ANH KHÔNG CẦN BÙA XANH, ANH CHỈ CẦN EM

Gia cảnh của Thẩm Dục hoàn toàn khác biệt so với đồng đội.

Một số đồng đội của anh gia cảnh coi như là tạm ổn và gia đình của họ rất ủng hộ họ theo đuổi sự nghiệp.

Cũng có một số đồng đội gia cảnh bình thường, gia đình họ không muốn họ thi đấu chuyên nghiệp nhưng những người đồng đội này lại gạt bỏ ý kiến của gia đình, kiên quyết theo đuổi nghề vận động viên thể thao điện tử.

Xuất thân mỗi người khác nhau nhưng tất cả đều có chung một ước mơ, một mục tiêu đó là giành được chức vô địch.

Chiến đội của anh cần một chiến thắng để có thể chứng minh rằng đồng đội của anh đã chọn đúng mục tiêu để theo đuổi, để nỗ lực.

Giải mùa xuân năm nay đội của anh chỉ có thể giành được vị trí á quân không phải là vì đồng đội của anh hay là chính bản thân Thẩm Dục không mạnh, không có nỗ lực mà là vì họ căng thẳng, sợ hãi mỗi khi bước lên sân khấu.

Từ lúc bắt đầu Thẩm Dục đã chơi ở vị trí đường giữa nhưng vì yêu cầu của chiến đội mà anh chủ động luyện thêm cả đường trên, thành tích đánh đường trên rất tốt vì vậy đoàn đội liền để anh chơi ở vị trí đường trên.

Vào lúc trận chung kết mùa xuân chính là do sự mất tập trung của người chơi ở vị trí Adc là Lý Vãn Sơn.

Gia cảnh của Lý Vãn Sơn chỉ ở mức tạm được mà tuổi còn nhỏ hơn Thẩm Dục một tuổi. Vốn dĩ Lý Vãn Sơn cho rằng thi đấu chuyên nghiệp sẽ có tiền nhưng ai có thể ngờ được rằng ông chủ của câu lạc bộ đã chậm trễ trả lương cho cả đội suốt nửa năm nay.

Đã vậy còn nói sẽ trả lương cho họ nếu họ đạt được chức quán quân. Trước đêm trận chung kết diễn ra không biết là ai đã tung ra tin tức nói ông chủ của chiến đội đã phá sản, rất có thể đến cả tiền lương cũng sẽ không phát cho họ.

Từ nhỏ Thẩm Dục cũng coi như là mưa dầm thấm đất đương nhiên anh hiểu được đây là chiêu trò trong chốn thương trường. Lý Vãn Sơn liên tục được đồng đội an ủi, động viên nhưng lúc lên sân khấu vì áp lực quá lớn trong lòng đánh bại.

Tay run, liên tục phạm lỗi, không chớp được thời cơ cuối cùng nên đành ngậm ngùi nhận lấy thất bại, ngay cả bình luận viên cũng không hiểu được chiến đội của họ ra sao.

Nghe được điều mà Thẩm Dục nói, đôi mắt đờ đẫn không có chút ánh sáng của Lý Vãn Sơn sáng lên, thật cẩn thận hỏi Thẩm Dục: “ Cậu nói có thật không?”

Thẩm Dục gật đầu, biểu cảm trên mặt Lý Vãn Sơn càng thêm tối tăm, ảo não.

Thẩm Dục cảm thấy có gì đó không đúng liền nói: “ Tiểu Sơn, cậu gắng chờ thêm một chút nữa không đến một tháng…”

“ Em đã đồng ý chuyển sang chơi cho đội khác, Dục ca, cảm ơn anh…” Lý Vãn Sơn vừa nói vừa khóc: “ Thật sự em không chờ được nữa nếu em không rời đi, em sẽ không có tiền chữa bệnh cho bà thì bố em sẽ không cho em thi đấu chuyên nghiệp nữa”.

Mọi người có mặt ở đó đều im lặng.

Cuộc sống khắc nghiệt đến như vậy không có một ai ở đây chỉ trích Lý Vãn Sơn.

Thẩm Dục thở dài, vỗ vỗ bả vai của Lý Vãn Sơn rồi nói: “ Tốt, không sao đâu, mọi người đều sẽ tôn trọng quyết định của em cho dù em ở bất cứ đâu đều phải cố gắng đánh cho thật tốt, giữ vững ý chí có được không?”

Lý Vãn Sơn gật đầu, lau đi những giọt nước mắt.

Khoản đầu tư của Thẩm Hạ vào lĩnh vực thể thao điện tử nhiều hơn so với con số 50 triệu tệ mà Thẩm Dục đề cập.

Ra giá cao mua một ít tuyển thủ, lấp đầy vị trí Adc đang còn để trống sau đó chiến đội RS chính thức hoạt động trở lại.

Sau chuyện thu mua chiến đội, Thẩm Dục rất ít khi phải suy nghĩ.

Tập đoàn RS thu mua chiến đội đổi lại thành RS team rồi chính thức bước chân vào lĩnh vực thể thao điện tử.

Tập đoàn RS đào hai, ba tuyển thủ có thực lực, thành tích tương đối xuất sắc liền bị nói là RS team có đại gia “bao dưỡng” đã vậy còn nói dù đào được tuyển thủ có thực lực về đội cũng không thể che giấu được thực lực yếu kém.

Sau khi ký xong thỏa thuận chuyển nhượng cổ phiếu lòng bàn tay Thẩm Dục có hơi nóng.

Thẩm Hạ nói cho Thẩm Dục biết ý tứ của bố mẹ, chuyện gì gia đình có thể giúp đỡ đã giúp đỡ hết sức rồi bây giờ thành tích phụ thuộc hoàn toàn vào chiến đội của họ.

Thẩm Dục gật đầu, biểu cảm trên mặt có chút nặng nề.

“ Được rồi, đừng làm vẻ mặt giống một ông cụ non, ký thỏa thuận xong rồi mau lăn về căn cứ chiến đội mà luyện tập đi. Giải mùa hè sắp bắt đầu rồi, anh không yêu cầu chiến đội phải lấy giải quán quân nhưng anh muốn nhìn thấy sự gắng kết mạnh mẽ của toàn đội. Chuyện em là cổ đông của chiến đội anh sẽ giúp em giấu diếm tránh cho việc em mất tập trung khi thi đấu”.

Thẩm Dục gật đầu: “ Cảm ơn anh”.

Gia đình vẫn luôn đối xử tốt với anh như vậy cho dù Thẩm Dục chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ về nhà nhưng vẫn vì một việc mà lại trở về nhà.

Lúc đó chiến đội RS chỉ còn anh và một vài thành viên ban đầu luôn luôn bị cư dân mạng mắng chửi, vẫn luôn đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.

Thẩm Dục bị áp lực tâm lý đè nặng, anh bị mắng đến nỗi bản thân chút nữa trở thành tự kỷ.

Mẹ Thẩm biết vậy rất nhanh tìm bác sĩ tâm lý cho Thẩm Dục để giúp anh tư vấn và khơi thông vấn đề, bệnh của Thẩm Dục từ từ có tiến triển tốt.

Bố Thẩm nhìn đứa con trai út của mình trở thành như vậy. Ông cảm thấy rất hối hận vì lựa chọn lúc trước ủng hộ Thẩm Dục đi thi đấu thể thao điện tử chuyên nghiệp. Bố Thẩm coi đó là một sự sai lầm.

Ông bắt đầu phản đối Thẩm Dục thi đấu chuyên nghiệp hơn nữa còn kêu anh lập tức giải nghệ thậm chí ông còn tự mình nói với anh rằng nếu anh muốn thi đấu chuyên nghiệp thì không cần phải về cái nhà này nữa.

Chuyện không ngờ đã xảy ra, Bố Thẩm cả một đời sáng suốt lại trở nên hồ đồ vì lo lắng cho Thẩm Dục.

Thật sự bởi vì ông quá yêu thương đứa con trai út này cũng rất lo lắng đứa con trai cưng vì thi đấu chuyên nghiệp mà khiến bản thân mắc bệnh tâm lý.

Khi đó Thẩm Dục đã trải qua vài đợt trị liệu với bác sĩ tâm lý cho nên tâm lý của anh đã biến đổi rất nhiều lúc anh nghe thấy thái độ của bố Thẩm anh chỉ khẽ mỉm cười nụ cười của Thẩm Dục khá giống với mẹ Thẩm.

“ Bố, bố biết tính cách của con giống bố nhất nếu con không đạt được mục tiêu con nhất định sẽ không bỏ cuộc. Bố làm như vậy con rất buồn, rất đau lòng”.

Bố Thẩm nghe vậy chỉ có thể thở dài, trên khuôn mặt là biểu cảm lo lắng, bất an.

Cuối cùng thì Bố Thẩm đành phải đưa Thẩm Dục về lại căn cứ huấn luyện lại nói chuyện cùng với những người điều hành đội cần phải thuê bác sĩ về để điều trị, hướng dẫn cho thành viên trong đội tuyển giảm trường hợp lo lắng, hồi hộp quá mức.

Mấy ngày sau lại có tin tức truyền ra nói Thẩm Dục vốn dĩ là phú nhị đại còn có người đem ảnh anh lúc vừa mới bắt đầu đi thi đấu và ảnh gia đình ra so sánh.

Bây giờ Thẩm Dục nặng đến hơn 100 kg đúng là rất khó coi nhưng ảnh chụp lúc anh vừa mới bắt đầu thi đấu thì vẫn bị đào ra đúng là một trời một vực. Cư dân mạng nhàm chán chuyên đi ăn dưa ngay lập tức sôi trào.

Bố của Thẩm Dục là chủ tịch của tập đoàn RS, anh trai là tổng giám đốc đương nhiệm còn mẹ là con gái của một cựu quan chức cấp cao, gia thế như vậy phải nói là vô cùng hiển hách nhưng không hiểu tại sao Thẩm Dục lại lao vào cái vòng thi đấu thể thao điện tử chuyên nghiệp vừa mệt mỏi vừa khắc khổ làm gì?

Quần chúng ăn dưa chỉ cần một đêm là có thể đào lên toàn bộ gia phả nhà Thẩm Dục còn có người nói Thẩm Dục bây giờ là cổ đông của RS. Thẩm Dục đang tự làm công cho chính bản thân, có người nói có bố làm chủ tịch có khác đến cả một chiến đội thể thao điện tử cũng có thể mua rồi tặng cho Thẩm Dục. Còn có người nói nếu Thẩm Dục không đánh chuyên nghiệp nữa thì chỉ có thể về nhà kế thừa sự nghiệp của gia đình. Ở phía dưới còn có người nói anh trai của Thẩm Dục bây giờ là Tổng Giám đốc đương nhiệm của RS đương nhiên là không tới lượt Thẩm Dục làm chủ, Thẩm Dục là con trai út muốn làm cái gì mà chả được việc trong nhà không đến lượt Thẩm Dục lo lắng.

Có người khen có kẻ chê bai, Thẩm Dục bị những lời đồn làm phiền đến nỗi tâm trạng khó chịu vì anh cảm thấy rất phiền toái.

May mắn là những người đồng đội của anh lại không như vậy, thái độ đối xử với anh vẫn giống như lúc trước vẫn luyện tập như bình thường nhưng Thẩm Dục vẫn cảm thấy khó chịu.

Anh gọi cho anh trai mình là Thẩm Hạ nhờ điều tra xem chuyện gì đang xảy ra.

Đối với chuyện này Thẩm Hạ có chút bất lực đành nói: “ Anh không điều tra ra được chuyện gì mà chuyện này chúng ta cũng không làm được gì cả”.

Thẩm Dục cảm thấy rất khó hiểu: “ Chuyện này là do ai gây ra?”

“ Không lẽ là bố làm ra”.

“ Tại sao bố lại làm như vậy?”

“ Chắc là muốn làm em cảm thấy áp lực rồi giải nghệ. Anh không biết bây giờ nên làm gì, tính tình của bố chắc là em đã biết rõ. Đoàn đội quan hệ bên phía anh không dám tìm thủy quân, bố ra tay quá mạnh mẽ rồi”.

Thẩm Dục vì chuyện này lo lắng rất lâu tuy là có vài thành viên trong đội trêu chọc anh vài câu nhưng đa phần đều là cảm ơn anh.

Nhờ có Thẩm Dục thì mới có RS bây giờ so sánh với lúc trước quả thật chiến đội RS đã tốt hơn rất nhiều.

Sau một khoảng thời gian chuyện này bỗng dưng có chuyển biến mới không biết có phải do Thẩm Hạ đã tìm được thủy quân hay không? Bây giờ rất nhiều người chuyển qua hâm mộ Thẩm Dục làm anh cảm thấy rất khó chịu.

Sau khi được chú ý anh càng phải cố gắng chứng tỏ bản thân, cố gắng thi đấu cho tốt. Hành động lần này của bố Thẩm đã khiến Thẩm Dục hai năm liên tục không dám về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi