ẢNH HẬU XUYÊN KHÔNG, VƯƠNG PHI THẬT UY VŨ


Sở Bắc Dực hừng hực sát khí tiến đến chỗ của Hàn Lam Nguyệt.

Ngươi có biết mình đang làm gì không?
Hàn Lam Nguyệt nghe vậy thì bày ra vẻ mặt dửng dưng như không biết gì trả lời.

Ta biết chứ, nhưng xe ngựa của ta rơi mất rồi, ta không thể cứ như vậy mà cưỡi ngựa về được, chỉ đành mượn tạm xe của Liễu cô nương mà ngồi thôi
Hàn Lam Nguyệt vừa mới bước được một chân lên bục gỗ thì dừng lại nói chuyện với Sở Bắc Dực, mà câu trả lời của cô càng khiến sắc mặt của hắn trông khó coi hơn, hắn vốn đâu có hỏi cô chuyện xe ngựa.

Hắn là ai...?
Sở Bắc Dực liếc mắt về phía Chu Trọng Sinh đang đứng bên cạnh của Hàn Lam Nguyệt.

Nghe ra hình như là đang nói mình, Chu Trọng Sinh tươi cười tít mắt đứng ra giới thiệu bản thân.

Tại hạ là Chu Trọng Sinh, là ân nhân cứu mạng của vương phi đó nha, có phải ngài hỏi là muốn ban thưởng cho ta có đúng không...? 1
.....!Lặng -------1
Sở Bắc Dực không trả lời làm cho Chu Trọng Sinh cũng thấy ngượng ngùng, sau đó ai nấy cũng đều im thin thít trước không khí quỷ dị này, chỉ có tiếng của vài con cóc nhái không biết điều mà kêu lên vang trời.

Hắn là quả thật là ân nhân cứu mạng của ta, nghĩ tình hắn tứ cố vô thân lang bạc khắp nơi nên ta quyết định giữ hắn lại làm thư đồng.

Ta là làm theo tấm gương sáng như vương gia đấy, làm người không nên vong ơn phụ nghĩa, ngài có phải nên khen ngợi ta một chút không 1
Hàn Lam Nguyệt giọng điệu lẫn ánh mắt đều vô tình cũng như cố ý chăm chọc đến ai đó.

Hàn Lam Nguyệt cô trước giờ luôn muốn an phận, là nữ nhân của hắn càn quấy, năm lần bảy lược muốn gây hấn với cô, vậy thì cũng đừng trách cô lòng dạ chua ngoa độc ác!
Sở Bắc Dực tới nước này đã giận đến run người nhưng không thể nói gì, hắn đương nhiên biết là cô đang nói đến hắn và Liễu Như Yên, một câu,,không nên vong ân phụ nghĩa,, đó liền có thể hóa giải tình hình.

Vương phi là vì trọng tình trọng nghĩa, có ân tất báo chứ không phải là thông đồng cùng nam nhân khác, nếu Sở Bắc Dực mà một mực ngăn cản thì cũng thật là hẹp hòi rồi đi.


Ngươi tốt nhất nên nhớ rõ thân phận của mình đi.

ngôn tình sủng
Nói rồi Sở Bắc Dực sắc mặt nhăn nhúm khó coi xoay người rời đi.

- ---Kinh thành.

Sau bốn ngày đường thì bọn họ rốt cuộc cũng về đến kinh thành.

Diệp Liên Hoa và Hạ An Vân khi hay tin vương phi đã trở về thì vui mừng hớn hở chạy ra ngoài cổng đón.

Khi thấy Hàn Lam Nguyệt từ trên xe ngựa bước xuống thì hai cô đã tranh nhau chạy đến quấn quýt.

Vương phi đi đường có mệt không?
Vương phi có đói không, trên đường nhất định là không thể ăn uống đầy đủ rồi
Sao người lại đi lâu như vậy chứ?
Có biết là bọn muội nhớ tỷ bao nhiêu không.

Chúng ta ở nhà trông ngóng tỷ từng ngày luôn đấy!
Cứ như vậy mà mỗi người một câu, hai trắc phi mỗi người một bên khoác tay Hàn Lam Nguyệt, hết hỏi thăm rồi lại kể lễ, đi từ ngoài cổng vào đến Phong Nguyệt Uyển mà còn chưa có dấu hiệu ngừng.1
Một lát sau Tiểu Lan và Tiểu Nhu dắt theo Tiểu Bạch và Chu Trọng Sinh vào, mấy hôm nay Hàn Lam Nguyệt giao cho Tiểu Lan nhiệm vụ chăm sóc Tiểu Bạch nên đã tranh thủ làm quem.với nó, bây giờ mới dễ dàng dắt nó đi như vậy.

Chu Trọng Sinh xin bái kiến Diệp trắc phi, Hạ trắc phi, hai vị trắc phi cát tường.

Diệp Liên Hoa và Hạ An Vân lúc nhìn thấy nam tử xinh đẹp trước mặt thì ngơ ra, nhan sắc này cũng không thua kém gì vương gia à nha.

Á Aaaa, hổ...! Đồng thanh.


Hai trắc phi vừa thấy một bạch y công tử còn chưa hết bồi hồi, giờ lại thêm một bạch hổ.

Các muội đừng sợ, Tiểu Bạch đã được thuần hóa rồi, các muội không có ý xấu thì nó sẽ không làm hại các muội đâu.

Sau một lúc nghe Hàn Lam Nguyệt trấn an thì hai trắc phi cũng dần lấy lại bình tĩnh, nhớ đến vẫn còn một việc, Diệp Liên Hoa vội nói.

Chu công tử đừng đa lễ, mau đứng lên đi.

Hai cô miễn lễ cho Chu Trọng Sinh thì lại quay đầu nhìn Hàn Lam Nguyệt với ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.

Như hiểu ra các muội ấy muốn hỏi gì, Hàn Lam Nguyệt liền lên tiếng.

Chu công tử là ân nhân cứu mạng của ta, vì huynh ấy đang lúc xa cơ nên ta đã đưa về đây để giúp đỡ cũng như báo đáp ân tình, và sau này huynh ấy sẽ là người giúp Xài Hồ quản lý sổ sách ở Cư Nguyệt Viện
Hàn Lam Nguyệt chầm chậm ăn hạt hạnh nhân vừa giải thích.

Thì ra là vậy.

Nhưng Cư Nguyệt viện là nơi nào thế ạ?
Diệp Liên Hoa hỏi.

Là một nơi ta thành lập nên để nhận nuôi và chăm sóc dạy dỗ những đứa trẻ mồ côi, những người già vô gia cư.

Hàn Lam Nguyệt trong thời gian qua đã giao cho Xài Hồ việc này, từ hôm đi dạo trên phố và bắt gặp những mảnh đời nhỏ bé đáng thương ấy thì cô đã nung nấu ý định thành lập cô nhi viện rồi.

Woa, sao đến bây giờ tỷ mới cho bọn muội biết thế?
Hạ An Vân nói.


Phải đó, những đứa trẻ đó rất đáng thương, bọn muội cũng muốn giúp.

Diệp Liên Hoa đồng lòng với việc làm cao đẹp của Hàn Lam Nguyệt nói.

Được, hôm nào ta sẽ dẫn các muội đến đó tham quan nhé.

- --------
Bảy ngày sau.

Mọi chuyện trong phủ cũng đã bắt đầu đi vào nề nếp bình thường.

Mà chuyện vương gia từng qua đêm tại khuê phòng của Liễu Như Yên lại được ai đó lén truyền ra bên ngoài, khiến cho dân chúng bàn luận xôn xao.

Vì lý do đó mà chuyện nạp tam trắc phi cũng tiếp tục được nhắc đến.

,,Cạch,, Tiếng chén trà được để xuống bàn một cách không mấy là nhẹ nhàng.

Hàn Lam Nguyệt mặt nặng mày nhẹ khi Sở Bắc Dực thông báo ba ngày nữa sẽ chính thức rước Liễu Như Yên vào phủ làm tam trắc phi.

Ta không đồng ý!
Hàn Lam Nguyệt dáng vẻ kiêu kì nói.

Bọn thiếp cũng không tán thành.

Hạ An Vân có chút rụt rè nhưng vẫn nói ra ý kiến của mình, vì các nàng sớm đã thống nhất với nhau rằng sẽ chèn ép nữ nhân xấu xa kia.

Chúng ta đều xuất thân từ gia đình quan tam phẩm, Liễu cô nương thân thế không rõ ràng, làm sao có thể ngồi ngang hàng với bọn thiếp
Diệp Liên Hoa lần này quyết liều mình vì vương phi và tương lai bình yên, nói lời phản bác đối với chuyện mà vương gia đã quyết định.

Nàng có ta đảm bảo, không đến lược các ngươi có ý kiến!
Sở Bắc Dực cương quyết bênh vực cho Liễu Như Yên, nhìn thấy thái độ này của vương gia thì ả càng tự tin mình đã có được sự bao bọc của hắn.


Các muội ấy không có quyền, vậy ta có quyền chứ?
...!
Dù nàng ta có cứu mạng ngài đi nữa thì vị trí trắc phi đó vẫn không thể được
Hàn Lam Nguyệt dáng vẻ kiêu sa ngồi từ trên cao nhìn xuống Liễu Như Yên khiến ả ta trông thật thấp hèn.

Dù sao thì bên ngoài vẫn đang đồn đại, nếu vương gia không cưới nàng vào phủ thì thật bất nghĩa, ta cũng mang tiếng là bụng dạ hẹp hòi
Như vậy đi, để Liễu cô nương làm thông phòng trước đã, về sau lại tính tiếp, không biết ý của vương gia thế nào?
Hàn Lam Nguyệt mỉm cười nhưng làm những người xung quanh không khỏi toát mồ hôi, đây đây phải hỏi ý kiến, thần sắc của vương phi như vậy là đang xác nhận lại với vương gia mà thôi.

Thông phòng là cấp thấp nhất, thường các phu nhân nhà quý tộc vì mang thai hoặc bệnh không thể hầu hạ phu quân nên thường đem nha hoàn tâm phúc hoặc đưa nữ tử trong nhà đến cho làm thông phòng, nhầm mục đích là muốn lấy lòng và giữ lại sự yêu thích của phu quân đối với mình.

Nếu như ta nhất quyết muốn để nàng làm trắc phi?
Vậy ngài cứ viết hưu thư đi, hoặc là để nàng ta làm thông phòng, hoặc là hưu ta.

Nói rồi Hàn Lam Nguyệt rời đi trong tâm thế đắc ý nhìn qua Liễu Như Yên.Qua sông thì phải luỵ thuyền.

Gia thế lắm tiền thì không phải luỵ ai.

Nếu hắn thật sự hưu cô càng tốt, còn nếu thì không ván cược này cô thắng chắc.

Sắc mặt Sở Bắc Dực tuy bề ngoài giống như đang kềm chế cơn giận nhưng thật ra là hắn đang kềm chế lại nụ cười sắp nở ra nơi khoé môi.

Dáng vẻ nàng dùng thân thế chèn ép người khác lại đáng yêu như vậy.

Nghe lời vợ luôn đúng.1
Sở Bắc Dực trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi làm ra vẻ tức giận đạp tay xuống bàn một cái rồi chỉ tay về hướng Hàn Lam Nguyệt đã đi mà nói.

Muốn hưu thư? đừng có mơ!
Nói xong Sở Bắc Dực lập tức bỏ đi, để lại Liễu Như Yên vẫn còn ngơ ngác, vậy...!nàng ta phải làm thông phòng thật sao.

Hai trắc phi nhìn thấy nét mặt thấy vọng của ả ta thì che miệng cười khinh bỉ, xong các nàng cũng nhanh chóng đứng lên rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi