Editor: KiL
Trường học chính thức khai giảng vào tháng 9, Hướng Vãn khôi phục lại quy luật sinh hoạt như trước đây, mỗi ngày đi sớm về trễ, hai điểm một đường thẳng, cùng lúc đó đã có một tuần Hướng Vãn không gặp Giang Ngư Chu.
Giang Ngư Chu gọi điện cho cô hai lần, một lần cô từ chối nói trong trường có việc, một lần khác lại nói trong nhà có chuyện, dù sao đều là thoái thác.
Dưới cái nhìn của cô, chỉ cần không gặp anh thì cô có thể khắc chế chính mình.
Nhưng Giang Ngư Chu nào phải người dễ bị tống cổ như vậy, cô càng không mong muốn thấy anh, càng nói rõ một số chuyện, anh sao có thể không biết, cho nên tối hôm đó, lúc Hướng Vãn ở nhà xem TV với mẹ thì nhận được điện thoại của anh.
"Thuốc lần trước để chỗ nào nhỉ, em biết không?" Anh ở trong điện thoại hỏi cô.
Hướng Vãn không rõ ràng cho lắm, "Thuốc gì?"
"Chính là thuốc bôi dị ứng lần trước."
"......" Dừng lại một lát, Hướng Vãn nói, "Không phải do anh cất sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà tìm không ra." Anh ở bên kia kêu lên một tiếng, không biết đang làm gì.
"Anh lại dị ứng rồi?"
"Ừm, vừa rồi cùng người khác ăn cơm không cẩn thận nên...." Dừng một chút, anh đưa ra yêu cầu, "Em có thể tới một chuyến không?"
Hướng Vãn cầm điện thoại đứng lên, đi ra phía ban công, "Anh tự nghĩ biện pháp đi."
Cự tuyệt rất dứt khoát, nhưng mà Giang Ngư Chu giống như không nghe thấy, "Em qua đây, tôi rất khó chịu."
Hướng Vãn cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sao trời lấp lánh, bóng đêm ôn nhu, hoàn cảnh như vậy rất thích hợp nói chuyện yêu đương, nhưng cô vẫn là nói với anh: "Trong nhà anh không có ai sao?"
"Không có."
Hướng Vãn cắn môi, nghĩ thầm mình vừa mới hỏi cái lời gì vậy?
Dường như Giang Ngư Chu vẫn đang tìm đồ, đầu kia sột sột soạt soạt, Hướng Vãn cảm thấy cứ tiếp tục như thế cũng không phải là việc gì, nên nói: "Tôi muốn cúp."
"Em qua đây đi." Anh vẫn còn đang yêu cầu, "Tôi bảo tài xế tới đón em." Ngay cả đường lui anh cũng thay cô nghĩ kỹ.
Hướng Vãn không hề bị lay động, nhanh chóng nói: "Anh bảo tài xế mua thuốc giúp anh đi." Sau đó cúp máy.
Hướng Vãn về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, sau khi nhắm mắt, cô phát hiện tế bào não của mình lại sinh động dị thường, chỉ là đều lặp đi lặp lại một cảnh tượng không khác lắm—— cảnh ngày đó ở nhà anh giúp anh bôi thuốc.
Hướng Vãn cảm thấy mình là lo lắng suông, anh là người lớn, cũng không phải đứa con nít, đói thì ăn, bị bệnh thì đến bệnh viện, cô gánh loại lo lắng này để làm gì?
Dưới sự cưỡng bách ý thức của bản thân, Hướng Vãn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau đó thành công bị tiếng chuông điện thoại đánh thức lúc một giờ đêm.
Từ trong trạng thái ngủ say lập tức tỉnh lại, trái tim không khống chế được mà nảy lên mãnh liệt, cảm giác loại tim đập nhanh giống như từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh vậy, ngồi dậy như là phản xạ có điều kiện rồi mở điện thoại, giọng nói run rẩy alô một tiếng.
"Cô giáo Hướng, thật ngại vì đã làm phiền cô, tôi là Chu Tề Dương....."
"Bác sĩ Chu?" Hướng Vãn nghe nói là anh ta, bản năng liền nghĩ đến là chuyện của Hướng Tuấn, "Là....!Hướng Tuấn gây chuyện gì rồi?"
Chu Tề Dương ở đầu bên kia cười một tiếng, nói: "Không phải, không phải cậu ấy, là lão Giang."
Lúc này Hướng Vãn đã thanh tỉnh triệt để, nhịp tim cũng không còn đập nhanh như vừa rồi, "Anh ấy làm sao?"
"Cậu ta vì dị ứng nên đến bệnh viện rồi, bây giờ đang truyền nước, mà đêm nay tôi phải trực ban, không thể ở chỗ này trông coi được, cậu ta lại không chịu để tôi thông báo cho người nhà....."
Hướng Vãn cầm điện thoại im lặng, đến mức đó sao? Anh lại còn đến bệnh viện, ai biết liệu anh có đang cố ý phóng đại hay không.
Chu Tề Dương dường như rõ ràng trong lòng cô đang suy nghĩ gì, "Lần này cậu ta phát tác rất nghiêm trọng, lúc đến bệnh viện nhịp tim không ổn định, hô hấp khó khăn, nếu chậm trễ thêm vài phút thì thật sự là vấn đề lớn."
Hóa ra thật sự nghiêm trọng như vậy.
Mặc dù trong lòng có nhận thức này nhưng vẫn còn do dự.
"Cô giáo Hướng?"
Hướng Vãn ừ một tiếng, biết đối phương còn đang chờ câu trả lời của cô, kì quái là đối với Giang Ngư Chu bản thân cô có thể cự tuyệt rất kiên quyết, nhưng đối với bạn của anh, đột nhiên cô không kiên quyết được như vậy.
"Tôi sẽ đến."
Một giờ rưỡi đêm, Hướng Vãn ăn mặc chỉnh tề ra cửa đón xe.
Đường phố lúc nửa đêm ít ai lui tới, con đường trước cửa tiểu khu càng không thấy một bóng người.
Hướng Vãn xách túi đi một đoạn đường, đến đường lớn lượn lờ một lúc mới có một chiếc taxi chạy tới.
Nửa đêm về sáng, trong hành lang khu nội trú an tĩnh dị thường, Hướng Vãn vừa ra khỏi thang máy được vài bước đã gặp phải bác sĩ Chu cũng đi lên từ một thang máy khác.
"Thật là khéo." Anh ta nói, "Tôi vừa mới đi tuần tra bên chỗ tôi sang đây, cùng đi đi, tôi mang cô tới."
Phòng bệnh của Giang Ngư Chu là phòng bệnh đơn nằm trong cùng, khi cách cửa còn vài bước chân, Hướng Vãn nghe thấy tiếng của Giang Ngư Chu, thanh âm cứng rắn, giống như đang mắng người.
Chu Tề Dương quay đầu liếc nhìn cô một cái, cười nói: "Cô xem, cô không đến nên cậu ta liền lấy y tá của chúng tôi ra trút giận."
Anh ta đẩy cửa đi vào, quả nhiên Giang Ngư Chu đang mắng y tá, anh nằm trên giường, một tay truyền nước, một tay khác nhấc lên chỉ vào y tá kia: "Ra ngoài, tôi nói rồi, không cần cô thay cho tôi."
Y tá giải thích: "Anh hết nước rồi, nên thay mới."
"Bảo bác sĩ Chu tới."
"Bác sĩ Chu về phòng bệnh khoa chỉnh hình rồi, để tôi chăm sóc."
Giang Ngư Chu nhắm mắt lại, ngực phập phồng lên xuống, "Tôi lặp lại lần nữa, ra ngoài!"
"Ái chà, làm cái gì đấy? Lửa nóng lớn như vậy." Lúc này Chu Tề Dương mới lên tiếng, y tá thấy cứu tinh đến, sắp khóc luôn rồi, ấm ức gọi một tiếng: "Bác sĩ Chu......"
Chu Tề Dương nhận lấy túi truyền dịch trong tay cô ấy, vỗ vỗ trấn an cô gái nhỏ, để cô ấy đi.
Anh ta đi qua tự mình thay nước, vừa điều chỉnh ống truyền dịch vừa nói: "Cậu tức giận cái gì hả, nhìn đi, máu chảy ngược rồi này, không muốn tốt hơn nhỉ."
Giang Ngư Chu không nói chuyện, nhưng rõ ràng là anh rất tức giận, cho dù nhắm mắt lại mà mặt vẫn kéo căng.
Cái dáng vẻ này của anh, Hướng Vãn chưa từng thấy qua.
Cô chậm rãi tới gần, bởi vì mang một đôi giày đế bằng nên một chút tiếng vang cũng không có.
Đối thoại giữa Chu Tề Dương và anh vẫn còn tiếp tục: "Không phải chỉ là người ta không muốn gặp cậu thôi sao, cậu cần gì phải hành hạ mình?"
Giang Ngư Chu vắt ngang một cánh tay qua đôi mắt, giọng nói buồn buồn mở miệng: "Tôi nói cậu có thôi đi không, không đả kích tôi cậu sẽ chết à?"
Chu Tề Dương cười ha ha, "Tôi cũng không thể để cậu chết được, chết ở đây tôi còn phải chịu trách nhiệm, nói thật này, đêm nay tôi phải trực ban nên không thể ở lâu chỗ này của cậu, cho nên..." Anh ta nhìn qua Hướng Vãn một cái, "Tôi đã mời một người chăm sóc cho cậu."
"Tôi không cần người chăm sóc chó má gì cả, cậu mau sớm tiễn tôi đi đi, cũng không biết ở cái bệnh viện này của cậu là mấy người nào, vừa nhìn thấy đàn ông là hai mắt tỏa sáng, phiền chết được......"
Hướng Vãn phì một tiếng, ở một bên bật cười.
Lúc này Giang Ngư Chu mới phát hiện không bình thường, lấy tay ra nhìn lên, ngồi dậy: "Sao em lại ở đây?"
"Cô ấy chính là người chăm sóc tôi mời cho cậu, cậu có muốn hay không?"
Giang Ngư Chu không để ý tới anh ta, tung chân đá đá, ra hiệu anh ta cút nhanh lên, Chu Tề Dương cười gian mà đi, sau khi ra ngoài còn thay bọn họ khép cửa phòng lại.
"Nằm xuống đi, như vậy thì nước truyền nhanh hơn." Hướng Vãn mở miệng nói, cô mà còn không nói chuyện thì không biết cái người này còn phải nhìn cô chằm chằm bao nhiêu lâu nữa.
Anh nằm xuống, Hướng Vãn tiến lên dịch chăn giúp anh, vừa định thu tay thì bị anh nắm chặt, "Em thật sự không đi nữa?"
"Ừm." Hướng Vãn ngồi xuống bên mép giường, "Đến thì cũng đã đến, dù sao cũng phải cùng anh truyền nước xong." Cô giương mắt nhìn túi truyền nước một chút, "Làm gì mà nghiêm trọng như vậy?"
Giang Ngư Chu tự động bỏ qua câu nói đằng sau kia của cô, chỉ hỏi: "Em còn muốn đi?"
"Không đi, tôi sẽ không đi." Hướng Vãn nói, trong lòng cảm giác người này có chút trẻ con, nhưng vẫn luôn nhớ đến tình hình thân thể của anh, tiếp tục hỏi, "Làm gì mà nghiêm trọng như vậy, rốt cuộc anh đã ăn cái gì?"
Vừa hỏi xong, Hướng Vãn cảm thấy đôi mắt kia của Giang Ngư Chu có chút lảng tránh, "Sủi cảo tôm." Anh trả lời, thấy ánh mắt Hướng Vãn nhìn anh dị thường rõ ràng, lại giải thích một chút, "Tôi nhìn không ra, tưởng là sủi cảo bình thường."
Hướng Vãn cúi đầu nhìn tay anh, tay anh vẫn còn nắm cổ tay cô, cô gỡ tay anh ra nhét vào trong chăn, "Lần trước không nghiêm trọng như vậy."
"Ai biết đâu, có khả năng lần này tâm tình không tốt đi."
Sự thật là sau khi cô cúp điện thoại, anh tính khí nóng nảy lấy ra một chai rượu đế từ quầy bar trong nhà, ừng ực ừng ực rót cho mình hơn nửa bình, sau đó thành công dẫn tới 120, hợp tình hợp lý để Chu Tề Dương gọi điện cho cô.
Đương nhiên, liên quan đến những chuyện này, hiển nhiên là Giang Ngư Chu sẽ không nói với cô.
Màn đêm rất yên tĩnh, cho dù không có một tiếng động nhưng vẫn có một bầu không khí gần như ôn nhu chậm rãi chảy xuôi.
Một lát sau, truyền nước xong, y tá đến rút kim, lúc này Giang Ngư Chu vô cùng hợp tác, không mắng chửi người, còn khách khí nói một tiếng cảm ơn với người, làm cho cô y tá nhỏ kích động đến mức không biết nên khóc hay nên cười.
Nửa đêm về sáng, hoàn cảnh xung quanh an tĩnh kỳ cục, Hướng Vãn có chút mệt mỏi, ngáp một cái, Giang Ngư Chu hỏi Hướng Vãn: "Em có muốn nằm một lát không?"
Hướng Vãn nhìn anh nhường lại một nửa giường ngủ, không lên tiếng.
"Tôi không có ý gì khác đâu, lại nói tôi cũng đã như vậy, dù có tâm cũng vô lực."
Hướng Vãn nhìn ghế sô pha bên cạnh một chút, nói: "Tôi dựa vào chỗ này là được."
"Không có chăn."
"Tôi đi tìm y tá mượn một cái."
"Y tá người ta đều ngủ gà ngủ gật cả, em đánh thức người ta là không phúc hậu."
Hướng Vãn không để ý lải nhải phía sau nữa, trực tiếp ra ngoài tìm y tá mượn một cái chăn.
Sau khi cô tựa vào ghế sô pha đắp kín chăn, cô quay đầu nhìn người nằm trên giường một chút, kết quả phát hiện anh đã cuộn chăn lật người ngủ, để lại cho cô một tấm lưng rộng lớn.
Hướng Vãn dựa vào trên ghế sô pha một đêm, ngày hôm sau bên ngoài vừa có chút động tĩnh là cô liền tỉnh, sau khi đứng dậy rửa mặt, cô ra bên ngoài ăn sáng, sau đó mua cho Giang Ngư Chu một phần cháo hoa, hai cái màn thầu.
Lúc trở lại phòng bệnh, Giang Ngư Chu lại đang giận dỗi.
"Ôi, cô giáo Hướng, cô mau tới khuyên nhủ tên này đi." Bác sĩ Chu vừa mới trực xong ca đêm chuẩn bị về nhà lập tức xin giúp đỡ từ Hướng Vãn.
Hướng Vãn: "Sao thế?"
"Tình hình này của cậu ta tốt nhất là ở viện quan sát một ngày, nhưng cậu ta thế nào cũng phải xuất viện hôm nay, tôi nói như thế nào cũng không nghe."
Hướng Vãn nhìn bệnh nhân không chịu hợp tác trên giường bệnh một cái, nói: "Bác sĩ Chu nói đúng, anh ở lại một ngày đi."
"Vậy còn em?"
Hướng Vãn: "......"
"Em theo với tôi, tôi sẽ ở lại, em không theo tôi, tôi sẽ về nhà." Người nào đó triệt để tiến vào hình thức vô sỉ cố tình gây sự, đồng thời ngày càng nghiêm trọng.
Chu Tề Dương bắt đầu tỏ vẻ nghe không vào nữa, quay đầu đi ra cửa, lại không bỏ được để đi, nên đứng ở đó nhìn đông nhìn tây một cái, một bộ dáng vẻ xem náo nhiệt.
Hướng Vãn có chút không nói nên lời, nhưng có người ở đây nói nhiều cũng không tốt, "Anh đừng càn quấy."
"Ai càn quấy?" Giang Ngư Chu trừng trừng hai mắt, "Đây là nơi người ở sao? Nhàm chán muốn chết, tôi ở lâu thêm một phút cũng muốn mốc meo rồi."
Hướng Vãn suy nghĩ, cuối cùng thỏa hiệp, "Buổi chiều tôi còn có tiết, buổi sáng ở cùng anh được không?"
Giang Ngư Chu sẽ nói không được sao? Mới là lạ..