ANH HÙNG XẠ ĐIÊU


Bốn đệ tử Ngư Tiều Canh Độc ngồi chung quanh sư phụ không nói câu nào, vẻ mặt đều rất lo lắng.
Quách Tĩnh nhưng thần nhìn Hoàng Dung, thấy mặt nàng dần dần hồng hào trở lại, trong lòng càng mừng rỡ, nào ngờ màu hồng càng lúc càng dày, cuối cùng thì mặt đỏ như lửa, lại qua một lúc, mồ hôi trên trán ứa ra, sắc mặt lại dần dần từ hồng chuyển thành trắng. Như thế thay đổi ba lần, mồ hôi toát ra ba lần, Hoàng Dung rên lên một tiếng, mở hai mắt ra nói:
- Tĩnh ca ca, lò lửa à? Ô, băng lạnh à?
Quách Tĩnh nghe nàng trò chuyện, vô cùng mừng rỡ, run lên nói:
- Cái gì mà lò lửa với băng?
Hoàng Dung nhìn quanh, lắc lắc đầu cười nói:
- À, ta gặp cơn ác mộng, nằm mơ thấy Âu Dương Phong, Âu Dương Khắc, Cừu Thiên Nhận, họ kéo ta lên lò lửa để đốt, lại nhấn ta vào băng, đến lúc ta lạnh lại đem lên đốt, ờ, đúng là đáng sợ. ủa, bá bá thế nào rồi?
Nhất Đăng từ từ mở mắt, cười nói:
- Thương thế của ngươi tốt rồi, nghỉ ngơi một vài ngày, đừng đi lại nhiều quá, thì không việc gì đâu.
Hoàng Dung nói:
- Con toàn thân không có chút khí lực nào, ngón tay cũng lười không muốn động đậy.
Người nông phu trợn mắt tức giận trừng nàng một cái. Hoàng Dung không đếm xỉa gì tới, nói với Nhất Đăng:
- Bá bá, người tiêu hao rất nhiều công lực như thế để chữa thương cho con, nhất định rất mệt mỏi, con có Cửu hoa ngọc lộ hoàn chế theo bí phương của gia gia đây, người uống mấy viên có nên chăng?
Nhất Đăng mừng rỡ nói:
- Hay lắm, không ngờ ngươi lại có mang diệu dược bổ thần kiện thể ấy. Năm xưa luận kiếm ở Hoa sơn, mọi người đánh nhau tới mức còn khí không lực, cha ngươi từng chia cho mỗi người uống một viên, quả nhiên linh nghiệm vô cùng.
Quách Tĩnh vội lấy cái bao đựng thuốc trong bọc Hoàng Dung ra trình cho Nhất Đăng.
Người tiều phu xuống bếp bưng lên một bát nước lạnh, người thư sinh trút hết dược hoàn trong bao ra tay, đưa qua sư phụ. Nhất Đăng cười nói:
- Cần gì nhiều như thế? Loại dược hoàn này điều chế không dễ, chúng ta lấy một nửa thôi.
Người thư sinh vội nói:
- sư phụ, cho dù đem tất cả linh đan diệu dược trên đời tới cũng không đủ đâu.
Nhất Đăng không cãi với y, tự cảm thấy nội lực hao kiệt, lúc ấy uống hết mấy mươi viên Cửu hoa ngọc lộ hoàn trong tay y, chiêu một hớp nước, nhìn Quách Tĩnh nói:
- Đỡ sư muội ngươi vào trong nghỉ hai ngày, lúc xuống núi không cần tới gặp ta. Ờ, có một việc các ngươi phải đáp ứng ta.
Quách Tĩnh lạy phục xuống, đùng đùng đùng đùng dập đầu bốn cái. Hoàng Dung lúc bình thường đối với người ta hay có vẻ cười cợt, cho dù là cha hay sư phụ trước mặt cũng không hề giữ quy củ tiểu bối, lúc ấy lại hướng về Nhất Đăng lạy rạp xuống, hạ giọng nói:
- Cái ơn cứu mạng của bá bá, điệt nữ không bao giờ dám quên.
Nhất Đăng mỉm cười nói:
- Cứ chớp mắt là quên đi cũng được để khỏi vướng víu trong lòng.
Rồi quay lại nói với Quách Tĩnh:
- Tình hình lần này các ngươi lên núi không cần nói lại với người ngoài, cho dù đối với sư phụ ngươi cũng không nên nói tới.
Quách Tĩnh đang tính toán làm sao để đưa Hồng Thất công tới xin chữa thương, nghe câu ấy không kìm được ngạc nhiên, không nói nên lời.
Nhất Đăng mỉm cười nói:
- Trở về sau các ngươi đừng tới đây nữa, mọi người chúng ta trong ngày đều phải dọn nhà.
Quách Tĩnh vội nói:
- Dọn đi đâu?
Nhất Đăng mỉm cười không đáp. Hoàng Dung nghĩ thầm:
- Ngốc ca ca, họ là vì chỗ này đã bị chúng ta phát hiện ra, nên muốn dọn đi, làm sao có thể nói cho ngươi?
Nghĩ tới thầy trò Nhất Đăng ở đây một phen kinh doanh tân khổ, vì mình làm cho liên lụy, phải bỏ lại tất cả, lại càng vô cùng áy náy, nghĩ ơn đức này chỉ e trọn đời không thể báo đáp, cũng không trách được bốn người Ngư Tiều Canh Độc muốn hết sức cản trở mình lên núi, nghĩ tới đó đưa mắt nhìn bốn đệ tử một cái, muốn nói mấy câu xin lỗi họ. Nhất Đăng đại sư đột nhiên biến sắc, thân hình loạng choạng, lại ngã sấp xuống đất.
Bốn đệ tử và Quách Hoàng cả kinh thất sắc, đồng thời sấn tới đỡ lên, chỉ thấy y da mặt giật giật, tựa hồ hết sức nhịn đau. Sáu người trong lòng hoảng sợ buông tay đứng hầu, không dám lên tiếng. Qua thời gian uống cạn một chén trà, Nhất Đăng hơi lộ nét cười, nói với Hoàng Dung:
- Hài tử, cửu hoa ngọc lộ hoàn là cha ngươi đích thân điều chế phải không?
Hoàng Dung nói:
- Không sai, là sư ca Lục Thừa Phong theo bí phương của gia gia chế ra.
Nhất Đăng nói:
- Ngươi từng nghe cha ngươi nói loại dược hoàn này uống vào quá nhiều có hại không?
Hoàng Dung cả kinh nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ Cửu hoa ngọc lộ hoàn lại có chỗ nào không ổn?
Vội nói:
- Cha từng nói uống càng nhiều càng tốt, chỉ là điều chế không dễ, ông cũng không dám uống nhiều.
Nhất Đăng trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói:
- Cha ngươi thần cơ diệu toán, người ta không thể đoán được, thì ta làm sao mà đoán được? Chẳng lẽ y muốn trừng trị Lục sư huynh của ngươi, nên cấp cho y một bí phương giả? Lại chẳng lẽ Lục sư huynh có thù oán với ngươi, trong bao thuốc này lại trộn thêm một viên thuốc độc.
Mọi người nghe tới hai chữ thuốc độc, cùng bật tiếng la hoảng. Người thư sinh nói:
- Sư phụ, người trúng độc à?
Nhất Đăng cười nói:
- Có sư thúc của ngươi ở đây, có thuốc độc lợi hại hơn cũng không giết người được đâu.
Bốn đệ tử tức giận không kìm được, nhìn Hoàng Dung nói:
- Sư phụ ta có ý tốt cứu ngươi, ngươi lại dám dùng thuốc độc hại người à?
Bốn người bao vây chung quanh Quách Tĩnh và Hoàng Dung, lập tức muốn động thủ.
Biến cố xảy ra bất ngờ, Quách Tĩnh giật mình luống cuống, không biết làm sao là tốt. Hoàng Dung nghe Nhất Đăng hỏi câu thứ nhất là biết Cửu hoa ngọc lộ hoàn gây họa, trong chớp mắt đã tra xét lại hết một lượt đầu đuôi việc nhận Cửu hoa ngọc lộ hoàn ở Quy Vân trang, trong lòng lập tức hiểu rõ, kêu lên:

- Bá bá, con biết rồi, là Anh Cô.
Nhất Đăng nói:
- Lại là Anh Cô à?
Hoàng Dung bèn đem tĩnh trạng hôm trong lều tranh ở đầm tối kể lại một lượt. Rồi nói:
- Bà ta cứ dặn đi dặn lại là con ngàn vạn lần không được uống thuốc này, tự nhiên là vì bà ta đã cho thêm một viên thuốc độc có hình dáng tương tự vào.
Người nông phu cao giọng quát:
- Hừ, bà ta đối xử với ngươi tốt lắm, nên sợ hại chết ngươi.
Hoàng Dung nghĩ lại Nhất Đăng uống thuốc độc, trong lòng vô cùng khó xử, lại không có lòng dạ nào mà cãi cọ với y, chỉ hạ giọng nói:
- Không phải là sợ hại chết ta, chỉ sợ là ta uống thuốc độc rồi thì không hại được bá bá thôi.
Nhất Đăng thở dài nói:
- Nghiệt chướng, nghiệt chướng!
Sắc mặt lập tức chuyển thành từ hòa, nói với hai người Quách Hoàng:
- Đây là số phận của ta phải gặp kiếp nạn này, không có liên quan gì tới các ngươi, cho dù là Anh Cô thì cũng chỉ là một đoạn nhân quả trước đây. Các ngươi đi nghỉ ngơi vài hôm rồi thong thả xuống núi là được. Tuy ta trúng độc nhưng sư đệ ta là thánh thủ trị độc, không cần lo lắng.
Nói xong nhắm mắt ngồi im, không nói gì nữa.
Quách Hoàng hai người khom lưng lạy rạp xuống, chỉ thấy Nhất Đăng đại sư mặt đầy vẻ tươi cười khẽ xua tay, hai người không dám ở lại lâu, từ từ xoay người bước ra. Chú tiểu sa di chờ ở ngoài cửa, đưa hai người vào một gian phòng nhỏ ở hậu viện nghỉ ngơi. Trong phòng hoàn toàn không bày biện gì, chỉ đặt hai chiếc giường tre, một chiếc bàn tre.
Không bao lâu có hai hòa thượng già bưng cơm chay tới, nói:
- Mời dùng cơm.
Hoàng Dung lo lắng cho Nhất Đăng, hỏi:
- Đại sư khỏe không?
Một lão hòa thượng eo éo nói:
- Tiểu tăng không biết.
Rồi khom người vái lạy, lui ra khỏi phòng. Quách Tĩnh nói:
- Nghe hai người này nói ta còn cho rằng là nữ nhân.
Hoàng Dung nói:
- Là thái giám, nhất định là những người đã hầu hạ Đoàn hoàng gia trước đây trước kia.
Quách Tĩnh a một tiếng, hai người tâm sự đầy lòng, lòng dạ nào mà ăn cơm nổi.
Trong thiền viện không khí yên tĩnh, bên ngoài không có tiếng động nào, ngẫu nhiên gió nhẹ thoảng tới lá trúc xào xạc thành tiếng, qua hồi lâu Quách Tĩnh nói:
- Dung nhi, võ công của Nhất Đăng đại sư thật cao cường.
Hoàng Dung ờ một tiếng. Quách tĩnh lại nói:
- Sư phụ chúng ta, cha cô, Chu đại ca, Âu Dương Phong, Cừu Thiên Nhận năm người võ công có cao hơn cũng chưa chắc thắng được Nhất Đăng đại sư.
Hoàng Dung nói:
- Ngươi nói trong sáu người ấy ai có thể xứng đáng là Thiên hạ đệ nhất?
Quách Tĩnh trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Ta thấy người nào cũng có thành tựu riêng, quả thật rất khó phân cao thấp. Người này thì giỏi môn này, người khác thì giỏi môn khác.
Hoàng Dung nói:
- Nếu nói văn võ toàn tài, bác học đa năng thì sao?
Quách Tĩnh nói:
- Thì tự nhiên phải tôn cha cô đứng đầu.
Hoàng Dung vô cùng đắc ý tươi cười như hoa, đột nhiên thở dài một tiếng nói:
- Vì vậy mới là kỳ lạ.
Quách Tĩnh vội hỏi:
- Cái gì kỳ lạ?
Hoàng Dung nói:
- Ngươi nghĩ xem Nhất Đăng đại sư bản lĩnh cao cường thế nào, Ngư Tiều Canh Độc bốn đệ tử đều không phải là bọn tầm thường, tại sao lại run run sợ sợ núp ở chỗ núi sâu thế này? Tại sao nghe có người tới thăm lại sợ hãi như gặp tai họa lớn như thế? Trong sáu cao thủ trên đời hiện nay, chỉ có Tây độc và Cừu Thiết chưởng có thể còn là người đối đầu với ông ta, hai người ấy đều có danh tiếng, chẳng lẽ lại bất kể thân phận, liên thủ tìm tới làm khó ông ta sao?
Quách Tĩnh nói:
- Dung nhi, cho dù Âu Dương Phong và Cừu Thiên Nhận liên thủ tới tầm cừu thì hiện chúng ta cũng không sợ.
Hoàng Dung nói:
- Tại sao?
Quách Tĩnh trên mặt hiện ra vẻ ngại ngùng, cảm thấy không tiện nói. Hoàng Dung cười nói:
- A! Tại sao lại cảm thấy khó xử?
Quách Tĩnh nói:
- Nhất Đăng đại sư võ công quyết không dưới Tây độc, ít nhất có thể đánh ngang tay. Ta thấy thủ pháp lật tay điểm huyệt của ông ta là khắc tinh của Cáp mô công.
Hoàng Dung nói:
- Vậy còn Cừu Thiên Nhận? Ngư Tiều Canh Độc bốn người cũng không phải là đối thủ của y.
Quách Tĩnh nói:
- Không sai, lúc trên Quân sơn ở hồ Động Đình và trên núi Thiết Chưởng, ta đều từng đối chưởng với y một lần, nếu là đánh nhau, thì trong vòng năm mươi chiêu còn có thể ngang tay với y, nhưng sau một trăm chiêu thì quá nửa là không thể chống nổi. Hôm nay ta thấy thủ pháp điểm huyệt của Nhất Đăng đại sư lúc trị thương cho cô... .
Hoàng Dung cả mừng, cướp lời nói:
- Ngươi đã học được rồi phải không? Ngươi có thể thắng được lão Cừu Thiết chưởng chết giẫm ấy chứ gì?
Quách Tĩnh nói:
- Cô biết ta tư chất ngu độn, công phu điểm huyệt ấy lại tinh thâm vô cùng, làm sao có thể học được, chứ. Huống chi đại sư không nói dạy cho ta, ta tự nhiên không thể học. Có điều nhìn thấy thủ pháp của đại sư thì lại hiểu thêm một ít những điều vốn không hiểu rõ trong Cửu âm chân kinh. Muốn hơn Cừu Thiết chưởng thì không thể, nhưng muốn kéo dài thời khắc của y thì chắc được.
Hoàng Dung thở dài nói:
- Đáng tiếc, ta quên mất một chuyện.
Quách Tĩnh nói:
- Chuyện gì?
Hoàng Dung nói:
- Đại sư trúng độc, không biết lúc nào thì khỏe lại.
Quách Tĩnh im lặng, qua một lúc căm hờn nói:
- Bà Anh Cô tàn độc thật.
Đột nhiên kêu la:
- A, không xong rồi.
Hoàng Dung giật nảy mình, nói:
- Cái gì thế?
Quách Tĩnh nói:
- Cô từng ưng thuận với Anh Cô là sau khi khỏi thương sẽ ở với bà ta một năm, cái hẹn ấy có giữ hay không?
Hoàng Dung nói:
- Ngươi nói nên thế nào?
Quách Tĩnh nói:
- Nếu không có bà ta chỉ điểm, chúng ta còn không thể tìm tới được Nhất Đăng đại sư, thương thế của cô cũng khó mà nói... .
Hoàng Dung nói:
- Cái gì mà khó nói? Cứ nói thẳng là cái mạng nhỏ của ta nhất định không giữ được. Ngươi là đại trượng phu, lời nói như núi, nhất định bắt ta phải giữ lời hứa.
Nàng nghĩ tới việc Quách Tĩnh không chịu phản bội từ bỏ hôn ước với Hoa Tranh, không kìm được buồn bã cúi đầu xuống.
Về tâm sự đàn bà con gái, Quách Tĩnh quả thật không hiểu được chút nào, Hoàng Dung đã ứa nước mắt sắp khóc, y vẫn ngu ngu ngốc ngốc không biết gì, chỉ nói:
- Anh Cô nói cha cô thần cơ diệu toán, hơn bà ta gấp trăm lần, cho dù cô chịu truyền thụ cái học thuật số, thì rốt lại cũng không bằng được một chút của cha cô, vậy thì tại sao lại đòi cô làm bạn với bà ta một năm?
Hoàng Dung quay mặt không đếm xỉa gì tới. Quách Tĩnh vẫn chưa biết, lại nói thêm một câu. Hoàng Dung tức giận nói:
- Ngươi là đồ ngốc, chẳng biết cái gì cả.
Quách Tĩnh không biết tại sao nàng đột nhiên nổi giận, bị nàng mắng cho không hiểu gì cả, chỉ nói:
- Dung nhi! Ta vốn là đồ ngốc thì mới cần cô nói chứ!
Hoàng Dung buột miệng mắng người, vốn vô cùng hối hận, nghe y chịu nhũn như thế, lại không nhịn được, phục vào lòng y khóc òa lên. Quách Tĩnh càng không hiểu được, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai nàng an ủi.
Hoàng Dung kéo áo Quách Tĩnh lau nước mắt, cười nói:
- Tĩnh ca ca, là ta không tốt, lần sau nhất định ta không mắng ngươi nữa.
Quách Tĩnh nói:
- Thì ta vốn là đồ ngốc, cô nói như thế có sao đâu?
Hoàng Dung nói:
- Ờ, ngươi là người tốt, ta là cô nương xấu. Ta nói với ngươi, bà Anh Cô kia có thù hận với cha ta, vốn định nghiên cứu võ công thuật số để tới đảo Đào Hoa tìm cha ta trả thù, về sau thấy thuật số không bằng ta, võ công không bằng ngươi, biết không còn cách nào báo thù nên nghĩ cách đè nén ta để dụ cha ta lại cứu. Đó là để đổi khách làm chủ, bà ta có thể bày độc kế để hại ông.
Quách Tĩnh giật mình hiểu ra, vỗ đùi một cái nói:
- A, không hề sai, cái hẹn kia không cần phải giữ nữa.
Hoàng Dung nói:
- Tại sao không giữ? Đương nhiên phải giữ chứ.
Quách Tĩnh nói:
- Ủa!
Hoàng Dung nói:
- Người đàn bà này vô cùng lợi hại, xem việc bà ta trộn thêm một viên thuốc độc vào Cửu hoa ngọc lộ hoàn để hại Nhất Đăng đại sư thì có thể hiểu được. Người đàn bà này mà không trừ đi tương lai sẽ trở thành tai họa lớn cho cha ta. Bà ta muốn ta làm bạn thì ta làm bạn với bà ta, bây giờ đã có đề phòng quyết sẽ không mắc lừa bà ta nữa, bất kể bà ta có âm mưu độc kế gì ta cũng có thể nhận ra .
Quách Tĩnh nói:
- Ờ, nhưng thế cũng như làm bạn với một con cọp.
Hoàng Dung đang định trả lời, chợt nghe ở thiền phòng bên ngoài vang vào mấy tiếng la hoảng.
Hai người nhìn nhau một cái, ngưng thần lắng nghe, tiếng la hoảng lập tức im bặt. Quách Tĩnh nói:
- Không biết đại sư có việc gì không?
Hoàng Dung lắc lắc đầu. Quách tĩnh lại nói:
- Cô ăn cơm đi. Rồi nghỉ ngơi một lúc.
Hoàng Dung vẫn lắc đầu, chợt nói:

- Có người tới!
Quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân mấy người vang lên, từ ngoài viện đi vào, một người căm giận nói:
- Con nha đầu quỷ kế đa đoan, cứ giết y thị trước.
Nghe thanh âm thì là người nông phu. Quách Hoàng hai người giật nảy mình, lại nghe giọng người tiều phu nói:
- Không được làm bậy, phải hỏi rõ trước đã.
Người nông phu nói:
- Còn hỏi gì nữa? Hai đứa tiểu tặc này ắt là do kẻ đối đầu của sư phụ sai tới. Chúng ta cứ giết một đứa giữ một đứa. Muốn hỏi thì hỏi thằng tiểu tử ngốc kia cũng được.
Nói tới đó, bốn người Ngư Tiều Canh Độc đã tới ngoài cửa.
Họ đứng giữ chặt ngoài cửa, trò chuyện cũng không sợ Quách Hoàng hai người nghe.
Quách Tĩnh không chần chừ, một chiêu Kháng long hữu hối đánh vào vách phía sau, chỉ nghe bùng bùng một tiếng vang lên, nửa bức vách đất lập tức đổ xuống. Y khom xuống cõng Hoàng Dung lên, nhảy ra chỗ tường vỡ, người đang trên không, người nông phu xuất thủ như gió, phóng tráo chụp vào chân trái y.
Hoàng Dung tay trái khẽ vung ra, phất vào huyệt Dương trì trên mu bàn tay người nông phu, đây là Lan hoa phất huyệt thủ gia truyền của nàng, tuy sau khi bị thương không có sức, nhưng cái phất ấy khinh minh mau lẹ nhận huyệt rất chuẩn, cũng không phải tầm thường. Người nông phu hiểu rõ công phu điểm huyệt, nhìn thấy ngón tay nàng phất tới như điện, giật nảy mình vội rút tay lại đỡ, huyệt đạo chưa bị quét phất trúng, nhưng đòn tới đã chậm mất một chút, Quách Tĩnh đã cõng Hoàng Dung vọt ra sau tường.
Y chỉ chạy được vài bước, kêu khổ một tiếng, nguyên là phía sau thiền viện là gai góc cao bằng đầu người, ken dày chằng chịt, gai góc tua tủa, quả thật không có đường nào chạy được, quay đầu lại thấy Ngư Tiều Canh Độc bốn người dàn hàng chữ nhất đứng chặn trước mặt. Quách Tĩnh cao giọng nói:
- Tôn sư sai bọn ta xuống núi, các vị đã chính tai nghe thấy, tại sao lại dám trái lệnh cản trở?
Người tiều phu trừng mắt nhìn, giọng nói như sấm trả lời:
- Sư phụ ta lòng dạ từ bi, cam tâm xả thân cứu mạng, ngươi...
Quách Hoàng hai người hoảng sợ nói:
- Tại sao lại xả thân cứu mạng?
Ngư Tiều Canh Độc đồng thời phì một tiếng, người thư sinh cười nhạt nói:
- Thương thế của cô nương là sư phụ ta xả thân để cứu chẳng lẽ các ngươi quả thật không biết?
Quách Hoàng đồng thanh hỏi:
- Quả thật là không biết, xin nói rõ hơn.
Người thư sinh thấy vẻ mặt hai người rất thành khẩn, không phải là giả, bèn nhìn người tiều phu một cái người tiều phu gật gật đầu, người thư sinh nói:
- Cô nương bị nội thương rất nặng, phải dùng Nhất dương chỉ và Tiên thiên công đả thông các đại huyệt trong kỳ kinh bát mạch mới có thể trị thương cứu bệnh. Từ khi Trùng Dương chân nhân phái Toàn Chân tiên du, trên đời chỉ có sư phụ ta biết được cả hai môn thần công Nhất dương chỉ và Tiên thiên công. Nhưng dùng loại công phu này chữa thương cho người thì nguyên khí của mình bị hao tổn rất nhiều, trong vòng năm năm mất hết võ công.
Hoàng Dung a một tiếng, trong lòng vừa cảm động vừa xấu hổ.
Người thư sinh nói:
- Trong năm năm sau đó hàng ngày đều phải chuyên cần khổ luyện, chỉ cần hơi có sơ suất thì không những không phục hồi được võ công mà còn nhẹ thì phát bệnh, nặng thì mất mạng. Sư phụ ta đối xử với ngươi như thế, tại sao ngươi táng tận lương tâm, lấy oán báo ơn?
Hoàng Dung phục xuống đất, hướng về thiền phòng chỗ Nhất Đăng đại sư ở lạy bốn lạy, nghẹn ngào nói:
- Cái ơn cứu mạng của bá bá, quả thật con không biết là sâu dày như thế.
Ngư Tiều Canh Độc thấy nàng lạy phục xuống, vẻ mặt hơi dịu đi. Người câu cá hỏi:
- Cha ngươi sai ngươi tới ám toán sư phụ ta hay ngươi không tự biết?
Hoàng Dung tức giận nói:
- Tại sao cha ta lại sai ta tới ám toán bá bá? Cha ta đảo chủ đảo Đào Hoa là nhân vật thế nào? Há lại làm việc hèn hạ vô sỉ như thế?
Người đánh cá vái dài một vái nói:
- Nếu không phải do lệnh tôn sai khiến thì tại hạ lời lẽ có chỗ mạo phạm, xin cô nương thứ tội.
Hoàng Dung nói:
- Hừ, câu ấy mà để cha ta nghe được thì cho dù ngươi là cao đồ của Nhất Đăng đại sư cũng phải nếm mùi đau khổ đấy.
Người câu cá nhếch mép cười nói:
- Lệnh tôn có ngoại hiệu là Đông tà, thì hành sự.., hành sự.., ha ha.., bọn ta vốn nghĩ là Tây độc làm được việc gì lệnh tôn có thể làm được việc đó. Bây giờ xem ra chỉ sợ là ý nghĩ ấy là sai.
Hoàng Dung nói:
- Cha ta làm sao lại so với Tây độc? Lão tặc Âu Dương Phong làm chuyện gì rồi?
Người thư sinh nói:
- Được, chúng ta cứ nói trắng mọi chuyện ra với nhau. Vào phòng sẽ nói.
Lúc ấy sáu người trở vào thiền phòng, chia ra ngồi xuống. Ngư Tiều Canh Độc bốn người ngồi xuống, như có ý như vô ý nhưng đều chặn hết các cửa ra vào, Hoàng Dung biết là họ đề phòng mình bỏ chạy, chỉ cười khẽ một tiếng, cũng không nói ra.
Người thư sinh nói:
- Các ngươi có biết Cửu âm chân kinh không?
Hoàng Dung nói:
- Biết, chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì tới kinh văn Cửu âm chân kinh à? Ờ, bộ sách này quả thật hại người không ít.
Không kìm được nhớ tới mẹ mình vì viết lại kinh văn không được mà chết. Người thư sinh nói:
- Lần đầu luận kiếm ở Hoa sơn là vì tranh đoạt chân kinh. Giáo chủ Toàn Chân võ công đứng đầu thiên hạ, chân kinh rơi vào tay ông ta, bốn cao thủ còn lại trong lòng thật sự khâm phục, vốn chẳng ai nói gì. Lần ấy luận kiếm ở Hoa sơn, người nào cũng khoe tài riêng, Trùng Dương chân nhân rất khâm phục Nhất dương chỉ của sư phụ ta, năm sau lại cùng sư đệ y tới Đại Lý thăm sư phụ ta, từng rèn luyện công phu với nhau.
Hoàng Dung nói chen vào:
- Sư đệ y à? Là Lão Ngoan đồng Chu Bá Thông phải không?
Người thư sinh nói:
- Đúng rồi, cô nương tuổi tuy nhỏ nhưng quen biết rất nhiều.
Hoàng Dung nói:
- Ngươi không cần khen ta.
Người thư sinh nói:
- Chu sư thúc là người rất hoạt kê. Nhưng ta không biết y có ngoại hiệu là Lão Ngoan đồng. Lúc ấy sư phụ ta chưa xuất gia.
Hoàng Dung nói:
- A, lúc ấy ông còn đang làm vua.
Người thư sinh nói:
- Không sai, sư huynh đệ giáo chủ Toàn Chân ở trong hoàng cung được mười ngày, bốn người bọn ta đều hầu hạ bên cạnh. Sư phụ ta đem yếu chỉ Nhất dương chỉ ra giảng giải, nói hết cho Trùng Dương chân nhân biết. Trùng Dương chân nhân vô cùng mừng rỡ, lại đem công phu lợi hại nhất của ông ta là Tiên thiên công truyền lại cho sư phụ ta. Lúc họ đàm luận, bọn ta tuy ở bên cạnh, nhưng vì hiểu biết hạn hẹp, cho dù nghe thấy nhưng cũng không thể lĩnh ngộ được.
Hoàng Dung nói:
- Vậy còn Lão Ngoan đồng? Y công phu cũng không thấp đâu.
Người thư sinh nói:
- Chu sư thúc ưa động không ưa tĩnh, cả ngày lang thang khắp nơi trong hoàng cung Đại Lý, đi khắp nơi đùa giỡn, ngay cả tẩm cung của hoàng hậu và phi tần cũng không né tránh. Bọn cung nga thái giám biết y là khách quý của hoàng đế nên cũng không cản trở.
Hoàng Dung và Quách Tĩnh trên mặt đều thoáng nụ cười.
Người thư sinh lại nói:
- Lúc Trùng Dương chân nhân chia tay, nói với sư phụ ta rằng: Gần đây bệnh cũ của ta lại phát, nghĩ chắc không còn sống lâu trên đời, may là Tiên thiên công đã có truyền nhân, lại thêm với thần công Nhất dương chỉ của hoàng gia, trên đời đã có người khắc chế y, cũng không sợ y hoành hành tác quái nữa. Lúc ấy sư phụ ta mới hiểu, Trùng Dương chân nhân ngàn dặm xa xôi tìm tới Đại Lý chủ yếu là để truyền lại công phu Tiên thiên công cho sư phụ ta, muốn sau khi ông chết còn để lại một công phu khắc chế Tây độc Âu Dương Phong.
Chỉ vì Đông tà Tây độc Nam đế Bắc cái Trung thần thông năm người danh tiếng ngang nhau, nếu nói là tới truyền thụ công phu thì không khỏi có chỗ bất kính với sư phụ ta, nên trước tiên xin sư phụ ta truyền thụ Nhất dương chỉ rồi mới đem Tiên thiên công ra trao đổi. Sư phụ ta hiểu dụng ý của y, trong lòng rất kính trọng, lập tức chuyên tâm tu luyện Tiên thiên công. Trùng Dương chân nhân học được Nhất dương chỉ rồi, sống được không lâu, cũng chưa nghiên cứu tu luyện, nghe nói cũng không truyền lại cho đồ đệ. Về sau nước Đại Lý ta nảy ra một chuyện bất hạnh, sư phụ ta nhìn rõ tình đời xuống tóc làm sư.
Hoàng Dung nghĩ thầm:
- Đoàn hoàng gia không làm hoàng đế mà lại cam tâm làm sư, vậy thì đây ắt là một chuyện cực kỳ thương tâm, người ta không nói thì mình cũng không tiện hỏi.
Rồi liếc mắt thấy Quách Tĩnh đang há miệng muốn hỏi, vội đưa mắt ra hiệu cho y, Quách Tĩnh ờ một tiếng, vội ngậm miệng lại.
Người thư sinh thần sắc buồn rầu, có lẽ là nhớ lại chuyện cũ, dừng lại một lúc mới nói tiếp:
- Không biết vì sao tin sư phụ ta luyện thành Tiên thiên công lại tiết lộ ra ngoài. Có một hôm sư huynh của ta.
Rồi chỉ vào người nông phu nói tiếp "Sư huynh của ta vâng lệnh sư phụ ra ngoài hái thuốc, trong núi Đại Tuyết sơn ở biên giới phía tây Vân Nam lại bị người dùng Cáp mô công đả thương.
Hoàng Dung nói:
- Đó tự nhiên là Lão Độc vật rồi.
Người nông phu tức giận nói:
- Không phải y thì là ai? Trước tiên là một gã thiếu niên công tử bỗng dưng gây sự với ta, nói núi Đại Tuyết sơn là của nhà y không cho người ngoài vào hái thuốc. Đại Tuyết sơn chu vi ngàn dặm, làm sao là của nhà y được? Người ấy rõ ràng có ý gây hấn với ta. Ta được sư phụ giáo huấn, cố gắng nhịn nhục, gã thiếu niên ấy lại được đằng chân lân đằng đầu, nói muốn ta dập đầu lạy ba trăm cái mới tha cho xuống núi, ta không nhịn được nữa, rốt lại động thủ với y. Gã thiếu niên ấy công phu rất cao cường, hai người đấu suốt nửa ngày cũng chỉ ngang tay với y. Nào ngờ Lão Độc vật đột nhiên từ sau góc núi xuất hiện, không nói câu nào, xuất chưởng đánh ta trọng thương. Gã thiếu niên ấy sai người cõng ta đưa về ngoài chùa Thiên Khánh chỗ sư phụ ta thường tới.
Hoàng Dung nói:
- Có người báo thù thay ngươi rồi, gã Âu Dương công tử ấy đã bị giết rồi.
Người nông phu ấy tức giận nói:
- A, đã chết rồi à, ai giết y thế?
Hoàng Dung nói:
- Ờ, người khác giết mất kẻ thù của ngươi, ngươi cũng tức giận nữa.
Người nông phu nói:
- Thù oán của ta phải do ta chính tay trả thù.
Hoàng Dung thở dài nói:
- Đáng tiếc là ngươi không trả thù được.
Người nông phu nói:
- Ai giết y?
Hoàng Dung nói:
- Đó cũng là một người xấu, công phu thua xa Âu Dương công tử nhưng dùng gian kế giết y.
Người thư sinh nói:
- Giết rất hay! Cô nương, ngươi có biết Âu Dương Phong đả thương sư huynh ta là có dụng ý gì không?
Hoàng Dung nói:
- Chuyện đó có gì khó đoán? Bằng vào công phu của Tây độc thì một chưởng có thể giết chết sư huynh của ngươi, nhưng chỉ đánh y bị trọng thương, lại đưa về tới cửa sư phụ ngươi, đương nhiên là muốn người hao tổn công lực để chữa thương cho đệ tử.
Theo các ngươi nói chữa thương một lần hao tổn nguyên khí phải mất năm năm để tu luyện lại, vậy thì trong lần luận kiếm ở Hoa sơn lần sau, đại sư đương nhiên sẽ không thắng được y.
Người thư sinh thở dài nói:
- Cô nương quả thật thông minh, nhưng chỉ đoán đúng một nửa, gã Âu Dương Phong kia rất âm độc, người ta rất khó đề phòng. Y nhân lúc sư phụ ta chữa thương cho sư huynh xong, công lực chưa phục hồi, lại ngầm tới tập kích, muốn giết chết sư phụ ta...
Quách Tĩnh nói chen vào:
- Nhất Đăng đại sư từ hòa như thế chẳng lẽ lại có kết thù oán gì với Âu Dương Phong sao?
Người thư sinh nói:
- Tiểu ca, câu ngươi hỏi mới rồi không đúng đâu. Thứ nhất, người có lòng từ bi thì xưa nay vẫn đứng vào cái thế không chung sống được với những kẻ xấu xa tàn ác. Thứ hai, Âu Dương Phong muốn hại người thì chưa chắc đã vì có thù oán với người ta. Chỉ vì y biết Tiên thiên công là khắc tinh của Cáp mô công, nên trăm mưu ngàn kế muốn hại sư phụ ta.
Quách Tĩnh gật đầu lia lịa, lại hỏi:
- Rồi đại sư có bị y hại không?
Người thư sinh nói:
- Sư phụ ta vừa thấy thương thế của sư huynh, lập tức hiểu được gian kế của Âu Dương Phong, ngay trong đêm dời chỗ ở, rốt lại không để Tây độc tìm được. Bọn ta biết y một là không làm, hai là làm thì không thôi, quyết không chịu buông tay bỏ qua, vì thế tìm hỏi khắp nơi, rốt lại tìm được nơi ẩn náu bí mật ở đây. Sau khi công lực của sư phụ ta phục nguyên, sư huynh đệ bọn ta muốn nên núi Bạch Đà tìm Tây độc tính sổ, nhưng sư phụ ta hết sức nói không nên oan oan tương báo kéo dài, không cho bọn ta ra ngoài sinh sự. Cũng được yên ổn trong bấy nhiêu năm, nào ngờ lại có hai người các ngươi lên núi. Bọn ta chỉ cho rằng đệ tử Cửu chỉ thần cái chắc không có lòng gia hại sư phụ ta, nên lúc các ngươi lên núi cũng chưa hề xuất toàn lực cản trở, nếu không thì bỏ liều tính mạng của bốn người cũng quyết không để các ngươi tiến được vào chùa. Nào ngờ người không có lòng hại cọp, cọp lại có ý hại người, ờ, sư phụ ta rốt lại lại mắc vào độc thủ của các ngươi.
Nói tới đó mày kiếm dựng lên, dáng vẻ oai nghiêm, từ từ đứng dậy, soạt một tiếng, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lóe mắt.
Người câu cá, người tiều phu, người nông phu ba người đồng thời đứng lên, đều rút binh khí ra, chia ra đứng bốn góc.

Hoàng Dung nói:
- Lúc ta tới xin đại sư chữa bệnh, quả thật không biết đại sư lại phải vất vả tới như thế, phải hao tốn công lực mất năm năm. Trong số dược hoàn kia có thuốc độc trộn vào, là do người ngoài hãm hại. Ơn đức của đại sư như trời cao đất dày, ta cho dù hoàn toàn không có lương tâm, cũng không thể lấy oán báo ơn.
Người đánh cá cao giọng nói:
- Vậy hai người các ngươi tại sao nhân lúc sư phụ ta đang mất hết công lực lại trúng chất kịch độc, dẫn kẻ thù lên núi?
Quách Hoàng hai người giật nảy nình, đồng thanh kêu lên:
- Không có đâu?
Người câu cá nói:
- Còn nói không có à? Sư phụ ta vừa trúng độc, ở dưới núi lập tức đưa lên một cái vòng ngọc, nếu không câu kết với nhau từ trước thì trên đời lại có chuyện ăn khớp như thế sao?
Hoàng Dung nói:
- Vòng ngọc gì?
Người câu cá tức giận nói:
- Còn làm ra vẻ không biết nữa.
Đôi thiết tương trong tay chia ra một cái, chiếc bên trái quét ngang, chiếc bên phải bổ dọc, chia ra đánh tới hai người Quách Hoàng.
Quách Tĩnh vốn sóng vai với Hoàng Dung ngồi trên bồ đoàn, nhìn thấy hai mái chèo đánh tới liền nhảy bật dậy, tay phải móc lại thành trảo vung ra hất chiếc mái chèo sắt quét ngang, tay trái vươn ra chụp cứng mái chèo, hất lên đè xuống một cái, cái đè này hàm chứa kình lực, vô cùng lợi hại, người đánh cá chỉ thấy hổ khẩu tê rần, không tự chủ được buông cán mái chèo. Quách Tĩnh giật mái chèo sắt về choang một tiếng, chạm vào chiếc bừa sắt của người nông phu, lửa bắn tung tóe, kế lại đẩy chiếc mái chèo sắt trở vào tay người câu cá. Người câu cá ngạc nhiên, thuật tay đón lấy, tay phải vận lực cùng lưỡi búa của người tiều phu đồng thời đánh xuống. Quách Tĩnh song chưởng ra sau tới trước mang theo một luồng kình phong đánh vào trước ngực hai người. Người thư sinh biết Hàng long thập bát chưởng lợi hại, kêu lên:
- Lui mau.
Người đánh cá và người tiều phu đều là cao đồ dưới trướng danh sư, võ công không phải tầm thường, hai chiêu ấy đều chưa dùng hết vội thu thế nhảy ra, đột nhiên thân hình khựng lại, thế lùi lại lập tức bị cản, nguyên là võ khí trong tay đã bị chưởng lực của Quách Tĩnh kéo tới, không biết làm sao đành buông tay, cứu mạng là chuyện lớn. Quách Tĩnh cầm thiết tương thiết phủ nhẹ nhàng ném ra, kêu lên:
- Xin cầm lấy.
Người thư sinh bật tiếng khen ngợi:
- Hảo công phu!
Trường kiếm đâm ra, chênh chếch phóng vào tay phải y. Quách Tĩnh nhìn thấy thế kiếm trong lòng hơi hoảng sợ, đã thấy trong bốn đại đệ tử của Nhất Đăng đại sư thì người thư sinh này tuy rất văn nhã nhưng võ công thì hơn hẳn các sư huynh đệ, lập tức không dám coi thường, hai chưởng vung lên, trùm chưởng lực lên che chở cho Hoàng Dung và mình. Lúc ấy quả thật vững vàng như núi, hoàn toàn không có chút sơ hở, song chưởng khí thế như cầu vồng, càng về sau vòng tròn càng lúc càng lớn, Ngư Tiều Canh Độc bốn người bị ép dần dần lùi vào tường, đừng nói là tấn công, ngay cả ra chiêu đón đỡ cũng không dễ. Lúc ấy nếu Quách Tĩnh nhả kình lực ra, bốn người ắt phải có người bị thương.
Lại đánh nhau một lúc, Quách Tĩnh không tăng thêm chưởng lực nữa, địch nhân đánh mạnh thì đỡ mạnh, đánh yếu thì đỡ yếu, thấy lực thì đón lực, thủy chung vẫn giữ được thế quân bình không thắng không bại.
Người thư sinh kiếm pháp đột nhiên thay đổi, trường kiếm rung mau, chỉ nghe tiếng ong ong vang lên hồi lâu không dứt, kế đó trên sáu kiếm dưới sáu kiếm trước sáu kiếm sau sáu kiếm trái sáu kiếm phải sáu kiếm, liên tiếp sáu sáu ba mươi sáu kiếm, chính là Viên Lao sơn tam thập lục kiếm ở Vân Nam, được gọi là lợi hại bậc nhất trong kiếm pháp tấn công trên đời. Quách Tĩnh chưởng trái đón đỡ ba món võ khí của ba người Ngư Tiều Canh, tay phải vung theo mũi kiếm của người thư sinh trên dưới trước sau trái phải, bất kể kiếm pháp biến hóa vô cùng, y cứ dùng chưởng lực đánh vào phương hướng mũi kiếm đâm tới, nhát nào cũng đều vừa chạm tới áo y thì trượt qua một bên, không đâm được vào chéo áo y.
Đánh liên tiếp xong ba mươi sáu kiếm, Quách Tĩnh ngón trỏ tay phải cong lại bấm vào ngón cái, nhìn đúng mũi kiếm phóng tới, búng mạnh vào sống kiếm. Công phu Đàn chỉ thần thông này của Hoàng Dược Sư vốn có thể nói là trên đời không hai, trước kia y và Chu Bá Thông bắn bi đùa giỡn, lúc ở Quy Vân trang bắn đá chỉ điểm cho Mai Siêu Phong đều là sử dụng công phu này. Quách Tĩnh lúc ở thôn Ngưu Gia phủ Lâm An thấy y đánh nhau với Toàn Chân thất tử, học được yếu quyết bên trong, thủ pháp búng ngón tay tuy thua xa Hoàng Dược Sư nhưng kình lực rất mạnh, chỉ nghe keng một tiếng, thanh kiếm chấn động, người thư sinh cánh tay tê rần, suýt nữa rơi mất trường kiếm, trong lòng cả kinh nhảy lùi trở ra kêu lên:
- Dừng tay!
Ngư Tiều Canh ba người nhất tề nhảy ra, chỉ là bọn họ vốn đã bị ép tới sát tường, không sao lui lại được nữa, người câu cá nhảy lùi ra cửa, người nông phu thì nhảy lên nửa bức tường bị đánh sập. Người tiều phu giắt chiếc búa vào hông, cười nói:
- Ta đã sớm nói hai vị không có ác ý, mà các ngươi không chịu nghe.
Người thư sinh tra kiếm vào vỏ, vái Quách Tĩnh một vái, nói:
- Tiểu ca dưới chưởng dung tình, ta rất cảm tạ thịnh tình.
Quách Tĩnh vội khom lưng trả lễ, trong lòng lại không hiểu:
- Bọn ta vốn không có ý xấu tại sao các ngươi ban đầu nhất định không tin, động thủ xong mới chịu tin?
Hoàng Dung thấy vẻ mặt y, đoán được ý y, bèn nói khẽ vào tai y:
- Nếu ngươi có ác ý thì đã sớm đả thương bốn người bọn họ rồi. Nhất Đăng đại sư bây giờ làm sao còn là đối thủ của ngươi nữa?
Quách Tĩnh nghĩ thấy không sai, liên tiếp gật đầu.
Người nông phu và người câu cá bước lại vào phòng. Hoàng Dung nói:
- Chỉ không biết người đối đầu của đại sư là ai? Đưa vòng ngọc tới là có ý gì?
Người thư sinh nói:
- Không phải tại hạ không chịu nói, nhưng quả thật bọn ta cũng không rõ, chỉ biết giữa việc xuất gia của sư phụ ta và người ấy có mối liên quan rất lớn.
Hoàng Dung đang định hỏi nữa, người nông phu đột nhiên nhảy bật lên nói:
- Ái chà, chuyện này nguy hiểm thật?
Người câu cá nói:
- Cái gì?
Người nông phu chỉ người thư sinh nói:
- Sư phụ ta chữa thương hao tốn công lực, y đều nói ra không giấu diềm gì. Nếu hai vị này không có ý tốt, thì bốn người chúng ta không cản trở được, sư phụ chúng ta còn được sống à?
Người tiều phu nói:
- Trạng nguyên thần cơ diệu toán, nếu ngay chuyện ấy mà cũng tính không được thì làm sao làm được Tướng gia của Đại Lý? Y sớm biết hai vị này là bạn không phải thù, động thủ mới rồi một là muốn thử xem võ công của hai vị tiểu bằng hữu này, hai là để dạy cho ngươi tin phục.
Người thư sinh cười khẽ một tiếng, người nông phu và người câu cá liếc y một cái, nửa là khâm phục nửa là trách móc.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, chú tiểu sa di tiến vào, chắp tay nói:
- Sư phụ sai bốn vị sư huynh tiễn khách.
Mọi người lập tức đứng lên.
Quách Tĩnh nói:
- Đại sư đã có người đối đầu tới đây bọn ta làm sao có thể bỏ đi? Không phải tiểu đệ không tự lượng sức mình, nhưng muốn cùng bốn vị sư huynh cùng thu xếp kẻ đối đầu xong sẽ tính.
Ngư Tiều Canh Độc nhìn nhau một cái, đều lộ vẻ mừng rỡ. Người thư sinh nói:
- Để ta đi hỏi sư phụ đã?
Bốn người nhất tề đi vào, qua hồi lâu mới trở ra. Quách Hoàng thấy vẻ mặt bốn người, đã biết Nhất Đăng đại sư không ưng thuận. Quả nhiên người thư sinh nói:
- Sư phụ ta đa tạ hai vị, nhưng lão nhân gia người nói nhân quả của ai thì người ấy phải tự kết thúc, người ngoài không thể can thiệp được.
Hoàng Dung nói:
- Tĩnh ca ca, chúng ta tự tới nói chuyện với đại sư.
Hai người đi tới cửa thiền phòng của Nhất Đăng đại sư, lại thấy cánh cửa đóng chặt, Quách Tĩnh gõ cửa suốt nửa ngày, hoàn toàn không có tiếng đáp. Cánh cửa ấy tuy chỉ xô một cái là ngã, nhưng y làm sao dám lỗ mãng? Người tiều phu buồn rầu nói:
- Sư phụ ta không thể tiếp kiến hai vị rồi. Núi cao nước dài, sau này chúng ta sẽ còn có dịp gặp lại.
Quách Tĩnh cảm kích Nhất Đăng đại sư nhiệt huyết trong lòng trào lên, không thể kìm được nói:
- Dung nhi, đại sư cho cũng được, không cho cũng được, chúng ta xuống núi, cứ thấy dưới núi có kẻ nào lằng nhằng thì đánh cho y một trận tơi bời hoa lá rồi sẽ tính.
Hoàng Dung nói:
- Cách ấy hay lắm. Nếu kẻ đối đầu của đại sư vô cùng lợi hại, chúng ta chết dưới tay y, thì tính ra cũng là trả được ơn đức của đại sư.
Quách Tĩnh là buột miệng nói ra, nhưng Hoàng Dung thì cố ý cao giọng, muốn cho Nhất Đăng đại sư nghe thấy.
Hai người quay lưng đi, cánh cửa gỗ đột nhiên két một tiếng mở ra, một vị sư già eo éo nói:
- Đại sư có lời mời.
Quách Tĩnh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cùng Hoàng Dung sóng vai bước vào, thấy Nhất Đăng và nhà sư Thiên Trúc đang ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn. Hai người lạy rạp xuống đất, khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nhất Đăng sắc mặt vàng vọt, khác hẳn vẻ mặt sung mãn nguyên khí lúc mới gặp. Hai người vừa cảm kích vừa khó xử, không biết nói thế nào là tốt.
Nhất Đăng nhìn nhìn bốn đệ tử ngoài cửa, nói:
- Mọi người vào cả đi, ta có câu muốn nói.
Ngư Tiều Canh Độc bước vào thiền phòng, khom người làm lễ với sư phụ sư thúc. Nhà sư Thiên Trúc gật gật đầu rồi lập tức cúi đầu ngẫm nghĩ không đếm xỉa gì tới khách nữa. Nhất Đăng đại sư nhìn làn khói hương lởn vởn bốc lên xuất thần, trong tay mân mê một cái vòng bạch ngọc mỡ dê.
Hoàng Dung nghĩ thầm:
- Đây rõ ràng là cái xuyến ngọc đeo tay của nữ nhân, nhưng không biết kẻ đối đầu của đại sư đưa tới là có dụng ý gì.
Qua hồi lâu, Nhất Đăng thở dài một tiếng, nói với Quách Tĩnh và Hoàng Dung:
- Ý tốt của hai người các ngươi, lão tăng tâm lĩnh rồi. Chuyện nhân quả trong vụ này, nếu ta không nói ra, chỉ sợ đôi bên có người vì thế mà bị tổn thương, rất trái với ý lão tăng. Các ngươi có biết ta vốn là người thế nào không?
Hoàng Dung, nói:
- Bá bá vốn là hoàng đế nước Đại Lý ở Vân Nam. Thiên Nam nhất đế, oai danh hiển hách, thiên hạ ai mà không biết?
Nhất Đăng cười khẽ một tiếng nói:
- Hoàng gia là giả, lão tăng là giả, oai danh hiển hách lại càng giả. Cũng như tiểu cô nương ngươi cũng là giả thôi.
Hoàng Dung không hiểu thiền cơ của y, mở tròn hai con mắt long lanh đẹp đẽ nhìn y chằm chằm.
Nhất Đăng thong thả nói:
- Nước Đại Lý ta từ Thần thánh Văn vũ đế Thái tổ mở nước là năm Đinh dậu, so với lúc Tống Thái tổ Triệu Khuông Dẫn làm binh biến ở Trần Kiều, khoác hoàng bào lên người thì sớm hơn hai mươi ba năm. Thần thánh Văn vũ đế của ta truyền được bảy đời thì tới Khiêm nghĩa đế, ông làm hoàng đế bốn năm thì xuất gia làm sư, trao ngôi lại cho cháu là Thánh đức đế. Về sau Thánh đức đế, Hưng tông Hiếu đức đế, Bảo định đế, Hiến tông Tuyên nhân đế, phụ hoàng của ta là Cảnh tông Chính khang đế đều từ bỏ ngôi vua xuất gia làm sư. Từ Thái tổ tới ta, trong mười tám đời hoàng đế có tới bảy vị xuất gia.
Ngư Tiều Canh Độc đều là người Đại Lý, tự nhiên biết lịch sử các đời. Quách Tĩnh và Hoàng Dung thì nghe thế rất ngạc nhiên, nghĩ thầm:
- Nhất Đăng đại sư không làm vua mà làm hòa thượng, đã khiến người ta vô cùng kinh ngạc, té ra ông ta có rất nhiều tổ tiên cũng làm như thế, chẳng lẽ làm hòa thượng còn tốt hơn làm hoàng đế thật à?
Nhất Đăng đại sư lại nói:
- Họ Đoàn ta nhân duyên tốt đẹp chỉ là tiểu lại ở biên cương mà trộm được ngôi vua. Mỗi đời đều tự biết trí độ tài đức quả thật không đủ để đảm đương việc lớn ấy, nên thủy chung đều run run sợ sợ, không dám hơi có chỗ nào quá phận. Chỉ vì làm vua thì không cày mà ăn, không dệt mà mặc, ra có xe ngựa, vào có cung điện, đó chẳng phải đều là mồ hôi nước mắt của dân sao? Cho nên mỗi khi cứ đến tuổi già là không khỏi trong lòng có chỗ hối hận, nhìn lại công tội trong một đời, đều thấy mình tạo phúc cho dân thì ít, làm nghiệt thì nhiều, vì thế đều từ ngôi xuất gia.
Nói tới đó, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, khóe miệng thoáng nét mỉm cười, trên mặt lại có vẻ chua xót.
Sáu người im lặng lắng nghe, không dám lên tiếng, Nhất Đăng đại sư ngón trỏ tay trái lồng vào cái vòng ngọc xoay xoay mấy vòng, nói tiếp:
- Nhưng ta thì lại không phải vì thế mà ngộ đạo làm sư. Nguyên nhân của chuyện này mà nói ra còn có liên quan tới việc luận kiếm ở Hoa sơn, tranh đoạt chân kinh nữa. Năm ấy giáo chủ Toàn Chân Trùng Dương chân nhân lấy được chân kinh, năm sau đích thân tới Đại Lý thăm ta, truyền lại công phu Tiên thiên công cho ta. Y ở lại trong cung nửa tháng, hai người rèn luyện công phu, trò chuyện rất hợp nhau, nào ngờ sư đệ y là Chu Bá Thông trong hơn mười ngày ấy buồn bã phát cuồng, dạo chơi khắp trong cung của ta, gây ra một chuyện lớn.
Hoàng Dung nghĩ thầm:
- Lão Ngoan đồng này mà không sinh sự thì mới thật là lạ đây.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi