ẢNH HẬU MA GIÁO GIÁO CHỦ

Lạc Huyền Ca nhẹ giọng hừ một tiếng, đầu dây bên kia Giang Ý Hàm ngẩn người: “Hôm qua vừa cùng đại sư kia đánh một trận, thân thể cô chịu nổi sao?”
“Yên tâm, tôi nghỉ ngơi đủ rồi.” Lạc Huyền Ca bày tỏ thật sự cảm kích quan tâm bạn bè đưa tới.
Giang Ý Hàm còn muốn nói thêm, Lạc Huyền Ca tựa hồ đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, tôi nhớ trang chủ Cổ Võ có dự đoán kết quả. Muốn tin tôi một lần không, cược tôi toàn thắng.”
“Trước kia ngược lại có thể suy xét một chút, bất quá hiện giờ thì... tôi sợ cô chưa khỏe hẳn. Tôi cược cô thắng năm trận liên tiếp, có đủ không?” Giang Ý Hàm tay trái cầm di động, tay phải nắm chuột đặt toàn bộ số tiền, đánh cược Lạc Huyền Ca trở thành đại đệ tử.
Lạc Huyền Ca nghe nàng nói, hơi thất vọng: “Vậy đáng tiếc rồi, cô sẽ lỗ vốn a.”
“Ha ha, chờ cô trở thành đại đệ tử rồi nói.” Giang Ý Hàm lại đi chỗ khác tiếp tục đặt tiền cược, đánh cược Lạc Huyền Ca toàn thắng.
Lạc Giáo Chủ lắc lắc đầu: “Chờ tôi thành đại đệ tử, cô đừng vì thua tiền mà tìm tôi khóc lóc.”
An Nhược Thủy nhìn người ngồi bên vị trí phó lái, vẫn như cũ không yên tâm, bất quá đã đáp ứng tin tưởng Lạc Huyền Ca, cho nên nàng cũng không nhắc lại chuyện không đi tham gia tranh tài nữa.
Lạc Huyền Ca cất điện thoại, tâm tình rất tốt: “Được rồi, xuất phát đi.”
“Ừm.” Vì Lý Điềm chịu đả kích quá lớn, An Tuấn Phong đại phát từ bi thả nàng hai ngày nghỉ, cho nên hai ngày nay không ai tới quấy rầy Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy, làm các nàng ra ngoài cũng thiếu tài xế riêng.
Lạc Huyền Ca không có ý nghĩ đi học lái xe, chạy xe nhanh thế nào đi nữa so với khinh công cũng không bằng.
……
Ở Cổ Võ thế gia, Cố Tầm Tuyết ngồi nghiêng trên ghế, trong tay nhìn ngắm thẻ thân phận đệ tử Cổ Võ thuộc về nàng.
“Trịnh Húc thật sự có liên hệ với tổ chức nghiên cứu, trong tộc quyết định khôi phục chức vị của cô, hơn nữa mượn đại hội thi đấu lần này, phế bỏ sự tồn tại của Trịnh Húc ở Cổ Võ.”
Tộc Trưởng ngồi ở thượng vị, dù đang cùng Cố Tầm Tuyết trò chuyện, nhưng tầm mắt hắn lại đánh giá các trưởng lão khác trong phòng khách.
“Bất quá, theo điều tra của tôi, trong các ông vẫn còn người có chút liên lạc với tổ chức nghiên cứu. Nếu không muốn về già hai bàn tay trắng, thừa dịp cuộc thi hôm nay, tự các ông cân nhắc lui xuống khỏi vị trí trưởng lão đi.” Tộc trưởng thật sự băng lãnh, luyện võ không phải chuyện một sớm một chiều, những người này không chỉ không chịu luyện tập công phu, còn vì để duy trì địa vị và thân phận liền tốn nhiều tiền mua số lớn thuốc bên tổ chức nghiên cứu. Tuy rằng có thể trong khoảng thời gian ngắn cải tạo thân thể, trở nên nhanh chóng linh hoạt, nhưng cũng nguy hại cực kỳ, không chỉ có vậy, cách làm của bọn họ đã vấy bẩn nghiêm trọng võ công Cổ Võ.
Bảy vị trưởng lão mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong số bọn họ đúng là có người liên quan đến tổ chức nghiên cứu, bất quá lại không chắc chắn tộc trưởng rốt cuộc là nắm giữ chứng cứ chân thực, hay là dùng kế để đẩy bọn họ ra.
Cố Tầm Tuyết đột nhiên khẽ cười: “Mấy vị trưởng lão tuổi già sức yếu, cấu kết tổ chức nghiên cứu cũng không quá đáng a. Cũng chỉ là một đám lão già đến chết còn sĩ diện.”
“Làm càn, một đứa con nít như cô, nơi này nào có chỗ để cô lên tiếng.” Tam trưởng lão đứng dậy giận dữ chỉ vào nàng.
Cố Tầm Tuyết ngược lại cũng không để ý, truyền ra một trận cười như tiếng chuông bạc, lại từ từ vén ống tay áo lên, bao cổ tay bị nàng gỡ xuống lộ ra một vết sẹo dữ tợn.
“Đừng nóng, vết sẹo này tôi sẽ chậm rãi thanh toán cùng các vị.” Cố Tầm Tuyết lại thong thả đeo bao cổ tay: “Ba năm nay, trong tộc có người mượn khẩu hiệu thanh lý môn hộ, đuổi giết tôi hơn hai mươi lần, để lại trên người ba mươi mấy vết đao lớn bé. Cũng không biết mấy bộ xương già các ông, có chịu nổi tôi trả thù?”
“A Tuyết, chú ý thân phận.” Tộc Trưởng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, tiếp đó mở miệng nhắc nhở.
Cố Tầm Tuyết cười khẽ: “Được, vậy thì nhịn đám già này một hai ngày nữa. Chờ tôi thượng vị, các ông —— tất cả bước khỏi Cổ Võ. À phải, tối ngủ nhớ đem cửa sổ đóng cho kín. Tôi nói rồi, các ông tốt nhất nên giết chết tôi! Nếu không, tôi sẽ cho các ông sống không bằng chết.”
Bảy vị trưởng lão tức giận đến nỗi thổi râu trừng mắt, nhưng cố tình ai cũng không làm gì được nàng. Bởi vì hôm nay Lạc Huyền Ca đánh một trận, toàn bộ Cổ Võ sẽ thay đổi lần nữa. Bảy đại trưởng lão cần ẩn lui, người còn sót lại có thể bước vào hàng trưởng lão sẽ là Cố Tầm Tuyết.
Nghe nói lão gia tử cố ý từ chức tộc trưởng, cho nên…… Cố Tầm Tuyết hoặc là thừa kế chức tộc trưởng, hoặc là tìm người tài giỏi khác bên trong tộc. Nhưng trận chiến này, Lạc Huyền Ca tất thắng không thể nghi ngờ, nói cách khác, tộc trưởng đời tiếp theo sẽ là Cố Tầm Tuyết hoặc Lạc Huyền Ca thừa kế.
Lạc Giáo Chủ cũng không biết Cổ Võ có một cái bánh nhân thịt khổng lồ đang chờ mình, hiện tại chỉ là ngồi trên xe ăn chút quà vặt, nghe một chút âm nhạc, thuận tiện cùng An Nhược Thủy tán gẫu.
An Nhược Thủy đến nay vẫn cảm thấy Cổ Võ có một cái bẫy rất lớn đang chờ đợi Lạc Huyền Ca, nàng không lúc nào không lo lắng thay Tiểu Lạc.
“Chính là chỗ này sao?” Lạc Huyền Ca thấy xe đã dừng lại liền hỏi An Nhược Thủy một câu, chờ nàng gật đầu mới mở cửa xe bước xuống.
“Thật đúng là ẩn cư trong núi a.” Lạc Huyền Ca nhìn ngọn núi cao cao, An Nhược Thủy hồi tưởng lại lần trước đi từ đường Cổ Võ, nàng cũng không biết khi ấy làm thế nào mà leo lên được núi cao như vậy.
Lạc Huyền Ca đột nhiên rất hoài niệm, mỉm cười: “Ngọn núi này em rất quen thuộc, bất quá khi đó rất nhiều cây, non xanh nước biếc. Tuyên Dương giận dỗi liền thích chạy vào nơi này, toàn giáo thắp đuốc vào núi tìm người cả đêm. Nha đầu kia bởi vì sợ tối, một mình trốn trên cây đợi một ngày.”
“Em, lúc trước ở khu vực này?!” An Nhược Thủy nghe xong, vô cùng kinh ngạc, nàng thật sự không nghĩ tới tám trăm năm trước Lạc Huyền Ca lại sinh hoạt ở đây.
Lạc Huyền Ca hít sâu một ngụm không khí trong lành, tám trăm năm đi qua, khác biệt quá lớn, bất quá những bậc thang đá xanh này bản thân không quên được. Dù sao, mỗi một khối đều là cô tự mình đặt xuống, Tam Đàn Chủ nói trải ra một cái thang lên trời, nội lực có thể trong thời gian ngắn đăng phong tạo cực.
“Cũng không tính là vậy, hồi nhỏ em đều chạy trên giang hồ, phiến núi này là núi của Mị Ảnh Giáo, bất quá đáng tiếc……” Lạc Huyền Ca tự giễu cười cười: “Đáng tiếc, sau đó em đưa nơi này cho Tuyên Dương. Nàng nói về sau muốn trồng hoa trong núi, đủ loại hoa đẹp đẽ tinh xảo, chờ hoa nở nàng liền đi cưới ý trung nhân của nàng. Bất quá hiện giờ xem ra, nha đầu kia không trồng hoa rồi.”
“Ý trung nhân của Tuyên Dương công chúa?”
Chuyện này đối với An Nhược Thủy mà nói chính là tin bát quái cực lớn, Lạc Huyền Ca hơi nhướng mày tựa hồ có điểm không tán đồng: “Khi đó nàng mới mười tuổi, ý trung nhân mà nàng nói, đoán chừng là tiểu ca bán đồ chơi làm bằng đường ở trấn trên.”
An Nhược Thủy từ phía sau ôm lấy Lạc Huyền Ca, lẳng lặng dán lên thân thể đối phương, ngữ khí mềm nhẹ hỏi: “Vẫn không quên được đoạn thời gian đó sao?”
“Không phải em không quên được, là em không muốn quên. Dù gì em cũng sống hai mươi năm ở đó.” Lạc Huyền Ca nhìn ngọn núi trước mắt, trong đầu tựa hồ trào ra cảnh tượng lúc ấy luyện công tập võ.
An Nhược Thủy nắm tay Lạc Huyền Ca rồi nói: “Lên thôi.”
“Cao như vậy, trèo sẽ rất mệt. Để em đưa chị lên.” Lạc Huyền Ca đứng dưới chân núi ngước nhìn đỉnh núi, đối với An Nhược Thủy mà nói, mình là cổ nhân 800 năm trước, bởi vậy đối với chốn xưa 800 trước này, hẳn sẽ cảm thấy rất mất tự nhiên.
Bất quá cảm giác trở lại chốn cũ trong lòng Lạc Huyền Ca lại càng ngày càng mãnh liệt.
“Ôm chặt em, nếu như sợ thì đừng nhìn xuống đất.” Giọng điệu Lạc Huyền Ca vô cùng nhẹ nhàng, làm An Nhược Thủy cũng vơi bớt lo lắng.
Bất quá ngay thời điểm An Nhược Thủy ôm lấy Lạc Huyền Ca, sợ hãi dưới đáy lòng trong nháy mắt biến mất, bởi vì nàng tin tưởng Lạc Huyền Ca, giống như Lạc Huyền Ca có thể ngủ bên cạnh nàng vậy, toàn thân tâm tín nhiệm lẫn nhau.
Lạc Huyền Ca năm ấy nhìn Tam Đàn Chủ mang theo phu nhân thi triển khinh công du sơn ngoạn thủy, khi đó hết sức khinh thường, cô cảm thấy có thời gian rỗi chi bằng luyện thêm mấy chiêu công phu quyền cước.
Nhưng hiện giờ có mỹ nhân trong ngực, Lạc Huyền Ca lại cảm thấy nếu có thể luôn như vậy thì tốt biết nhường nào.
“Đi.” Lạc Giáo Chủ khẽ vận dụng khinh công, rất nhanh hai người liền xuyên qua rừng cây lên đỉnh núi.
……
“Ha ha, được rồi. Đã tới đỉnh núi.” Lạc Huyền Ca thấy An Nhược Thủy gắt gao túm lấy cổ áo mình, còn nhắm lại mắt núp trong ngực mình, nội tâm bỗng dâng lên một tia ấm áp.
An Nhược Thủy chậm rãi mở mắt, rời khỏi ngực Lạc Huyền Ca, ở trong thế giới quan của nàng, từ khi Lạc Huyền Ca ôm nàng đến khi bay lên đỉnh núi, tựa hồ chỉ trong nháy mắt liền hoàn thành.
An Nhược Thủy quay đầu nhìn bậc thang sau lưng, không thể tưởng tượng liền kinh ngạc cảm thán: “Khinh công sẽ nhanh như vậy sao?”
“Ừm, đây không tính là nhanh nhất.” Lạc Huyền Ca theo đúng sự thật: “Ngày đó sau khi cứu người rời khỏi, em không phải hư không tiêu thất, mà là dùng khinh công rời đi. Chỉ là khinh công quá mức nhanh chóng, nơi đó tương đối hẻo lánh cho nên thoạt nhìn như là hư không tiêu thất.”
An Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy khinh công thời cổ đại cũng là một chuyện thú vị cực kỳ. Bất quá những thứ này luyện hẳn rất phiền toái, nếu không 800 năm sau, tại sao Cổ Võ ngay cả một người biết khinh công cũng không có.
“Được rồi, đi thôi.” Lạc Huyền Ca vươn tay dắt An Nhược Thủy, tuy bản thân rất quen thuộc nơi này nhưng dù gì cũng đã cách biệt 800 năm.
An Nhược Thủy đưa Lạc Huyền Ca tới Cổ Võ, vừa đi vừa giớ: “Đại ca gửi tin đến, bảo chúng ta đi từ đường bái kiến lão tổ tông trước, sau đó mới gặp tộc trưởng.”
“Cổ Võ thế gia xuất hiện lúc nào?” Lạc Huyền Ca rất hiếu kì: “Trong trí nhớ của em chưa từng có môn phái này tồn tại, hẳn là không phải môn phái 800 năm trước.”
An Nhược Thủy ngẩn người, tiếp đó dùng khóe mắt dư quang quét về phía đối phương, cẩn thận hồi đáp: “Nghe nói Cổ Võ thế gia chính là 800 năm trước xuất hiện, vẫn luôn truyền thừa đến bây giờ.”
“A, thú vị.” Lạc Huyền Ca cười khẽ: “Đại khái là sau khi em chết, môn phái này mới ra đời. Bất quá Mị Ảnh Giáo của em lớn như vậy đều suy tàn, Cổ Võ lại lưu giữ, chỉ bằng vào điểm đó em cũng kính trọng Cổ Võ.”
Bất quá……
Ánh mắt Lạc Huyền Ca khẽ biến, bất kể đồ tốt đến đâu đều nên bỏ vào trong túi mình, chỉ có như vậy, thứ tốt mới có thể biến thành bảo bối.
“Ở ngay phía trước, đó là…… Đó là Cố tiểu thư sao?” An Nhược Thủy chỉ về hướng từ đường Cổ Võ, Lạc Huyền Ca dõi mắt liền thấy một bóng người quen thuộc.
“Là nàng, chúng ta qua chào hỏi một chút không?” Lạc Huyền Ca đã xem Cố Tầm Tuyết như bằng hữu, cho nên thái độ đối đãi bằng hữu so với đối đãi người qua đường hoàn toàn khác biệt.
Bất quá cụ thể có nên tới chào hỏi không, vậy còn phải nhìn An Nhược Thủy có nguyện ý đi đoạn đường này hay không.
An Nhược Thủy rất có hảo cảm với Cố Tầm Tuyết, vì thế lập tức gật đầu.
Lúc hai người đi tới trước mặt Cố Tầm Tuyết, nàng tựa hồ đã sớm dự liệu, nhìn Lạc Huyền Ca, giương lên khóe môi: “Vừa rồi ở trên đỉnh núi thấy có thứ gì từ chân núi bay lên, là cô không sai chứ.”
Lạc Huyền Ca không nói một lời, lẳng lặng nhìn nàng, đến nửa phút sau, Cố Tầm Tuyết khẽ cười ra tiếng: “Xem ra đúng là cô rồi.”
“Đại hội thi đấu Cổ Võ, sao cô lại rảnh rỗi ở sau núi đi dạo?” An Nhược Thủy khó hiểu hỏi nàng, dựa theo quy định, đệ tử Cổ Võ phải trực tiếp tới đại sảnh chờ thi đấu bắt đầu. Tuy lần này Cố Tầm Tuyết không tham gia, nhưng không có nghĩa những quy củ này nàng có thể không cần tuân thủ.
Cố Tầm Tuyết không trả lời An Nhược Thủy, lại nhìn về phía Lạc Huyền Ca: “Có thể cùng đi một đoạn đường, tâm sự một chút hay không?”
“Được.” Lạc Huyền Ca từ trong túi lấy ra một dây chuyền nhỏ, thay An Nhược Thủy đeo lên, nhẹ nhàng nói với nàng: “Ở chỗ này chờ em, em rất nhanh sẽ trở về.”
Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy nói xong liền cùng Cố Tầm Tuyết rời khỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi