ANH HƯỚNG ĐẠO, EM HƯỚNG ANH

Editor: Yuri Ilukh

Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người lại đi dạo chợ, tận đến khi màn đêm buông xuống thì Nhất Diệp vẫn chưa đã thèm, nhưng cô vẫn phải theo Vũ Quân đi tìm chỗ nghỉ ngơi.

"Thật xin lỗi, quán đã đầy khách rồi ạ" Trưởng quầy của khách điếm nói, đồng thời rút bút lông ra đi đến ngoài cửa khách điếm ghi, "Hết chỗ" Hai chữ cái to đùng sáng lấp lánh trong đêm đen.

"Sao đâu cũng hết phòng vậy"Hai người đã tìm đến cái khách điểm thứ 5.

"Ngày mai là hội đấu giá trăm năm mới có một lần do Hạo Miểu Các tổ chức nên toàn bộ khách điếm ở Huệ thành này đều đã bị người ta đặt chỗ rồi hết rồi" Trưởng quầy giải thích.

"Hội đấu giá này có thể hấp dẫn nhiều người như vậy sao" Hai người đi khỏi khách điếm thì Vũ Quân có chút cảm thán.

"Chồng chưa bao giờ tham gia hội đấu giá sao?" Nhất Diệp tò mò.

"Rất lâu trước kia thì có tham gia, nhưng lúc đó Hạo Miểu Các sắp xếp chỗ ở, lúc đấu giá cũng ngồi ghế riêng nên cũng không biết trong thành có nhiều người đến vậy" Vũ Quân nói.

"Đó là anh có đãi ngộ VIP"

"VIP?" Vũ Quân buồn bực hỏi lại.

"Ý bảo anh là khách quý" Nhất Diệp giải thích, "Những người có thân phận, địa vị cao hoặc tu vi cao mới có thể trở thành khách quý"

"Vậy... anh đến Hạo Miểu Các hỏi họ xem có còn phòng không nhé" Vũ Quân suy nghĩ một lát rồi hỏi.

"Như vậy sao được" Nhất Diệp vội vàng ngăn cản, "Khách quý đều là người ta mời đến, tự mình đến tìm có phải giảm giá trị không?"

"Không sao, chỉ cần có chỗ để vợ ở đêm nay là được" Vũ Quân chưa bao giờ để ý những thứ hư vinh đó.

"Không... không cần đâu" Nhất Diệp lại đỏ mặt, "Em... em có một người bạn ở Huệ thành, hay chúng ta đi tìm cô ấy đi"

"Anh nghe vợ" Vũ Quân cũng không để ý chuyện đêm nay ngủ ở đâu, chỉ cần Nhất Diệp vừa lòng là được.

Nhất Diệp dẫn Vũ Quân đi vào khu nhà vô cùng xa hoa ở trung tâm thành phố, Vũ Quân nhìn ba chữ cực to Phủ Chủ thành trên bảng tên thì cạn lời.

Lính canh nhìn Nhất Diệp rồi nhìn Vũ Quân đứng sau, lập tức cung kính hỏi, "Xin hỏi hai vị tới phủ Chủ thành có việc gì không?" Lính canh hỏi.

"Tôi tới tìm Hàn Lâm" Nhất Diệp trả lời.

"Đại tiểu thư?" Lính canh sửng sốt một chút rồi nói, "Mời hai người đi theo tôi"

Hai người ngồi trong phòng khách uống trà cả buổi thì Hàn Lâm mới chậm rãi đến muộn, trên người mặc một bộ váy đỏ rực đầy tiên khí đung đưa theo từng bước chân của cô, giống như những đoá hoa nở rộ.

"Hoa Nhất Diệp?" Hàn Lâm nhìn thấy người tới là Nhất Diệp thì rất kinh ngạc.

"Lâm Lâm" Nhất Diệp cũng vui vẻ chào hỏi với Hàn Lâm.

"Sao cậu lại xuất hiện ở đây?"

"Sao cậu nói như tớ không nên tới đây vậy" Nhất Diệp không hiểu nói.

"Cửu Liên chân quân vừa mới phi thăng, cậu không túm đuôi trốn cho kỹ, sao lại dám chạy loạn khắp nơi vậy hả" Hàn Lâm khiếp sợ nói.

"Hả, ý cậu là gì, anh trai tớ vừa mới phi thăng là tớ không được ra ngoài nữa sao?" Nhất Diệp bất mãn nói.

"Cậu có biết bên ngoài đồn đại thế nào không?"

"Về tớ hả?" Nhất Diệp chớp chớp mắt, "Chẳng lẽ ở đại lục tu tiên lại có tin đồn về tớ sao?"

"Đâu chỉ vậy, tin đồn về cậu kể trăm năm chưa chắc đã ngừng nha"

"Tuy rằng tớ lớn lên không tệ, nhưng tu vi..." Nhất Diệp tự hiểu.

"Cậu đừng có tự dát vàng lên mặt nữa" Hàn Lâm nhịn không được mắng, "Tin đồn về cậu đều là do cậu có anh trai tốt. Từ 500 năm trước khi Cửu Liên chân quân vì cậu mà đập nát diêm ma bí cảnh thì toàn bộ đại lục của giới tu tiên đều biết Cửu Liên chân quân yêu em gái như mạng, chứ với tu vi này của cậu thì sao có thể tung tăng khắp nơi trên đại lục lâu như vậy mà không xảy ra chuyện gì chứ"

"Hmm..."

"Nhưng giờ đã khác xưa rồi, trước kia cậu có Cửu Liên chân quân chống lưng, bây giờ thì ai cũng muốn mạng cậu cả" Hàn Lâm kích động nói, "Mọi người đều đồn, sau khi Cửu Liên chân quân phi thăng đã để lại toàn bộ pháp bảo cho cậu, giờ cậu như một cái kho pháp bảo di động, cả đống người muốn gϊếŧ cậu giành pháp bảo"

"Hả???" Nhất Diệp bị doạ xanh mặt.

"Biết sợ rồi hả?" Hàn Lâm thấy Nhất Diệp giờ mới biết sợ thì trợn trắng mắt.

"Đừng sợ, có anh đây" Vũ Quân vẫn luôn ngồi yên lặng nghe hai người nói chuyện phiếm đến tận lúc Nhất Diệp sợ hãi mới đi tới ôm chặt vai Nhất Diệp.

"Anh ta là..." Hàn Lâm từ lúc thấy Nhất Diệp thì chỉ có kích động không để ý tới hoàn cảnh xung quanh, lúc này mới quan sát một chút, cô phát hiện cô không thể nhìn ra tu vi của đối phương sâu hay cạn. Thần thức của cô vừa mới đụng tới đối phương liền giống như muối bỏ biển, tan biến đâu không thấy.

Cảm giác này cô chỉ mới gặp được trên người cha cô.

Nhất Diệp yên lặng tựa vào lồng ngực chồng mình, đúng nha, cô còn có chồng, tu vi của chồng cũng rất lợi hại.

"Đây là chồng tớ, chồng à, đây là bạn em Hàn Lâm" Nhất Diệp giới thiệu.

"Chồng của cậu? Anh trai cậu mới phi thăng mà cậu đã gấp gáp mang mình gả đi rồi sao?" Dù cho đối phương tu vi sâu không lường được nhưng đây là Phủ chủ thành, là sân nhà của Hàn Lâm nên cô cũng không sợ đối phương.

"Phong Hoà sơn, Vũ Thiên Huyền" Vũ Quân hơi cười gật đầu với Hàn Lâm.

"Phong... Phong Hoà sơn? Vũ Thiên Huyền?" Nghe được tên của đối phương thì Hàn Lâm lập tức cảm thấy kinh hoàng.

Cô cho rằng mình đã được ông trời ưu ái cho sinh ra ở một nhà tu tiên có thế lực, nhưng không nghĩ tới không bằng một góc so với Hoa Nhất Diệp. Anh trai người ta là thiên tài hiếm có từ trước đến nay, hơn nữa còn yêu thương em gái hơn mạng sống. Bây giờ lại gả cho chồng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, thiên hạ đệ nhất đạo tu.

Hàn Lâm liền nghĩ lại, không phải Cửu Liên chân quân là người yêu em gái sao, cho nên sao có thể không sắp xếp mọi chuyện thật tốt cho em gái mình được.

Sau khi khiếp sợ thì Hàn Lâm biết mình đã lo lắng thừa cho Hoa Nhất Diệp, lúc này mới nhớ tới hỏi chuyện người ta tới tìm mình làm gì.

"Bọn tớ tới tham gia hội đấu giá nhưng tới hơi muộn nên các khách điếm trong thành đều hết chỗ rồi, vậy nên tớ nghĩ tới chuyện đến nhà cậu xin ở nhờ" Nhất Diệp nói ý định đến đây của mình.

"Cậu nói đùa à? Phong Hoà sơn Vũ Quân..." Hàn Lâm thấy Vũ Quân nhẹ nhàng cười với mình thì lập tức nuốt vế sau "Có thể không có chỗ ở sao" xuống.

"Được, tớ cho người đi chuẩn bị 2 phòng cho bọn cậu" Hàn Lâm nói.

"Một phòng" Nhất Diệp kéo tay áo bạn tốt nói nhỏ.

Hàn Lâm kinh ngạc quay đầu liếc Vũ Quân, thấy đối phương cúi đầu uống trà, không chú ý tới mọi chuyện bên này thì hỏi, "Các cậu đã tổ chức lễ song tu chưa?"

Nhất Diệp vừa lắc đầu vừa vươn ngón tay.

Hàn Lâm bị Hoa Nhất Diệp mặt dày đánh bại.

___

Hai người đi theo người dẫn đường vào một căn phòng lớn giành cho khách, Nhất Diệp nhìn thấy chiếc giường gỗ to thì vô cùng vừa lòng.

"Đêm đã khuya rồi, chồng ơi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi" Nhất Diệp đề nghị.

"Ừm" Vũ Quân nhẹ nhàng gật đầu.

Nhất Diệp nhìn theo phương hướng Vũ Quân đi tới giường, do dự một lát rồi nhắm mắt đi theo sau anh, đến khi Vũ Quân xoay người định nằm lên giường thì Nhất Diệp bỗng lên tiếng hỏi, "Chồng à, để em giúp anh cởϊ qυầи áo"

"Cởϊ qυầи áo? Sao lại phải cởϊ qυầи áo?" Vũ Quân khó hiểu hỏi.

"Cởϊ qυầи áo ngủ mới thoải mái" Nhất Diệp nghiêm túc nói.

"Không sao" Vũ Quân lắc đầu cự tuyệt.

Làm gì có vợ chồng nhà ai ngủ không cởϊ qυầи áo, không cởϊ qυầи áo thì sao bồi dưỡng tình cảm được.

"Chồng không cởi sao, Nhất Diệp muốn cởi" Lời này nghe cứ kỳ quái, đến mức da mặt dày ngàn năm của Nhất Diệp cũng chịu không nổi.

Vũ Quân bất ngờ một chút rồi nghĩ đến chuyện Nhất Diệp thích ôm tay anh ngủ thì đoán là quần áo của anh làm cô cảm thấy không thoải mái nên gật đầu đồng ý, cởi nút thắt bên hông.

"Chồng, để em cởi giúp anh" Nhất Diệp thấy Vũ Quân đồng ý thì lập tức đi tới muốn hỗ trợ.

"Không cần, tự anh làm được"

"Nhưng..." Nhất Diệp sao có thể buông tha cơ hội ăn đậu hũ tốt như vậy được, tiếp tục lừa dối nói, "Vợ chồng người ta đều giúp nhau cởϊ qυầи áo"

"Sao phải phiền toái vậy?" Vũ Quân không hiểu sự tình quả nhiên bị lừa.

"Như vậy mới tình cảm"

[Diệp Tử, chị thật không biết xấu hổ] Tiểu đằng yêu vẫn luôn giả chết thật sự nhìn không nổi nữa.

[Im lặng]

"Vậy.... phiền vợ rồi" Vũ Quân đã đồng ý với Cửu Liên chân quân là sẽ làm vợ chồng với Nhất Diệp, do đó chuyện về vợ chồng anh cũng muốn học hỏi một chút.

Nhất Diệp đỏ mặt đi đến bên cạnh Vũ Quân, bắt đầu từ từ cởϊ qυầи áo của anh. Tuy sắc tâm của Nhất Diệp lớn nhưng cũng không dám làm gì khi cởϊ qυầи áo cho Vũ Quân. Nhất Diệp đặt quần áo trong tay lên trên bàn nhỏ bên cạnh.

Nhất Diệp vừa để quần áo xong quay người lại thì thấy Vũ Quân chỉ mặc áo trong màu trắng, đứng sau cô nhẹ nhàng cười, tao nhã nói, "Bây giờ đến lượt anh cởϊ áσ cho vợ"

Trời ơi...

Đầu óc Nhất Diệp vào thời điểm Vũ Quân vươn tay cởϊ áσ khoác của cô giống như máy tính bị vô nước, đùng một cái lăn ra chết. Chờ đến khi khởi động lại được thì cả người đã được Vũ Quân cởi chỉ còn để lại một bộ áo trong.

"Vợ, đi ngủ thôi" Vũ Quân nắm tay Nhất Diệp, kéo người tới trước giường.

Cảnh tượng này thật sự quá đẹp, nếu có thêm nến đỏ và chữ hỉ nữa sẽ thành cảnh động phòng hoa chúc.

Chồng mình đã nghĩ thông suốt rồi sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ hôm nay cuối cùng cô cũng có thể xoxo cùng chồng mình rồi sao?

Nhất Diệp thẹn thùng cúi đầu, giơ tay kéo cây trâm gỗ trên đầu mình ra ném vào túi Càn Khôn.

[Em không muốn đi túi Càn Khôn...] Tiểu đằng yêu kháng nghị vô hiệu.

Lúc Nhất Diệp gỡ trâm cài xuống thì cũng làm cho mái tóc dài xoã ra, trong mắt Vũ Quân mà nói, khi cô tháo trâm cài ra, đầu tóc đen nhánh rũ xuống làm cả người cô dịu dàng hơn rất nhiều.

"Chúc vợ ngủ ngon" Vũ Quân ôm Nhất Diệp vào trong lồng ngực giống hôm qua rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Trong đêm tối, Nhất Diệp có chút buồn bực nghiến răng nghiến lợi, quần áo cũng cởi rồi, tóc cũng thả rồi, đã ám chỉ rõ ràng đến vậy rồi mà tại sao chồng mình vẫn không hiểu hả?

Chồng nhà cô trong sáng như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn cô bá vương ngạnh thượng cung sao? Cô cũng chỉ là con gái thôi nha.

Vì chuyện này nên buổi sáng sắc mặt Nhất Diệp có chút không tốt.

"Sao cậu lại nhăn nhó vậy?" Sáng sớm Hàn Lâm tới tìm Nhất Diệp đã thấy bạn mình bày ra vẻ mặt oán phụ thì hỏi.

"Sao cậu lại tới đây"

"Đây là nhà tớ, tớ tới thì có gì sai?" Hàn Lâm khó hiểu.

"Chồng tớ đâu?" Nhất Diệp lại hỏi.

"Bị cha tới gọi đi rồi, chắc lát nữa sẽ trở về thôi" Hàn Lâm nói.

"Cốc cốc"

Một giọng nam truyền đến từ ngoài cửa theo tiếng gõ, "Xin hỏi Hoa tiên tử đã dậy chưa?"

Hoa Nhất Diệp liếc nhìn Hàn Lâm, giống như đang hỏi có phải cô ấy kêu người tới không thì Hàn Lâm vội lắc đầu.

"Dậy rồi, vào đi" Nhất Diệp trả lời.

Sau khi cửa mở ra thì một tu sĩ trung niên dẫn một tỳ nữ đến.

"Hoa tiên tử, đại tiểu thư" Tu sĩ trung niên khom mình hành lễ.

"Ông tới đây có chuyện gì?" Hàn Lâm hỏi.

"Chuyện là Vũ Quân nói Hoa tiên tử có thói quen ngày ăn ba bữa nên dặn dò chúng tôi chuẩn bị bữa sáng mang tới đây" Khi nói xong thì tỳ nữ bên cạnh cũng đưa bữa sáng để lên bàn.

Một chén cháo gạo, ba linh quả và vài món điểm tâm khác, nhìn qua thì đều được làm từ các loại nguyên liệu có linh khí.

"Tiên tử từ từ dùng" Tu sĩ trung niên nói xong thì dẫn tỳ nữ rời khỏi phòng.

"Không ngờ Vũ Quân đối xử với cậu không tệ nha" Vậy mà còn nhớ rõ phải chuẩn bị bữa sáng cho Nhất Diệp.

"Chồng tớ đương nhiên rất tốt với tớ rồi" Thực ra Nhất Diệp cũng có chút kinh ngạc, hình như chỉ cần nói qua với anh thì anh sẽ nhớ rõ trong lòng.

Nhất Diệp bỏ đi gương mặt oán phụ lúc nãy, đầy ngọt ngào bắt đầu ăn bữa sáng.

Hàn Lâm thấy Nhất Diệp vui vẻ ăn bữa sáng thì hỏi, "Rốt cuộc là sao cậu lại gả cho Vũ Quân"

"Anh trai tớ đề nghị" Nhất Diệp không có ý định lừa bạn.

"Cửu Liên chân quân?" Hàm Lâm nói, "Tớ nghe nói thời điểm Cửu Liên chân quân phi thăng Vũ Quân có đến xem lễ, là vào lúc đó sao?"

"Ừm" Nhất Diệp gật đầu.

"Vậy sao Vũ Quân lại đồng ý?" Hàn Lâm kinh ngạc.

"Tớ cũng không biết"

"Cậu không biết vậy cũng không hỏi hả?" Hàn Lâm hỏi tiếp.

"Tớ không muốn biết" Nhất Diệp ăn một miếng điểm tâm rồi nói, "Dù sao thì chắc chắn không phải vì thích tớ nên mới đồng ý.

"Cậu..." Hàn Lâm bất ngờ, không nghĩ tới Nhất Diệp sẽ nói vậy, "Cậu không để ý sao?"

"Tại sao phải để ý?" Nhất Diệp rất hiểu vị trí của mình, "Anh ấy là Phong Hoà sơn Vũ Quân, là thiên hạ đệ nhất đạo tu, có tu vi Hoá Thần hậu kỳ, chỉ cần có cơ hội sẽ phi thăng thượng giới. Tớ thì chỉ là một tu giả Kim Đan kỳ còn 20 năm tuổi thọ. Cho dù là nói từ góc độ nào thì làm vợ chồng với Vũ Quân đều là tớ được lợi"

"Nhưng mà, rất có thể Cửu Liên chân quân đã dùng điều kiện gì đó dao dịch với anh ta nên anh ta mới đồng ý" Hàn Lâm nói.

"Không phải có thể mà là chắc chắn" Nhất Diệp nhìn về phía Hàn Lâm nói, "Vốn là tớ đi năn nỉ anh trai"

"Cậu..."

"Tớ biết cậu muốn nói gì, nhưng tớ chỉ còn 20 năm tuổi thọ, tớ chỉ muốn những ngày tháng còn lại được ở bên cạnh người mình thích"

"..." Đúng vậy, bi kịch lớn nhất của các tu giả là con đường đại nạn buông xuống, do đó có thật lòng thích hay không thì cũng có quan trọng gì đâu.

"Hàn Lâm, tớ có thể nhờ cậu giúp tớ một chuyện không?" Nhất Diệp bỗng nhiên nói.

"Cậu nói..."

"Sau này cậu phi thăng, nếu gặp anh trai tớ thì nhờ cậu nói với anh ấy một chút, rằng 20 năm qua tớ sống rất tốt, vô cùng vui vẻ" Nhất Diệp nói.

"Cậu..." Hàn Lâm bị cảm xúc của Nhất Diệp lây sang, âm thầm điều chỉnh tâm trạng một lúc mới mắng, "Hai mươi năm của cậu không phải mới chỉ bắt đầu thôi sao?"

"Mặc kệ thế nào, cậu cứ nói vậy là được" Nhất Diệp lắc lắc tay Hàn Lâm nói, "Cậu đồng ý với tớ không?"

"Được rồi, được rồi, tớ không phải chồng cậu đừng làm nũng với tớ" Hàn Lâm tức giận nói.

"Tớ mời cậu ăn" Nhất Diệp vui vẻ đưa một linh quả cho Hàn Lâm.

"Đây vốn là đồ nhà tớ"

"Nhưng là chồng tớ dặn dò chuẩn bị"

Anh à, Nhất Diệp nhất định sẽ vui vui vẻ vẻ trải qua 20 năm này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi