ANH HƯỚNG ĐẠO, EM HƯỚNG ANH

Editor: Yuri Ilukh

Vũ Quân dùng linh lực của mình giật lại một nửa Thánh Anh Quả đã bị trận bàn hút đi về, từng chấm vàng của Thánh Anh Quả lơ lửng trên không trung rồi phân tán bay vào cơ thể Nhất Diệp.

Thân hình nửa trong suốt của Nhất Diệp hồi phục với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, cuối cùng cơ thể cô cũng trở về trạng thái ban đầu.

Tiểu đằng yêu và Bạch Vũ đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Vũ Quân nhìn sắc mặt dần hồng lên của Nhất Diệp cau mày.

"Nhất Diệp không sao rồi" Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu cùng nhìn nhau vui vẻ nói.

"Bạch Vũ, em đi xem người dân trong thành thế nào rồi, Tiểu đằng yêu, em đi gϊếŧ toàn bộ ma tu bỏ trốn đi" Giọng nói Vũ Quân càng sau càng lạnh lùng.

"Vâng" Hai người hoá thành hai tia sáng một trái một phải bay đi.

Vũ Quân cầm trận bàn trong tay, rồi trả ngọc giản về trong ngực Nhất Diệp, sau đó khom lưng bế Nhất Diệp lên, chậm rãi đi về phòng ngủ của hai người.

Vũ Quân cẩn thận đặt Nhất Diệp lên giường rồi lại cẩn thận đắp chăn giúp cô. Sau đó anh im lặng ngồi cạnh giường, khuôn mặt nghiêm túc như tự hỏi chuyện gì rồi nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc hơi rối của Nhất Diệp, cuối cùng không nhịn được nhẹ thở dài một tiếng.

Vũ Quân cứ im lặng ngồi ngắm Nhất Diệp, không biết qua bao lâu, đến khi cảm nhận được có người tiến vào sân nhà mình thì Vũ Quân mới đứng dậy đi ra sân.

Một người đàn ông tuấn tú mặc áo khoác da hổ đứng dưới ánh trăng, khi nhìn thấy Vũ Quân đi ra thì nhẹ nhàng gật đầu với anh.

"Bạch Hổ tiền bối" Vũ Quân đã cảm nhận được hơi thở của người này khi ông ấy vừa tiến vào Phàn Thành.

"Trận hồi nguyên đang ở trong tay cậu đúng không?" Bạch Hổ hỏi thẳng.

Vũ Quân không có chút kinh ngạc nào với vấn đề của Bạch Hổ, anh nhẹ nhàng lấy trận bàn từ túi Càn Khôn ra rồi dùng linh lực chuyển nó đến trước mặt Bạch Hổ.

Bạch Hổ giơ tay nhận lấy trận bàn, ngón tay nhẹ chấm lên đó, những giọt máu chứa sức mạnh khổng lồ dần dần tập hợp lại, Vũ Quân biết đây là thần thú tinh huyết mà ma tu hao tâm tổn trí muốn có được.

Bạch Hổ nhìn sắc mặt Vũ Quân một cái, phát hiện vẻ mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh, không có một chút lòng tham nào thì lại hài lòng thêm vài phần.

"Đây là máu của phượng hoàng" Bạch Hổ bỗng lên tiếng.

Lúc này trên mặt Vũ Quân mới lộ vẻ kinh ngạc.

"Phượng hoàng từng là thủ giới sử ở đây" Bạch Hổ giải thích, "Bây giờ cậu còn ở tiểu thế giới*, chừng nào phi thăng thì cậu sẽ hiểu, nếu muốn có thành tích cao thì ngoại trừ có tu vi cao còn phải được Thiên Đạo đồng ý, nên phải tích góp nhiều công đức Thiên Đạo".

*trong truyện tu tiên thường phân cấp các thế giới, một thiên giới thì có nhiều tiểu thế giới. Người tu tiên sinh sống ở các tiểu thế giới khác nhau rồi thăng thiên sẽ lên được thiên giới. Kiểu như sơ đồ cây ấy.

"Bảo vệ thế giới nhỏ có thể tích luỹ công đức Thiên Đạo sao?" Vũ Quân hiểu rất nhanh ý trong lời nói của Bạch Hổ.

"Không sai" Bạch Hổ gật đầu, "Một vạn năm sẽ đổi thủ giới sử một lần. Ở tiểu thế giới không có thứ gì có thể giúp bọn ta tu luyện, hơn nữa còn áp chế tu vi nên một vạn năm này ngoài ngủ thì bọn ta cũng không có nhiều việc có thể làm".

"Mà rảnh rỗi thì sinh nông nổi" Bạch Hổ nói, "Khoảng chừng 5000 năm trước, Phượng Hoàng cho một giọt tinh huyết của mình vào cây Thánh Anh Quả rồi từ đó mọc ra một con người, và rồi người này lại yêu một cô gái người phàm. Con cháu của bọn họ đều ở Phàn Thành này."

Vũ Quân biết Bạch Hổ đang kể ngọn nguồn sự xuất hiện của thần thú tinh huyết cho anh.

"Phượng Hoàng đã tự mình bảo vệ Phàn Thành ba ngàn năm, đến khi hết hạn thì lại nhờ tôi tiếp tục bảo vệ. Khoảng ngàn năm nữa thì thần thú tinh huyết chắc sẽ bị huyết mạch của con người đồng hoá hết" Bạch Vũ nhìn giọt thần thú tinh huyết đang lơ lửng trước mặt. "Nhưng mà... dù cho là bảo bối trong bí cảnh thôi thì cũng đã làm cho vô số nhân tu giành nhau, huống chi là một thành phố tồn tại sờ sờ trên đời".

"Khi trận hồi nguyên mới vận hành được một nửa thì đã bị tôi chặn lại, tính mạng của người dân trong thành chắc là sẽ không bị nguy hiểm. Chỉ cần trả tinh huyết lại lại thì họ chỉ suy yếu một thời gian ngắn rồi sẽ hồi phục rất nhanh" Vũ Quân nói.

Bạch Hổ lắc lắc đầu, bấm tay bắn tinh huyết về phía Vũ Quân, Vũ Quân có chút kinh ngạc ngửa đầu nhìn.

"Ý của Phượng Hoàng vốn là làm giảm tinh huyết trong cơ thể người dân ở đây, nếu đưa tinh huyết về cơ thể họ thì họ sẽ bị đám ma tu để ý lần nữa" Bạch Hổ nói, "Hôm nay cậu đã cứu tính mạng của người dân thành phố này nên tinh huyết này ta thay mặt Phượng Hoàng tặng cậu như quà tạ lễ".

"Quà này quá quý giá, vãn bối không dám nhận" Vũ Quân từ chối.

"Cầm đi, Phượng Hoàng là tổ tiên của chim, có lẽ máu của ông ấy có thể giúp cậu giải trừ phong ấn" Bạch hổ nói, "Huống chi cậu vừa lúc ở đây cũng coi như là có duyên".

Vũ Quân do dự một chút rồi giơ tay nhận lấy tinh huyết.

"Bây giờ cậu hấp thụ vào đi rồi tôi sẽ hỗ trợ cậu giải trừ phong ấn" Bạch Hổ định giúp người tới cùng.

Vũ Quân nhìn tinh huyết trong tay, ngẩng đầu hỏi Bạch Hổ, "Tiền bối, có phải phong ấn giải trừ thì tôi có thể phi thăng thượng giới không?"

"Theo lý thuyết là vậy" Bạch Hổ gật đầu, "Nhưng mà trước khi giải trừ được phong ấn thì không ai nói được điều gì".

"Nếu có khả năng đó thì để sau này vãn bối sẽ hấp thu sau" Vũ Quân lấy một bình sứ trắng ra bỏ tinh huyết Phượng Hoàng vào trong rồi cất vào túi Càn Khôn.

Bạch Hổ có chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm, "Khi nào cậu muốn giải trừ phong ấn thì có thể đến thành Đông Sơn tìm ta".

Thần thú tinh huyết trong cơ thể người phàm ở Phàn Thành tuy đã bị hút đi phân nửa, chỉ cần khoảng ngàn năm nữa thì tinh huyết sẽ bị đồng hoá, nhưng một hai trăm năm tới Bạch Vũ vẫn phải tiếp tục canh giữ Phàn Thành.

Sau khi Bạch Hổ rời đi thì Vũ Quân lại quay về phòng ngủ, tiếp tục ngồi canh trước đầu giường Nhất Diệp, đến tận khi Nhất Diệp chậm rãi tỉnh lại.

"Chồng?" Khi Nhất Diệp tỉnh lại thì liền nhìn thấy Vũ Quân đầu tiên, cô vui vẻ gọi.

"Tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?" Vũ Quân đỡ Nhất Diệp ngồi dậy.

Nhất Diệp cảm nhận linh lực trong cơ thể, phát hiện linh lực rất dồi dào, thậm chí còn nhiều hơn trước đây vài phần nên lắc lắc đầu nói, "Không có chỗ nào không thoải mái, cảm giác còn tốt hơn trước kia không ít".

"Đó là vì Bạch Vũ và Tiểu đẳng yêu đã truyền cho em rất nhiều linh lực" Vũ Quân giải thích.

"Còn có chồng nữa, chồng cũng dùng chân nguyên che chở cho nguyên thần của em" Nhất Diệp bổ sung.

"..." Vũ Quân nhìn vẻ mặt cảm kích của vợ mình thì trong lòng lại áy náy thêm vài phần, "Thật xin lỗi, anh không bảo vệ tốt cho em".

"Không liên quan đến chồng, là do số em đen, luôn gặp chuyện xui xẻo" Nhất Diệp lắc đầu nói.

"Do thực lực của anh không đủ".

"Không phải đâu, chồng là Hoá Thần hậu kỳ, thiếu chút nữa là có thể phi thăng, ở giới tu tiên này không có đối thủ" Nhất Diệp tự hào nói, giống như cô mới là người lợi hại.

"Nếu anh thật sự lợi hại vậy thì cũng không cần dùng đến máu của em". Vũ Quân năm tay Nhất Diệp, khoé môi run run có chút không đành lòng nhưng vẫn nói ra, "Làm hại vợ bây giờ chỉ còn 10 năm tuổi thọ".

Nhất Diệp đầu tiên là sửng sốt rồi lại nhoẻn miệng cười nói, "Còn mười năm cũng được, lúc nãy em còng tưởng mình tèo luôn rồi. Vẫn nhờ chồng lợi hại, giúp em có thêm 10 năm tuổi thọ".

"Anh đã hứa sẽ bảo vệ em hai mươi năm..."

"Chồng" Nhất Diệp cắt ngang lời tự trách của Vũ Quân, dịu dàng cười, "Chỉ cần chồng ở bên cạnh em thì dù là mười năm hay một ngày thì em cũng đều vui vẻ. Còn nếu chồng cứ tự trách thì em sẽ nghĩ là do em làm chồng tự trách, vậy thì em sẽ không vui".

"Nhưng mà..."

"Chồng, anh biết không, trước khi cha mẹ phi thăng thì em đã đồng ý với họ là sẽ chăm chỉ tu luyện, phi thăng lên đó tìm họ, nhưng cuối cùng em lại không làm được, chồng thấy rằng họ có trách em không?" Nhất Diệp hỏi.

Vũ Quân lắc lắc đầu.

"Em cũng đã đồng ý với anh trai rằng sẽ chuyên tâm tu luyện không đi gây chuyện, nhưng cứ cách mấy năm anh trai lại phải đi thu dọn hậu quả cho em, vậy mà vẫn chưa từng thấy anh ấy tức giận".

Vũ Quân im lặng không nói.

"Em đã sống ở trần gian rất lâu, thấy rất nhiều người hứa hẹn với người khác, ví dụ như cha mẹ đồng ý với con cái rằng sẽ mãi mãi không già, tướng quân hứa với quốc gia rằng sẽ bách chiến bách thắng, nhưng những việc này hứa rồi có làm được không? Nếu bọn họ không làm được thì là do bọn họ sai sao?" Nhất Diệp cười nói, "Sau này em liền hiểu ra một đạo lý, chỉ cần anh đã từng cố gắng hết sức thực hiện lời hứa, dù cho cuối cùng kết quả ra sao thì đều xem như anh đã hoàn thành lời hứa. Chồng à, anh thấy em nói có đúng không?"

Vũ Quân biết Nhất Diệp nói những lời này là có ý gì, cô ấy muốn khuyên anh, sợ anh canh cánh trong lòng. Trong lòng Vũ Quân chứa nhiều áy náy nhưng sự ấm áp từ Nhất Diệp đã xoa dịu tất cả, Vũ Quân vươn tay kéo Nhất Diệp vào lòng mình.

Nhất Diệp cười hì hì, hai tay ôm chặt lấy Vũ Quân, cô cảm thấy khoảng cách giữa cô và Vũ Quân lại rút ngắn đi một chút.

"Đúng rồi, em quên chưa tặng quà năm mới cho anh" Nhất Diệp buông tay ra, lấy tĩnh tâm thạch mà mình đã đan hôm nay trong túi Càn Khôn ra.

Khi tĩnh tâm thạch được lấy ra, một luồng hơi thở dịu dàng lập tức tràn ngập ở không gian giữa hai người, Vũ Quân cảm thấy sự bực bội trong lòng đã tan đi không ít, không tự chủ nhìn về đồ vật trong tay Nhất Diệp.

"Đây là tĩnh tâm thạch, có tác dụng trấn an tâm ma, tuy không có tác dụng lớn với chồng, nhưng em thấy nó rất đẹp, chồng có thể đeo nó bên hông như đồ trang trí" Nhất Diệp vừa nói vừa quơ quơ sợi dây.

Vũ Quân chỉ nhìn, chưa nhận lấy mà nói với Nhất Diệp, "Vậy vợ đeo lên giúp anh được không?"

"Được" Nhất Diệp cúi người xuống, cẩn thận treo viên đá lên bên hông Vũ Quân, Nhất Diệp nhìn cục đá trắng trên nền áo xanh biếc thì vô cùng hài lòng.

"Tĩnh tâm thạch này anh sẽ luôn mang theo người" Vũ Quân lại lần nữa hứa hẹn.

Nhất Diệp có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỹ mãn cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi