ANH HƯỚNG ĐẠO, EM HƯỚNG ANH

Editor: Yuri Ilukh

Vũ Quân ngồi ở tiệm sách suốt 3 ngày liền, mỗi ngày ăn sáng xong thì đi đến đó ở đến chiều mới về ăn cơm, dáng vẻ say mê học hỏi của anh làm Nhất Diệp vô cùng vui vẻ và yên tâm.

Thật ra từ đầu Nhất Diệp đã biết Vũ Quân cưới cô là vì hứa hẹn với anh trai cô, mà cái hẹn này thì lại có kỳ hạn. Hai mươi năm với cô hay với những người phàm ở Phàn Thành mà nói thì đều là khoảng thời gian rất dài, còn với tu giả thì nó chỉ như cái chớp mắt trong cuộc đời của họ mà thôi, giống như một giọt nước trên đại dương bao la.

Nhất Diệp tưởng tượng đến cảnh Vũ Quân đáp ứng điều kiện của anh trai mình lúc đó, chắc chắn anh đã nghĩ, chỉ có 20 năm thôi mà, có sao đâu.

Nhất Diệp không quan tâm ban đầu Vũ Quân nghĩ gì, cô chỉ hy vọng, 20 năm sau khi cô quay về luân hồi thì Vũ Quân sẽ bước lên tiên đồ. Năm tháng sau này, đôi khi trong lúc tu đạo anh bỗng nhiên nhớ về thời điểm bây giờ thì có thể nhoẻn miệng cười chứ không phải chỉ thấy nó như một lời hứa hẹn nhạt nhoà.

"Chồng thấy cuốn sách này hay à?" Nhất Diệp thấy Vũ Quân sau khi trở về từ hiệu sách thì còn cầm cuốn Đạo Đức Kinh trong tay đọc tới đọc lui thì hỏi.

"Đúng là rất hay" Vũ Quân gật đầu đồng ý, "Không ngờ người phàm tuổi thọ ngắn ngủi mà lại có thể ngộ ra rất nhiều đạo lý, hơn nữa còn rất đúng ý Thiên Đạo. Một ít sách sử cũng rất hay, thì ra cứ khoảng vài thập niên thì con người sẽ thay đổi một triều đại.

"Vậy chồng có muốn đến trường học làm giáo viên không?" Nhất Diệp hỏi.

"Anh định ngày mai đi đến đó hỏi thử xem sao" Vũ Quân nói, "Anh muốn đi xem người phàm giáo dục thế hệ mai sau thế nào"

"Vậy nhân tiện anh dẫn Bạch Vũ tới đăng ký luôn" Nhất Diệp chỉ vào Tiểu Bạch Vũ đang ngồi ăn bưởi nói.

Vũ Quân nhìn Bạch Vũ, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói, "Chuyện này đúng là cũng tốt cho Bạch Vũ"

Do đó, sáng hôm sau, Bạch Vũ trợn trắng mắt bất đắc dĩ đi theo Vũ Quân đến trường tư thục đăng ký học, hiệu trưởng trường tư thục thấy Bạch Vũ rất thông minh, đáng yêu thì vô cùng yêu thích, vung tay cái đã phân cho Bạch Vũ vào lớp trọng điểm.

Suốt cả ngày ở lớp học Bạch Vũ chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh tanh, ai bắt chuyện với cậu cậu cũng không trả lời, may mà cậu lớn lên đáng yêu, còn các bạn nhỏ đều là động vật coi trọng nhan sắc nên cứ hết lớp này tới lớp khác tới tìm Bạch Vũ chơi cùng. Bạch Vũ cảm thấy phiền phức nhưng lại không thể ra tay đánh người, mấy đứa nhỏ này còn yếu hơn cả mấy con chuột ở nhà cậu, Bạch Vũ chỉ có thể buồn bực nhíu mày. Đến tận lúc một đứa bé bụ bẫm cầm một hộp bánh hoa quế đến cho Bạch Vũ ăn thì Bạch Vũ mới miễn cưỡng nói chuyện với đối phương vài câu.

Vũ Quân lắc đầu cười, trước đó còn luôn nói mình đã sống mấy ngàn năm sao lại phải đi học cùng đám người phàm 7 - 8 tuổi, kết quả chỉ cần một hộp bánh hoa quế thì liêm sỉ đã rơi đầy đất. Đơn thuần như thế chẳng trách đường đường là một đại yêu tu vi Nguyên Anh hậu kỳ mà mới ra ngoài chơi nửa năm đã bị người ta bắt đem đi đấu giá.

Vũ Quân thấy Bạch Vũ thích ứng không tệ thì lại đi tìm hiệu trưởng nói ý nguyện muốn đến đây là giáo viên của mình. Hiệu trưởng vô cùng vui vẻ, pha một ly trà rồi ngồi tâm sự với Vũ Quân, hai người nói từ Tam Tự Kinh tới Đạo Đức Kinh, từ sách sử đến binh pháp, từ tư tưởng Đạo gia tới tư tưởng Phật gia, từ sáng đến tận lúc trời tối thì hiệu trưởng mới lưu luyến không rời tiễn Vũ Quân rời đi, hơn nữa còn căn dặn anh ngày mai nhất định phải đến trường dạy học.

Do đó, Vũ Quân dạy học, Bạch Vũ đi học, Nhất Diệp nấu cơm, Tiểu đằng yêu phơi nắng, hai người hai yêu giống như người bình thường sinh sống ở Phàn Thành phồn hoa.

1 giờ 15 phút chiều hôm nay, cửa trường học bị nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó một thân hình nhỏ bé mặc đồng phục màu xanh da trời của trường học lén lút chạy ra. Một lát sau, một thân hình nhỏ bé mập mạp cũng chạy ra từ cánh cửa, hồng hộc chạy đuổi theo thân ảnh phía trước.

"Bạch Vũ, Bạch Vũ cậu đợi tớ với" Tiểu mập mạp vừa chạy vừa gọi.

"Tiểu mập mạp, sao cậu cũng chạy ra đây vậy?" Bạch Vũ đứng lại chờ tiểu mập mạp chạy tới gần.

"Mẹ tớ nói không được trốn học" Vì nhà tiểu mập mạp có nhiều đồ ăn ngon nên cậu là một trong số không nhiều lắm những người mà Bạch Vũ chịu nói chuyện cùng.

"Vậy cậu tự quay về đi" Bạch Vũ trợn trắng mắt, mẹ cậu bao nhiêu tuổi, cùng lắm thì cũng mới ba mươi mấy tuổi, còn chưa đủ để tôi ngủ gật một cái đâu, làm sao tôi có thể nghe lời bà ấy được.

"Thế cậu về cùng tớ đi" Tiểu mập mạp nắm lấy tay Bạch Vũ.

"Tớ không về, hôm nay Tuý Liên Lâu ra món ăn mới, tớ muốn đi ăn thử" Bạch Vũ đẩy tay tiểu mập mạp ra.

"Cậu về cùng tớ trước đi, mai tớ mời cậu ăn, bảo người ta đưa tới tận trường học luôn" Tiểu mập mạp đề nghị.

"Không cần, hôm nay có thể ăn thì sao phải đợi đến ngày mai"

"Nhưng..."

"Cậu có thấy phiền không, hoặc là im lặng hoặc là quay về" Bạch Vũ có chút không kiên nhẫn nói.

Tiểu mập mạp bị Bạch Vũ la thì đáng thương nhìn Bạch Vũ, cũng không nhắc tới chuyện quay về trường nữa.

"Vậy cùng nhau đi, tớ mời cậu ăn" Bạch Vũ nghĩ trong khoảng thời gian này cậu đã ăn nhiều đồ ăn tiểu mập mạp, cảm giác như ăn đến mức tiểu mập mạp có chút gầy đi luôn, chi bằng hôm nay mời cậu ấy ăn đại tiệc.

Tiểu mập mạp nghe thấy Bạch Vũ nói muốn mời mình ăn thì vui vẻ cười, lộ ra cái răng cửa vừa gãy, xấu muốn mù cả mắt Bạch Vũ. Con người quả thực quá yếu ớt, đến răng mà cũng gãy.

Hai đứa trẻ mặc đồng phục của trường, lớn lên trắng trẻo đáng yêu đi tung tăng trên đường, mà bên cạnh lại không có người lớn nào đi theo, cứ thế đi trên đường hấp dẫn không ít sự chú ý. Đặc biệt là tiểu mập mạp, vì cậu có đeo một cái dây chuyền vàng ròng nguyên bảo trên cổ, giống hệt như một cái túi tiền di động.

Bạch Vũ thấy số lượng người chú ý mình ngày càng nhiều thì định đi tắt qua một cái ngõ nhỏ cho nhanh.

"Bạch Vũ, cậu biết đường hả?" Loanh quanh trong ngõ nhỏ một lúc thì tiểu mập mạp có chút lo lắng hỏi.

"Cứ đi theo tớ là được" Tiểu Bạch Vũ không quay đầu lại nói.

Hai người đi được một lúc thì Bạch Vũ đã nhìn thấy nóc nhà Tuý Tiên Lâu, chỉ cần đi thẳng về phía trước là tới, vì vậy lập tức bước nhanh hơn, kết quả là vừa tăng tốc thì bỗng có 2 người đàn ông cường tráng mồ hôi nhầy nhụa nhảy ra cản đường.

Bạch Vũ dừng lại, đứng tại chỗ đánh giá hai người, suy tư nghĩ xem hai người kia muốn làm gì.

"Các ngươi...các ngươi muốn làm gì?" Tiểu mập mạp có chút sợ hãi kéo tay áo Bạch Vũ.

"Cậu bé, có phải cháu lạc đường không, để chú dẫn các cháu về nhà nhé" Một người đàn ông bóng dầu trong đó giả tạo nói.

"Không... không cần" Tiểu mập mạp kéo Bạch Vũ lui về sau hai bước rồi thì thầm, "Bạch Vũ, chúng ta mau chạy thôi, bọn họ là người xấu đó".

Bạch Vũ có chút nghi hoặc nhìn 2 người đối diện, không hề có chút khác biệt nào so với người phàm, sao có thể là người xấu?

Người đàn ông bóng dầu Giáp nghe tiểu mập mạp nói thì sắc mặt lập tức xấu đi, đưa một ánh mắt về phía đồng bọn.

Đồng bọn Ất phía sau đột nhiên lấy ra hai xâu kẹo hồ lô nói, "Bạn học nhỏ, chú mời các cháu ăn kẹo hồ lô được không?"

Bạch Vũ nhìn mấy viên kẹo đỏ rực thì hít mũi ngửi ngửi, hương vị rất là thơm ngon. Từ lúc tới Phàn Thành Bạch Vũ chỉ đi ăn ở các quán ăn lớn, còn chưa kịp ăn đồ ăn vặt ở lề đường, đột nhiên nhìn thấy kẹo hồ lô thì nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Người đàn ông bóng dầu Ất thấy Bạch Vũ muốn ăn thì lại càng hiền hoà, hận không thể trực tiếp nhét kẹo hồ lô vào tay Bạch Vũ: "Nè, cầm ăn đi, đừng khách sáo".

"Đừng ăn, mẹ tớ nói không được ăn đồ ăn do người lạ cho, trong đó có thuốc mê, khiến trẻ em choáng váng, hôn mê rồi sẽ đưa trẻ em đi bán" Tiểu mập mạp vội vàng la lên.

Tiểu mập mạp biết quá nhiều chuyện làm người đàn ông bóng dầu Ất nhịn không được trừng mắt doạ làm tiểu mập mạp co rúm người lại nhưng vẫn một mực nắm chặt tay áo Bạch Vũ.

"Sao mẹ cậu biết được?" Chẳng lẽ mẹ của tiểu mập mạp là nhân tu biết bói toán sao.

"Mẹ tớ nói phải biết đề phòng, hơn nữa chúng ta cũng không quen biết gì bọn họ, họ vô duyên vô cớ cho chúng ta đồ ăn làm gì" Tiểu mập mạp giải thích, "Thầy giáo cũng nói, tự nhiên nhiệt tình chắc chắn có âm mưu, chúng ta phải cẩn thận"

Bạch Vũ âu sầu nhìn thoáng qua xâu kẹo hồ lô, cậu đang tính toán xem đánh hôn mê hai người đối diện để giành lấy xâu kẹo, hay là ăn trước rồi đánh sau.

"Nếu cậu muốn ăn kẹo hồ lô thì sau này tớ dẫn cậu đi mua, đừng ăn của bọn họ" Tiểu mập mạp cẩn thận liếc mắt hai người đối diện rồi thì thầm với Bạch Vũ.

"Vậy được rồi" Bạch Vũ cuối cùng bị thuyết phục, kéo tay tiểu mập mạp định đi đường vòng khỏi đó.

"Ranh con nhiều lời vậy" Người đàn ông bóng dầu Giáp thấy hai đứa trẻ không mắc lừa, lập tức ném xâu kẹo trong tay đi, người còn lại nhào lên muốn ôm hai đứa trẻ.

Bạch Vũ thấy kẹo hồ lô ngon ngọt bị người ta ném đi thì lập tức nổi giận, chạy tới đá hai người đàn ông trước mặt mỗi người một đá, bay xa hơn 3 mét, hai người hừ một tiếng rồi lập tức nằm im bất động.

"Không xong rồi, Nhất Diệp bảo mình phải khống chế lực, không phải đá chết rồi chứ?" Bạch Vũ chạy tới kiểm tra hơi thở, phát hiện hai người vẫn còn thở thì nhẹ nhàng thở ra. Lúc đang chuẩn bị rời đi thì một luồng khí đen bay ra từ trên người hai người kia, Bạch Vũ cảm thấy không thoải mái, giơ tay liền đánh tan.

"Bạch, Bạch Vũ, họ bị sao vậy?" Tiểu mập mạp tuy sợ hãi nhưng vẫn kiên cường đi tới bên cạnh Bạch Vũ.

"Lúc nãy bọn họ chạy quá nhanh làm mình tự hôn mê rồi" Bạch Vũ giải thích.

"Phải....phải không?" Tiểu mập mạp rõ ràng nhớ là bạn mình đã dùng chân đá người ta, nhưng hiểu biết bảy băm cuộc đời nói với cậu rằng trẻ em không thể đánh lại người lớn như vậy được, tiểu mập mạp mơ hồ.

"Đừng để ý tới bọn họ nữa, chúng ta đi Tuý Tiên Lâu thôi" Tiểu Bạch Vũ lôi kéo tiểu mập mạp chạy về phía ngõ nhỏ.

Chờ Tiểu Bạch Vũ ăn uống no đủ về đến nhà thì Nhất Diệp đã đen mặt ngồi ở phòng khách, Vũ Quân thì vẫn ngồi bên cạnh điêu khắc trâm cài.

"Sao lại nhìn em như vậy?" Bạch Vũ cảm thấy không sao chạy tới ngồi lên ghế.

"Nghe nói em lại trốn học?" Nhất Diệp hỏi.

"Đây cũng không phải lần đầu, chị khẩn trương như vậy làm gì?"

"Nghe nói lần này em còn dẫn theo con nhà người ta trốn học?" Nhất Diệp hỏi.

"Làm gì có, là tiểu mập mạp tự chạy theo em, em bảo cậu ấy về mà cậu ấy không chịu nghe" Bạch Vũ trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Em đừng nói nữa, mấy đứa trẻ kia làm sao giống em được, đi ra ngoài rồi gặp được người xấu thì phải làm sao. Nghe nói gần đây trong thành có rất nhiều trẻ em bị mất tích, quan phủ đang đi tìm đó" Nhất Diệp gõ gõ đầu Bạch Vũ, "Em có biết là cha mẹ Nguyên Bảo đã đến tìm hiệu trưởng khiếu nại không?"

"Người xấu?" Tiểu Bạch Vũ ngẩn người, "Hôm nay ở ngõ nhỏ em gặp được hai người, họ nói cho em hồ lô, tiểu mập mạp cũng bảo là người xấu, chẳng lẽ thật sự là người xấu?"

Nhất Diệp vừa nghe thì biết đây là bọn buôn người thì la lên, "Sau đó thì sao?"

"Em cũng không định tính toán với họ nhưng họ lại dám ném kẹo hồ lô xuống đất làm em nổi giận đá bọn họ hôn mê luôn" Nghĩ đến chuyện bọn họ ném đồ ăn ngon đi thì bây giờ Bạch Vũ vẫn còn đau lòng.

"Em..." Nhất Diệp tức đến ngã ngửa, "Em là một con yêu tu mấy ngàn năm mà trí thông minh còn không bằng một đứa trẻ người phàm 7 - 8 tuổi"

"Làm sao mà em biết được, trên mặt họ cũng không viết chữ người xấu, họ còn cười cười cho em đồ ăn" Bạch Vũ cãi lại.

"Em không biết trẻ em không được nói chuyện với người lạ, càng không thể tùy tiện ăn đồ do người lạ cho sao?"

"Em không biết, cũng không ai dạy em cả" Bạch Vũ vô tội nói.

"Trực giác dã thú của em đâu?" Nhất Diệp hết chỗ nói.

"Trực giác của em nói cho em biết, con người vô cùng yếu ớt, em chỉ cần động ngón tay cũng có thể bóp chết họ" Bạch Vũ bó tay, sinh vật yếu ớt như vậy nó thật sự không phòng bị nổi.

"Vậy sao lúc trước em lại bị bắt" Nhất Diệp chọc vào nỗi đau của cậu.

"...." Bạch Vũ đen mặt.

"Trừ khi em định ở cả đời trong bí cảnh không ra ngoài, không thì phải chuẩn bị tâm lý đề phòng mọi người cho chị, em không biết lòng người khó lường nhất sao?" Nhất Diệp mắng. "Người thường đã không thể nhìn thấu tâm tư rồi, nếu mà gặp tu giả thì em phải làm sao bây giờ? Em không biết bây giờ có rất nhiều người muốn mang em đi luyện thuốc sao?".

Vũ Quân thấy Nhất Diệp tức giận thì có chút lo lắng, lập tức buông con dao đang khắc xuống trấn an, "Vợ ơi, đừng tức giận".

"Chồng..."

"Có một số chuyện phải tự mình trải qua thì mới hiểu hết được, nói không không hiểu được đâu" Vũ Quân nói, "Hôm nay hiệu trưởng bảo với anh là dạo này có rất nhiều trẻ em bị bọn buôn người bắt cóc, phải anh phải chú ý học sinh cho kỹ. Hay là nhân cơ hội này cho Bạch Vũ bị bọn buôn người bắt đi để cậu ấy có thêm chút kiến thức cũng tốt"

Sau khi Nhất Diệp đồng ý, Vũ Quân tiện tay phong ấn sức mạnh quanh người Bạch Vũ, làm cậu giống như một đứa trẻ bình thường, sau đó dùng trường tụ ngăn làm Bạch Vũ biến mất ngay tại chỗ.

Bạch Vũ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị người ta ném ở ngõ nhỏ tối đen với vẻ mặt hoang mang.

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Vũ: Sao lại ném em ra ngoài?

Vũ Quân: Vì em chọc vợ anh tức giận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi