉ có âm thanh ve kêu, thời tiết oi bức của mùa hè khiến cho ban đêm ở đây cũng chỉ có một tia khí lạnh nhỏ nhoi, đi bộ một chút thôi mà mồ hồ đã đổ đầy người rồi, chỗ này tự nhiên không có nước máy gì, nước đều do mọi người dậy sớm đi bộ ra ngoài lấy về để rửa mặt, muốn tắm cũng phải đến nhà tắm ở gian ngoài mới tắm được.
Ứng Uyển Dung đối với tình trạng dính nhớp trên người có chút bất mãn, cũng không muốn tiếp tục bồi một kẻ diễn tinh* nữa, cô dừng chân xoay người nhìn Vương Phương, ánh mắt hiểu rõ hết thảy kia khiến cho con người Vương Phương hơi lóe lên.
(* Yêu tinh thích diễn xuất, một cách gọi khác của Bạch liên hoa giả tạo)
“Kịch bản, tôi không có gì để chỉ bảo cô. Kỹ thuật diễn của cô không tồi, diễn thật tốt nhất định sẽ nổi tiếng.”
Dù sao tai tiếng cũng là một cách nổi danh, chỉ cần có thể được mọi người biết đến thì nổi tiếng theo cách nào cũng được không phải sao?
“Uyển Dung……” Vương Phương tiến lên một bước, gọi một tiếng mang theo một chút cẩn thận và ủy khuất, khiến cho người ta cũng có thể cảm nhận được.