Ứng Uyển Dung lại quay lại thành phố quen thuộc này lần nữa, lúc này cô đang kéo vali nhỏ, đeo một chiếc kính râm thời đại này đang lưu hành, mặc quần jean áo ngắn tay, một thân thoải mái thanh tân hệt như học sinh vừa bước ra từ cổng trường, sợi tóc đen nhánh nhu thuận xõa sau lưng, yểu điệu động lòng người.
Đứng chờ ở đại sảnh sân bay, ở đây người đến người đi rất nhiều, không thiếu những người trẻ tuổi tự nhận là thời thượng, mặc áo choàng rộng, quần dài hơi rách, đầu tóc vuốt cao như bị gió thổi trúng, đầu năm nay nếu không uốn tóc cuộn sóng một chút, người đó liền OUT*
(* Ý là lỗi thời, nhà quê)
Cho nên lúc Ứng Uyển Dung đi ra thì cực kỳ thu hút ánh mắt của mọi người, càng có không ít người nhìn thấy cô đều cảm thấy cực kỳ quen mắt, không biết là do ảnh hưởng bởi hiệu ứng mỹ nữ hay cái gì, mà trong những người ở đây có cả Vưu Lương Tài.
Vưu Lương Tài tuy đã 40 tuổi nhưng dáng người vẫn bảo dưỡng rất tốt, học theo người trẻ tuổi mà để kiểu tóc ngắn xõa tung như bị gió thổi trúng, dùng keo xịt tóc giữ nếp gọn gàng, đây cũng là vì ông phải làm gương cho các nghệ sĩ dưới tay mình, chứng minh cho câu nói ông thường treo bên miệng để răn dạy bọn họ, ông nói ——
Các người là minh tinh trên màn ảnh, chỉ khi có thể bảo đảm được hình tượng của mình, thậm chí là lúc bản thân bị chụp lén mà hình ảnh chụp ra cũng giống như đang đứng trước ống kính, thì khi đó các người mới là một minh tinh thành công.
Lúc này ông đang dùng ngón tay kéo kính râm của mình xuống, đem tờ báo đang cầm trong tay vo lại, sửa sang âu phục cẩn thận rồi nhẹ nhàng phong độ ngăn trước người Ứng Uyển Dung, mặt nở nụ cười lấy ra một tấm danh thiếp.
“Tiểu thư, cô có hứng thú làm minh tinh hay không?”
Hai chân thon dài của Ứng Uyển Dung ngừng lại, không thấy rõ ánh mắt bị giấu sau kính râm của cô, cô rất có hứng thú hỏi: “Minh tinh? Ông là người của công ty nào?”
Trăm triệu lần không thể nghĩ tới chuyện, bây giờ thế nhưng còn có người ngăn cô lại, cho cô xem danh thiếp rồi hỏi cô có hứng thú làm minh tinh hay không. Đây xem như là lần đầu tiên được hỏi như vậy trong hai kiếp sống của cô đi.
Ở thời điểm trước kia khi còn còn tuổi trẻ mĩ mạo, đã sớm có rất nhiều công ty giải trí hoạt động, cũng có không thiếu người mới nhan sắc trăm hoa đua nở, trên đường đi ở thủ đô, phóng mắt nhìn lại, tuấn nam mỹ nữ nhiều không đếm xuể.
Cũng có không ít người của các công ty giải trí tìm người có tố chất trên đường, càng có không ít nghệ sĩ nổi tiếng bắt đầu bước chân vào nghệ thuật theo cách đó, bất quá chuyện này không hề có quan hệ gì với cô. Khó có được dịp có người tiến lên chiêu mộ, cô cũng nguyện ý tốn thời gian nói chuyện phiếm với người này hai câu.
“Cô có biết công ty giải trí Thời Đại không? Trong tay chúng tôi có rất nhiều minh tinh nổi tiếng, cô có biết Dịch Bắc không? Chính là ca sĩ thuộc công ty chúng tôi. Cô biết Đinh Văn Ngạn không? Cũng là một ảnh đế do công ty chúng tôi nâng đỡ từ khi mới vào nghề.”
Nói đến những nghệ sĩ vương bài của công ty nhà mình, chắc chắn Vưu Lương Tài sẽ nói say sưa không dứt, đọc thuộc như lòng bàn tay, khuôn mặt đầy tự hào kia khiến Ứng Uyển Dung nhìn nhiều hơn một chút.
“Kẻ hèn bất tài, tôi là tổng giám đốc công ty giải trí Thời Đại.” Vưu Lương Tài ‘khiêm tốn’ nói.
“Nói như vậy… Bọn họ đều là nghệ sĩ dưới tay ông sao?” Ứng Uyển Dung nhướng mày cười hỏi.
“Khụ khụ, cũng không phải, bọn họ tất nhiên là có người đại diện của riêng mình, không giống với việc tôi quản lý. Đương nhiên, nếu cô chấp nhận ký kết hợp đồng tiến vào công ty, tôi đảm bảo cô sẽ có đãi ngộ rất tốt, tôi sẽ tự mình nâng đỡ cô xuất đạo. Bảo đảm cô sẽ nổi tiếng chỉ trong một lần!”
Minh tinh và người thường rốt cuộc có chỗ nào khác nhau? Có người nói, chỉ cần bọn họ đi trên đường, bạn liếc mắt một cái là có thể nhận ra sự khác nhau giữa họ với mọi người xung quanh.
Vưu Lương Tài nghĩ đến câu nói này rồi lên tiếng, đó chỉ là đánh rắm.
Minh tinh và người thường đương nhiên là không khác nhau ở chỗ nào cả, quan trọng là —— khí tràng.
Đây là thứ không thể nhìn thấy, nhưng lúc bạn đối diện với nó bạn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân rõ được. Tự như việc Ứng Uyển Dung dùng kỹ thuật diễn xuất của bản thân đè lên đầu Vương Phương, khiến cho cô ta không thể hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, nhưng Vưu Lương Tài hoàn toàn có thể hiểu được và nói rất rõ ràng, đó chính là khí tràng chỉ thuộc về một mình Ứng Uyển Dung.
Lúc Ứng Uyển Dung thướt tha bước qua, cái bóng đèn trong đầu Vưu Lương Tài lập tức phát sáng, người này tuyệt đối có khả năng trở thành siêu sao, đây là một loại dự cảm cực kỳ chuẩn xác.
Ứng Uyển Dung dùng ngón tay trắng thuần oánh nhuận đầu nghịch tấm danh thiếp nhỏ, không có nhiều hoa văn như sau này, đây là một tấm danh thiếp danh xứng với thực, danh thiếp màu trắng tô đậm chữ in màu đen, phía sau viết công ty giải trí hữu hạn Thời Đại.
“Tôi thật hoài nghi.” Ứng Uyển Dung thay đổi tư thế đứng, ý cười bên môi dần dần tăng lên, ánh mắt có thêm một tia trêu chọc khôi hài nhưng người đàn ông đứng trước mặt cô một chút cũng chưa phát hiện ra.
Trán Vưu Lương Tài đổ đầy mồ hôi, không thể nào? Đây là lần đầu tiên ông xuất mã mà lại thất bại hay sao?
Về sau ông không bao giờ răn dạy thuộc hạ dưới tay nữa, nguyên lại tên tuổi của Thời Đại cũng không lợi hại như ông nghĩ, chỉ một người qua đường cũng không để ý đến công ty giải trí có nhiều minh tinh của bọn họ.
“Lời tôi nói chính là sự thật, cô hoài nghi tôi là kẻ lừa đảo sao? Xe của tôi ở bên ngoài, tôi đưa cô đến công ty của chúng tôi để cô nhìn một chút. Hay là bây giờ cô vẫn chưa đủ mười tám tuổi? Tôi có thể nói chuyện với cha mẹ cô, đây không phải là vấn đề gì lớn.”
Ứng Uyển Dung nghe một lát liền thở dài, tháo kính râm xuống treo lên cổ áo, hiện ra khuôn mặt thanh lệ, con ngươi linh động, ý cười trên khóe môi cô càng sâu hơn, nói: “Tôi thật hoài nghi, vậy mà ông lại không nhận ra tôi là ai. Nếu ông làm người đại diện cho tôi, ông khẳng định tô sẽ nổi tiếng sao?”
Lời này Ứng Uyển Dung nói ra cũng không phải là cô tự cao tự đại, bây giờ [Nữ Đế] vẫn là một bộ phim rất nổi tiếng, về tình cảm có thể tha thứ cho việc sẽ có người bình thường không nhận ra Ứng Uyển Dung, rốt cuộc thì mình tinh cách họ rất xa, thích một bộ phim cũng không chứng minh cho việc trở thành fans cuồng của người đó.
Mà vị mỗ nam được xưng là tổng giám độc của công ty giải trí Thời Đại này, đến cả nữ chính của bộ phim được yêu thích nhất trong thời gian gần đây cũng không nhận ra, cô hoài nghi ánh mắt của ông ta có vấn đề, nguyên nhân có lẽ là do quá sung sức đi.
Vưu Lương Tài đương nhiên không phải là người sẽ không chú ý đến hướng đi của giới giải trí, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ông không hề liên tưởng đến chuyện này, nhìn thấy khuôn mặt của Ứng Uyển Dung liền lập tức nhận ra, không nhịn được mà đỏ cả mặt già.
Ở trên phim Ứng Uyển Dung lấy dung mạo xuất trần tuyệt sắc của mình bước lên màn ảnh, ban đầu là nhan sắc 'đoạt nhân tâm phách thấy chi khuynh tâm', lúc đến cuối phim thì khí phách bốn phía, độc ác tàn nhẫn tính kế với người bên gối, ông làm sao có thể nhìn người có phong cách thanh tuần, hào phóng trước mắt mà liên tưởng đến vị nữ hoàng thiên cổ kia chứ!
“Tôi… Khụ, Vưu Lương Tài, rất vui khi biết cô.” Vưu Lương Tài có một chỗ tốt đó là rất nhanh quên đi tình huống xấu hổ của mình, nếu cùng là người trong giới giải trí, coi như làm bạn bè cũng không tệ.
Ứng Uyển Dung bắt tay vớ Vưu Lương Tài, lại đeo kính râm lên mặt, có không ít người đã chú ý đến bọn họ, chỉ là những ngời đó còn đang do dự tự hỏi xem có phải do bản thân nhìn lầm hay không, cho nên vẫn không bước đến quấy rầy hai người.
“Tôi cũng rất vui. Không phải ông nói là muốn mang tôi đến công ty của các ông nhìn một chút hay sao? Đi thôi, tôi muốn đến đó quan sát một chút.” Ứng Uyển Dung kéo vali đi về hướng cửa sân bay, Vưu Lương Tài sửng sốt một chút, bất quá rất nhanh liền đuổi theo.
“Để cô chê cười rồi, cô đã ký hợp đồng với công ty nào hay chưa? Không phải tôi suông nhưng đãi ngộ của công ty chúng tôi rất tốt, năm nay còn muốn cho ra mắt một nhóm người mới, nếu cô gia nhập công ty chúng tôi thì cô tuyệt đối sẽ kiếm lời.”
Vưu Lương Tài hệt như một nhân viên tiêu thụ mà vừa đi vừa tiếp thị, không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ đãi ngộ tốt từ công ty của bọn họ, nếu Ứng Uyển Dung đã ký hợp đồng với công ty khác cũng không sao, lưu lại một chút ấn tượng tốt với cô, chờ sau này nếu cô muốn đổi công ty quản lý ông cũng rất hoan nghênh.
Sau khi lên xe, Ứng Uyển Dung ngồi an vị ở ghế sau, tháo kính râm xuống mới nói: “Tôi sẽ suy xét một chút.”
Vưu Lương Tài cảm thấy một đường này xe của ông cứ như đang bay, đương nhiên đó chỉ là ảo giác của ông mà thôi, xe di chuyển rất vững vàng, đường hôm nay rất chật chội, chen chúc khiến cho xe của ông đi rất chậm, không nhanh được.
Bất quá sau khi biết Ứng Uyển Dung vẫn chưa ký hợp đồng với công ty giải trí nào, ông thật sự cảm thấy cơ hội của mình đã tới.
Ông xác thực là tổng giám đốc của công ty giải trí Thời Đại, nhưng phía trên cũng có người quản ông, ông treo trên mình danh hiệu tổng giám đốc cũng không chứng minh cho việc ông có quyền lực điều khiển cả công ty, ông cũng đã từng làm đại diện cho không ít nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng những người đó nếu không đi ăn máng khác* thì cũng là rút khỏi giới giải trí, cuối cùng trong tay ông không còn một ai có thể đảm đương vị trí đứng đầu một phía**.
(* Ý là thay đổi công ty đại diện)
(** Ý nghĩa tương tự như người đứng đầu một lĩnh vực như ca hát, đóng phim hay còn gọi là Ca vương, Thiên vương…)
Tuy rằng phim do Cảng Đài sản xuất được hoan nghênh hơn so với phim ở Nội địa, nhưng theo sự quan sát của ông thì bây giờ thị trường phim nhựa nội địa đang có dấu hiệu phát triển rất lớn, mọi người không phải không quan tâm đến phim do quốc nội sản xuất, họ cũng muốn cống hiến cho rạp chiếu phim một chút, nhưng vẫn còn thiếu cái gì đó.
Ông tin tưởng mình có thể nâng đỡ Ứng Uyển Dung trở nên nổi tiếng, sau đó sẽ càng có thêm quyền lên tiếng ở Thời Đại, đầu tư tốt hơn cho những bộ phim mà cô đóng, đối với điều kiện đãi ngộ có được sau khi ký hợp đồng với cô, ông tin tưởng hai người sẽ rất thành công.
Chờ đến khi hai người lái xe đến tổng công ty của Thời Đại ở thủ đô, thì đã qua hai giờ đồng hồ, tổng công ty của Thời Đại chiếm diện tích không nhỏ, tuy bề ngoài của công ty nhìn rất giống với các công ty khác, nhưng nam nữ ra vào công ty đều trang điểm nghiêm túc, quần áo chỉnh tề.
“Đây chính là ưu điểm của công ty Thời Đại, đây cũng là nơi lão tổng tài của chúng tôi mua một phòng ở cho riêng mình, cách trung tâm thành phố rất gần, các công ty giải trí bây giờ còn phải thuê văn phòng ở các tòa nhà cao ốc khác, công ty chúng tôi đã xuy xét đến việc tiếp tục mua đất nhằm mở rộng diện tích công ty.”
Ứng Uyển Dung nghe những lời giống như đang tự thổi phồng bản thân của Vưu Lương Tài thì chỉ gật gật đầu, lúc đi vào công ty có không ít người quen biết Vưu Lương Tài chào hỏi ông ta, hai người đi thang máy lên tầng sáu.
“Đây là nơi huấn luyện cho những nghệ sĩ chưa xuất đạo, cô có thể tham quan một chút.” Vưu Lương Tài thật sự mang Ứng Uyển Dung đi một vòng công ty tham quan, bày ra tính chuyên nghiệp của công ty bọn họ qua các phương diện khác nhau.
“Chỗ chúng tôi cũng có phòng thu âm chuyên nghiệp, bây giờ những người ở đó chắc rất bận rộn.”
Vưu Lương Tài đem Ứng Uyển Dung cùng lên tầng trên, cũng không sợ cô có cảm xúc gì khi nghe những bài hát đó, ông tin tưởng Ứng Uyển Dung không phải là loại người kiến thức hạn hẹp, chỉ vì một khúc hát mà cắt đứt con đường phát triển sau này của mình.
Sau khi hai người đẩy cửa phòng ghi âm ra thì cơ hồ không có một người nào trong phòng phát hiện ra sự có mặt của bọn họ, người phụ nữ đứng bên trong chính là chủ nhân của MV ca nhạc mà Ứng Uyển Dung hợp tác tham gia diễn xuất lần này —— Dịch Bắc.
Dịch Bắc có tiếng nói ngọt ngào động lòng người, tuy bề ngoài của cô ấy trông rất bình thường, nhưng tiếng hát sớm đã trở thành một dấu ấn riêng, làm cho người ta vừa nghe thấy liền nhận ra đó là ai, là công cụ nhận biết có hiệu quả rất tốt.
Hát xong một khúc, Dịch Bắc đẩy cửa bước ra, chào hỏi với Vưu Lương Tài, nói: “Anh Vưu, sao anh đi cùng Uyển Dung vậy? Anh biết tôi mời cô ấy tới quay MV nên đến đây canh chừng sao?”
Vưu Lương Tài sửng sốt, ông căn bản không nghe thấy Ứng Uyển Dung nhắc tới việc này.
“Xin chào Uyển Dung, đã sớm muốn làm quen với cô, hôm nay gặp, người thật so với trên TV còn đẹp hơn nhiều.” Miệng Dịch Bắc như được bôi một tầng mật ong, nhưng lời nói ra lại là sự thật, với địa vị minh tinh của cô ấy thì hoàn toàn không cần phải khen tặng Ứng Uyển Dung, điều này thể hiện tính cách chất phác của cô.
Ứng Uyển Dung cười, cô thích thái độ hiền hòa như vậy của Dịch Bắc, nhẹ nhàng bắt tay cô ấy, nói: “Cảm ơn, chị Dịch cũng rất xinh đẹp.”
Dịch Bắc cười lay động hàng mi, trực tiếp khoác cánh tay Ứng Uyển Dung, nói với Vưu Lương Tài rằng: “Anh Vưu, chúng ta cùng đến studio đi, có lẽ chị Ngô vẫn còn ở đó.”
Vưu Lương Tài vội vàng đuổi theo, nhìn thấy Ứng Uyển Dung và Dịch Bắc mới gặp nhau lần đầu mà đã quen thuộc như vậy, không thể không công nhận đây cũng là một loại bản lĩnh, ông âm thầm gật đầu.
Không nghĩ tới Ứng Uyển Dung cũng bị làm cho kinh ngạc bởi thái độ hiền hòa thân thiết này của Dịch Bắc, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau đúng không? Cho dù có là vừa gặp mà giống như thân quen đã lâu thì cũng không đến mức ‘tay cầm tay’ thế này chứ.
Trên đường đi Dịch Bắc mới biết được tại sao Vưu Lương Tài lại xuất hiện trong phòng ghi âm với Ứng Uyển Dung, sau khi biết nguyên nhân cô cũng giúp đỡ ông thuyết phục Ứng Uyển Dung, bộ dạng cô hứng thú bừng bừng, tính cách thẳng thắn không hề tương xứng với người có tính cách cao lãnh trong lời đồn.