ẢNH HẬU NÓI CÔ ẤY KHÔNG CÓ ĐỐI TƯỢNG


"Đều là món A Thời thích đó.

" Hai tay Đường Đường để sau lưng, có chút căng thẳng siết chặt ngón tay, cô ấy đã nghiêm túc nghiên cứu công thức nấu ăn, cũng đã lén ăn thử trong bếp, hương vị không tệ lắm.

Nhưng lúc đối diện với Vân Cẩm Thời sẽ luôn căng thẳng theo bản năng, A Thời không thích thì phải làm sao? Cảm thấy ăn không ngon phải làm sao?
Mà Du Lê lại ngồi xuống trước: "Cậu không trở lại Đường Đường cũng không chịu cho tôi động đũa vào, haiz, tôi không có tí địa vị gì trong nhà này.

"
"Nói cứ như nơi này là nhà cậu vậy, sao hôm nay cậu còn chưa đi nữa?" Vân Cẩm Thời kéo Đường Đường đến ngồi xuống bên bàn, bát đũa sạch sẽ được bày sẵn.

Du Lê tủi thân, Du Lê muốn nói: "Cậu thế mà lại đuổi tôi đi!!"
"Không đuổi cậu đi, giữ cậu ở đây mừng năm mới à?" Vân Cẩm Thời nhịn nỗi xúc động muốn trừng mắt, sau đó nói: "Tôi cũng không muốn người trong nhà cậu tìm tới cửa đòi người đâu.

"
"Chậc, bọn họ mặc kệ tôi, cũng không phải cậu không biết.

" Trước kia vẫn còn quản, cha cô không chấp nhận được chuyện cô thích phụ nữ, trăm phương nghìn kế muốn tìm bạn trai cho cô, còn là loại cao ráo giàu có đẹp trai môn đăng hộ đối, sau đó lại náo loạn ầm ĩ một trận, Du Lê chạy loạn khắp thế giới, một hai năm cũng không về nhà một lần.

Quan hệ giữa cha con hai người thật ra vẫn tốt, cuối cùng người làm cha cúi đầu, cảm thấy bản thân ông rất hạn hẹp, thích đàn ông thì sao? Thích phụ nữ thì thế nào? Nhà bọn họ có tiền, mặc kệ là thích loại người gì, nửa đời sau cũng không trải qua quá thảm, vậy tại sao không cho con gái làm những gì nó thích?
Có điều Du Lê không quá thích mẹ kế của cô lắm, tuy rằng mẹ kế của cô là người phụ nữ khá tốt, tuy rằng cha và mẹ đã thỏa thuận ly hôn, nhưng cô vẫn không thích về nhà, luôn cảm thấy cái nhà kia quá xa lạ, cho nên phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, lâu dần cha cô cũng không quản nữa, chỉ đúng hạn gửi cô chút tiền, tránh cho cô ở bên ngoài đói chết.

Vân Cẩm Thời đến nhà Du Lê làm khách là lúc còn đi học, đã từng gặp mẹ ruột của Du Lê, nói thế nào nhỉ, cha mẹ Du Lê rất yêu nhau, mẹ Du Lê xem như là thiên kim nhà giàu, lúc đó cha Du Lê là một chàng trai nghèo, câu chuyện thiên kim nhà giàu và chàng trai nghèo hầu như đã là chiêu kinh điển, thiên kim nhà giàu yêu chàng trai nghèo, chấp nhận từ bỏ tất cả bỏ trốn cùng chàng trai nghèo, sau đó chàng trai nghèo cũng phát đạt, hai người cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc.

Chỉ là thời gian dài hai người ở bên nhau cùng thỏa hiệp vì đối phương, mài mòn đi góc cạnh của bản thân, quá trình trở nên phù hợp hơn với đối phương này không thể nói là vui vẻ, vì thế mệt mỏi phiền chán bèn muốn rời nhau.

Kết cục câu chuyện xưa là thiên kim nhà giàu sau khi ly hôn trải qua cuộc sống du lịch khắp thế giới, khi rảnh rỗi lại cùng hội chị em uống trà tâm sự, không còn nghĩ đến chuyện yêu đương kết hôn.


Chàng trai nghèo lại cưới một người vợ mình không yêu, nhưng lại rất thích hợp làm vợ hiền mẹ tốt.

Vân Cẩm Thời nói đuổi cô đi thật ra cũng là nói đùa, Du Lê cũng biết, những lời đùa giỡn thế này trước kia thường xuyên diễn ra, chẳng qua người mở lời đầu tiên vào những lúc ấy luôn là Tiêu Nam.

"Tôi không nói chuyện với cậu, tôi muốn nếm thử tay nghề của Đường Đường trước.

" Du Lê vươn đũa gắp thức ăn, rất nghiêm túc nhấm nháp, Vân Cẩm Thời cũng gắp món ăn nếm thử.

Ánh mắt căng thẳng của Đường Đường mở thật to, chớp cũng không chớp, sợ Vân Cẩm Thời nói bình thường, hoặc là ăn không ngon.

"Ăn ngon lắm, Đường Đường tự học làm phải không? Còn lợi hại hơn chị nữa.

" Vân Cẩm Thời xoa đầu cô ấy: "Thật sự siêu cấp lợi hại, nấu còn ngon hơn cả chị.

"
Du Lê ở bên cạnh nói: "Đúng vậy đúng vậy, trước đây cậu ta cũng tự thuê phòng ở, ngay gần trường học, có khi thứ bảy cuối tuần bọn chị đều sẽ đến phòng cậu ta tụ họp, ăn uống đánh bài tâm sự hát hò đủ thứ, đương nhiên còn cùng nhau làm bài tập, có lần cậu ta muốn tự nấu ăn, buổi tối nhà vệ sinh của hàng xóm xung quanh cũng không lúc nào rảnh.

"
Ánh mắt Vân Cẩm Thời u ám trừng mắt nhìn cô: "Lúc ăn cơm cậu phải nói mấy chuyện như vậy sao?"
"Chuyện tôi nói là sự thật, lúc đó cậu nấu cơm rất là! " Du Lê nói được một nửa, bị ánh mắt như giết người kia ngăn lại, im lặng một chút mới nhanh chóng sửa miệng: "Lúc đó cậu nấu cơm quả thật là có vấn đề, nhưng bây giờ không phải đã nấu giỏi lắm rồi sao? Cái đó! chuyện cũ không cần nhắc lại, cứ cho nó qua đi.

"
Đó là lịch sử đen tối của Vân Cẩm Thời, món đậu que cô ấy xào bởi vì vẫn chưa nấu chín, ba người đều có chút ngộ độc thức ăn, thượng thổ hạ tả cả đêm!
Đường Đường lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn bởi vì nghe được chuyện xưa của A Thời mà ánh mắt sáng lấp lánh.

Sau khi ăn cơm xong, hai người lớn song song nằm trên sofa, Đường Đường ôm điện thoại ngồi trong góc chơi trò chơi, nhưng cô ấy cúi đầu nhìn điện thoại một hồi, sẽ ngẩng đầu nhìn Vân Cẩm Thời một cái.

"Vẫn nghiêm túc hỏi cậu một câu, khi nào thì đi?"

"Trong khoảng thời gian này cũng không có chuyện gì phải làm, cho tôi trốn ở nhà cậu hai ngày đi, nếu tôi lộ mặt chắc chắn sẽ bị người đại diện tóm lấy ép thu âm ca khúc.

" Du Lê lười biếng khép hờ mắt: "Tóm lại hai ngày này tôi không muốn trở về.

"
"Vậy tháng bảy có rảnh thì dự sinh nhật Đường Đường, đây là sinh nhật đầu tiên từ khi em ấy đi theo tôi, dù sao ý nghĩ sẽ bất đồng.

"
"Đương nhiên rảnh, chuyện quan trọng như vậy sao có thể không rảnh, nhưng mà! sinh nhật của cậu thì sao? Không có dự định gì sao?"
Trước kia Vân Cẩm Thời cũng không tổ chức sinh nhật, lúc còn bé cũng có chút hận đời như vậy, luôn cảm thấy ngày bản thân sinh ra trên thế giới này cũng không có gì đáng phải chúc mừng.

Cô bị đưa đến thế giới này, từ đó về sau trải qua cực khổ, chưa từng có ai hỏi cô có muốn được sinh ra hay không.

Đúng vậy, lúc còn bé cô đã nghĩ như vậy.

Hơn nữa lúc đó cũng không ai tổ chức sinh nhật cho cô, sau này sinh nhật đầu tiên vẫn là Du Lê và Tiêu Nam ép tổ chức cho cô, chỉ có những năm đi học kia mới từng ăn sinh nhật, sau khi Tiêu Nam qua đời, cô lại trở thành một mình, cũng không có lòng dạ nào đi mừng sinh nhật.

"Thật không có ý nghĩa, chỉ có trẻ con mới có thể chờ mong sinh nhật.

" Vân Cẩm Thời thản nhiên nói: "Mà chúng ta cũng không phải trẻ con.

"
Hơn nữa điều trẻ con mong đợi nhất cũng không phải sinh nhật, mà là bánh kem và quà.

"Cậu cái người này thật đúng là trước sau như một không thay đổi gì! " Du Lê tạm ngừng một chút, cuối cùng cũng không cốc đầu bạn tốt của mình: "Quên đi, ngày mấy tháng bảy? Tôi chắc chắn sẽ đến.

"

"Mười hai.

"
"Được, tôi nhớ rồi.

" Du Lê lấy điện thoại mở lịch ra làm dấu ngày đó: "Mà này, Đường Đường qua sinh nhật này có phải 18 tuổi rồi không?"
"Chưa, sang năm mới tính là 18.

" Vân Cẩm Thời nhớ lại ngày sinh ghi trên chứng minh thư kia: "Sao bỗng nhiên lại hỏi cái này?"
"Không có gì.

" Chỉ cảm thấy khả năng nhóc đáng thương kia theo đuổi được cậu sẽ nhỏ đi một chút, dù sao cậu cũng sẽ không xuống tay với trẻ vị thành niên, Du Lê cảm thông nghĩ.

"À còn nữa, cậu định tặng em ấy quà gì vậy?" Du Lê nhổm người ngồi dậy, cười tủm tỉm nói: "Không phải là mua một cái bánh kem, làm một bàn thức ăn, cứ vậy mà tùy tiện qua chứ?"
Vân Cẩm Thời sửng sốt một chút, quả thật cô chưa nghĩ ra nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho em ấy.

Kinh nghiệm của Vân Cẩm Thời ở phương diện này cực kỳ ít ỏi, trong tích tắc thậm chí còn có chút mù tịt, làm sinh nhật cho trẻ con thì nên tặng thứ gì?
Lúc cô đi học cũng từng tặng nhau quà sinh nhật cùng với Du Lê bọn họ, nhưng thời điểm đó mọi người cũng không có bao nhiêu tiền, tặng một tấm thiệp chúc mừng, gấu bông nhỏ linh tinh là đã quá tuyệt vời.

"Tôi biết chắc chắn cậu chưa nghĩ xem nên chuẩn bị cái gì rồi.

" Du Lê vỗ vỗ vai cô: "Đến lúc đó tôi định tặng em ấy một cây guitar, cậu không được tặng trùng đó.

"
"Tôi sẽ suy nghĩ kỹ.

" Vân Cẩm Thời lại rơi vào trầm tư lần nữa, tình huống như vậy vẫn tiếp tục tới ngày thứ hai, cô đến phim trường từ sớm, Chu Sâm lại đến gần nói chuyện với cô.

Vân Cẩm Thời không khỏi nhìn chằm chằm anh ta một chốc, nhìn đến nỗi Chu Sâm không nhịn được sờ mặt mình: "Là mặt tôi chưa rửa sao? Hay là có vấn đề gì?"
"Trên mặt anh không có gì! " Vân Cẩm Thời cảm thấy bạn gái cũ của anh ta nhiều như vậy, có lẽ rất có kinh nghiệm trong việc tặng quà cho con gái rồi, ít nhất là có kinh nghiệm hơn cô: "Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.

"

Thái độ Chu Sâm lập tức trở nên nghiêm chỉnh, Vân Cẩm Thời rất ít khi nhờ anh ta giúp, đây là thời cơ tốt để phô bày sức quyến rũ!
"Là chuyện gì? Chỉ cần tôi có thể giúp chắc chắn sẽ không chối từ.

"
"Trước đây có phải anh thường tặng quà cho phụ nữ không?"
"Tôi không phải, tôi không có, hiện giờ tôi đã thay đổi triệt để!" Chu Sâm cực kỳ tủi thân, không phải những chuyện đó đã qua rồi sao? Sao bây giờ lại nhắc tới? Chẳng lẽ phụ nữ đều thích nhắc lại chuyện cũ như vậy sao?
"Đã nói đừng nhắc tới chuyện trước đây của tôi rồi mà! Hiện tại tôi đã sửa đổi rồi, em không tin tôi chút nào sao?"
Vân Cẩm Thời:!
"Không phải, chuyện tôi muốn nhờ anh giúp có liên quan đến việc này, sắp đến sinh nhật Đường Đường rồi, tôi muốn tặng quà cho em ấy, nhưng tôi không có kinh nghiệm tặng quà cho người khác, tôi cảm thấy có thể anh sẽ có, nên mới muốn nhờ anh tư vấn giúp.

"
Chu Sâm thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Là vậy à, tôi đây có lẽ là nhiều kinh nghiệm hơn em một chút.

"
Anh ta khiêm tốn nói: "Em tìm đúng người rồi.

"
Vừa lúc Mạnh Thiệu Kỳ đi ngang qua, nghe vậy cũng không nể nang làm tổn hại mặt mũi của bạn mình, đẩy gọng kính râm cười lạnh nói: "A Thời, cô tìm cậu ta nghĩ cách giúp, cô có biết trước đây cậu ta tặng quà gì cho phụ nữ không? Túi xách mới nhất trong mùa, mỹ phẩm đắt tiền nhất, 99 hoa hồng đỏ, nếu không biết bạn gái mới thích thứ gì, liền chọn món đắt tiền để tặng, nếu vừa lúc bạn gái mới không thích, cũng có thể nói tất cả đều là tấm lòng của cậu ta, là rất nghiêm túc lựa chọn, cô chắc chắn muốn nhờ cậu ta cho cô lời khuyên?"
Vân Cẩm Thời:!
"Tôi cảm thấy tôi vẫn nên từ từ tự mình suy nghĩ đi! "
Chu Sâm:!!
!
Bên kia, Du Lê lại dạy Đường Đường thật lâu, đến khi gần tối, cô mang đàn guitar trên lưng muốn rời khỏi: "A Thời trở về thì nói với cậu ấy chị có việc đi trước.

"
Lúc cô đi tới cửa mới nhớ tới vẫn còn chuyện quan trọng chưa nói, quay đầu lại cười nói: "Đúng rồi, sinh nhật A Thời là ngày 21 tháng sáu.

"
Cũng không phải cô định trợ giúp gì, chỉ là cảm thấy đã lâu như vậy A Thời không mừng sinh nhật, rất đáng thương.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi