ANH KHÔNG CẦN BÙA XANH, ANH CHỈ CẦN EM

Thẩm Hạ có sai không?

Có chứ, lỗi sai của anh chính là không biết cách bày tỏ khiến vợ anh mong muốn được tự do như loài chim, sải cánh bay lên trời, không chịu trói buộc.

Sai vì anh cứ nghĩ rằng kết hôn với nhau đồng nghĩa với việc ở cạnh nhau suốt đời.

Anh đem tất cả sự chú ý đặt lên sự nghiệp, thậm chí anh còn dùng sản nghiệp, mối quan hệ của Thẩm gia làm lá lót đường cho cô, làm con đường giải trí của cô thuận buồm xuôi gió, nhưng có lẽ anh đã sai mất rồi.

Thẩm Dục nghe xong chỉ cười rồi lắc đầu, anh không phải là Thẩm Hạ và anh càng không phải là Chúc Quân Lan.

Anh với Nguyễn Viên chỉ vừa mới bắt đầu một mối quan hệ. Từ một cuộc gặp tình cờ và một mối duyên kì lạ trong game.

Anh sẽ không dễ dàng buông tay cô, anh cũng tin cô không phải là người sẽ dễ dàng thay lòng đổi dạ.

Có lẽ bây giờ ở trong lòng cô, anh vẫn chưa quan trọng đến vậy.

Cho dù hai người đang yêu nhau.

Anh vẫn luôn nỗ lực để khiến bản thân trở nên quan trọng hơn trong lòng cô, để cô tin tưởng anh có thể đem đến hạnh phúc cho cô.

“Anh, anh đừng nói vậy, bây giờ anh mới 35 tuổi, đâu có già. Coi như bây giờ anh ly hôn thì vẫn có cơ hội để kết hôn với một người tốt hơn. Hơn nữa, trong chuyện này từ góc nhìn của một người ngoài cuộc như em mà nói, có lẽ ngay từ đầu chị dâu trách cứ anh không đủ quan tâm, không yêu thương chị ấy. Nhiều năm trôi qua, em vẫn luôn nhớ anh vì cưới chị ấy đã tranh cãi rất lâu với bố mẹ, lãng phí một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng bố mẹ cũng vì anh mà chấp nhận”.

Thẩm Hạ nhìn em trai, anh đang rất nghiêm túc lắng nghe.

Thẩm Dục cười cười, trong mắt có một tia sáng nhạt lóe lên: “Có lẽ em không nên trở thành quân sư quạt mo cho anh trong chuyện này, nhưng bây giờ em biết trong lòng anh đang do dự”.

Dựa theo tích cách của anh trai anh, nếu anh ấy ra tay, đảm bảo sẽ khiến người ta không còn một con đường sống.

Bây giờ Chúc Quân Lan đã chạm vào giới hạn cuối cùng của Thẩm Hạ, nhưng vì phần tình cảm trong lòng nên Thẩm Hạ vẫn luôn bối rối không biết phải làm sao, vì thế anh đau khổ uống rượu cả đêm.

“Không thể níu kéo một người phụ nữ đã không còn yêu mình thì hãy ly hôn thôi, kết hôn trong vui vẻ ly hôn trong hòa bình. Ngoại tình trong hôn nhân không chứng minh rằng chị ấy muốn anh níu kéo chị ấy. Chị ấy nói muốn ly hôn với anh chính là cho anh một ít mặt mũi. Chị ấy không dám nói với anh chuyện ngoại tình vì sợ anh sẽ trả thù, vậy anh cứ dứt khoát coi như không biết gì hết, lạnh lùng một chút coi như cho hai bên đường lùi. Bằng chứng chị ấy ngoại tình anh cũng đừng xóa đi, tuy làm vậy không thoải mái lắm nhưng giới giải trí là vậy đó, cứ lưu lại bằng chứng phòng trừ chị ấy hãm hại ngược lại chúng ta”.

Thật ra, anh đối người chị dâu này cũng không quá thân, lúc anh ở nhà cũng không gặp được mấy lần chứ đừng nói đến cảm tình.

Có rất nhiều lần Thẩm Hạ đi công tác sẽ thấy Chúc Quân Lan cũng quay phim, chụp ảnh ở đó.

Trong mắt người ngoài thì hai người họ chính là một đôi thần tiên quyến lữ(1).

Thẩm Hạ nhắm mắt lại, bây giờ biện pháp mà Thẩm Dục nói chính là phương án tốt nhất ở hiện tại. Thật ra anh cũng rất mệt mỏi, anh chưa từng nghĩ đến lúc anh hơn 30 tuổi mà vẫn phải đau khổ vì tình yêu.

Hơn nữa anh và Chúc Quân Lan kết hôn với nhau mười năm, cô cũng chưa từng vì gia đình anh mà làm bất cứ chuyện gì, tuy rằng bố mẹ anh không hề yêu cầu cô phải chăm sóc, phụng dưỡng, dù sao người làm trong nhà luôn đầy đủ, cũng không phải ăn không ngồi rồi. Nhưng kết hôn mười năm, cô ấy về ăn Tết được mấy lần, đa phần đều nói cô ở đoàn làm phim bận rộn, không có thời gian để về nhà.

Anh không biết anh đã vì cô mà nói biết bao nhiêu lời hay ý tốt trước mặt bố mẹ anh. Nhiều năm như vậy rồi, có lẽ năm nay nên kết thúc thật rồi.

“Tiểu Dục, em so với anh còn trưởng thành hơn”.

Thẩm Hạ vốn dĩ định phong sát(2) Chúc Quân Lan và tiểu thịt tươi(3) kia. Đừng nói đến tình cảm còn sót lại lúc cô ta lên giường với người đàn ông khác thì chút tình cảm còn sót lại trong anh đã chết rồi.

Nhưng nếu nghĩ lại, làm lớn chuyện lên thì anh và Thẩm gia sẽ bị chê cười và Chúc Quân Lan sẽ hận anh đến chết.

Thẩm Dục lại rót cho Thẩm Hạ một ly nước, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Đi ngủ sớm chút đi. Trong chuyện tình yêu, nếu xảy ra chuyện như vậy với em, có lẽ em sẽ không bình tĩnh mà đưa ra ý kiến giống như vừa rồi đâu”.

Nếu Nguyễn Viên thật sự yêu người khác, Thẩm Dục nghĩ anh sẽ phát điên mất.

Nghĩ lại, anh cảm thấy không có khả năng đó, cô đề phòng người khác nhiều như vậy, làm sao có thể để người đàn ông khác tiếp cận mình.

Thẩm Hạ đứng lên, cầm cà vạt và áo vest, sau đó uống cạn ly nước mà  Thẩm Dục pha cho anh rồi đi về phòng dành cho khách.

Thẩm Dục biết bây giờ Thẩm Hạ đã không sao nữa, có lẽ anh trai anh sẽ đau khổ một khoảng thời gian nhưng thà đau ngắn chứ đừng đau dài. Từ trước đến nay, anh là người sống thẳng thắn, rõ ràng. Thẩm Dục rất hiểu Thẩm Hạ.

Sau khi rửa sạch cái ly, Thẩm Dục tắt đèn phòng khách rồi nhìn phong cảnh ngoài khung cửa sổ.

Anh nhìn chằm chằm vào tòa nhà mà Nguyễn Viên đang ở.

Buổi sáng hôm sau, giày của Thẩm Hạ đã biến mất ở cửa.

Ngay cả phòng khách mà tối hôm qua ông anh trai thân yêu ở lại cũng được dọn dẹp sạch sẽ, chăn gấp lại gọn gàng, gối bỏ đầu giường, cứ như chưa từng có ai tới đây vậy

Anh nhắn một tin nhắn WeChat cho Thẩm Hạ, nói anh ấy đừng nghĩ nhiều, trở về thành phố B nhớ nhắn lại cho anh.

Thẩm Hạ bên kia lập tức trả lại: “Được”.

Cùng lúc đó, anh nhận được tin nhắn WeChat từ cô, cô hỏi anh tối nay có muốn livestream cùng nhau không. Bạn học của cô muốn mời anh ăn bữa cơm, có ba người họ thôi.

Thẩm Dục có chút kích động, có phải cô bắt đầu giới thiệu bạn bè cho anh hay không. Nhất định anh sẽ không khiến cô bị mất mặt.

Nhiệt độ thành phố C tăng cao, Thẩm Dục không biết nên mặc áo quần thế nào.

Anh đành phải gọi điện hỏi ý kiến của cô.

Mái tóc của Nguyễn Viên rối tung, bây giờ cô mới rửa mặt xong, làn da căng bóng, trắng mịn. Cô đang ở trong phòng bếp nấu bữa ăn sáng.

Thẩm Dục mở tủ áo quần của mình ra, từng hàng, từng hàng, đủ tất cả các thể loại áo quần, anh hỏi: “Tối nay anh nên mặc gì?”

Cô liếc mắt một cái, tắt bếp, vớt vắt mì ra, bỏ vào hai cái chén.

“Anh ăn sáng chưa?”

Thẩm Dục quay màn hình về phía anh, lắc đầu nói: “Chưa ăn”.

“Bây giờ em cho anh 5 phút, tới nhà em ăn sáng, ăn xong em giúp anh chọn đồ”.

Ý kiến này vô cùng tốt, anh tiện tay lấy một cái áo hoodie mặc vào. Trước khi ra khỏi nhà, anh thấy tóc quá rối nên lấy cái mũ đội rồi bước ra khỏi nhà.

Nguyễn Viên bỏ gia vị vào rồi trộn chung với mỳ, nhặt một ít rau diếp, sau đó lấy thịt bò mà cô đã ướp hai ngày trước ra trụng qua với nước nóng, rồi cắt thành miếng nhỏ, trưng ra đĩa.

Mới vừa làm xong chuông cửa đã vang lên, Nguyễn Viên bỏ hai cái chén lên bàn cơm, cô chạy nhanh ra ngoài, cửa vừa mở đã nhìn thấy một người rất giống sinh viên đại học, chính là Thẩm Dục.

Đáng yêu đến mức cô chỉ muốn nhéo má anh, da vừa mịn vừa trắng.

Nguyễn Viên nhìn anh cởi mũ xuống, tóc còn chưa kịp chải, một sợi tóc dựng thẳng lên trời, thấy vậy cô liền bật cười.

Thẩm Dục không hiểu tại sao cô lại cười, anh biết tóc mình bây giờ không khác gì tổ quạ, dù sao anh cũng cố gắng giữ gìn hình tượng lắm rồi, anh kéo cô qua, hôn một cái còn nói là nụ hôn chào buổi sáng.

Cô cười, cầm chặt tay anh, kéo anh tới trước gương sau đó giơ tay lên chọc chọc vào sợi tóc dựng đứng của anh.

Cô cười rất ngọt ngào, tâm trạng của anh cũng vì nụ cười của cô mà vui vẻ.

Vốn dĩ chuyện hôm qua của ông anh trai già làm anh cảm thấy hơi buồn buồn trong lòng, còn có cảm giác sợ hãi và bàng hoàng, nhưng bây giờ thấy cô như vậy anh càng thêm kiên định mục tiêu của mình.

Nguyễn Viên thấy Thẩm Dục đứng ngây ra, cô dứt khoát giúp anh sửa lại đầu tóc, nhìn từ góc độ của cô, anh gần như vậy quả thật rất đẹp.

Đầu tóc của anh chỉ cần vài cái vuốt tóc thì đã ra hình ra dạng rồi, cô ngắm nhìn “kiệt tác” của mình, rất vừa lòng gật đầu. Rũ mắt xuống cô liền nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm cô, đôi mắt anh không chớp đến một lần.

Cô duỗi tay ra trước mặt anh vẫy vẫy: “Đi ăn sáng thôi, nếu chờ thêm tý nữa thì mì sẽ nở đó”.

Thẩm Dục bị cô nắm tay đi đến nhà ăn, Nguyễn Viên rửa sạch hai đôi đũa, đưa cho anh một đôi.

Sau đó cầm một lọ tương ớt, đổ một ít lên chén của mình rồi nói ăn thôi.

Thẩm Dục gắp một ít từ trong chén cô ra, cô nhìn anh không chớp mắt, giống như chén mì trước mặt chính là kẻ thù của cô và mục đích duy nhất của cô là “tiêu diệt” nó.

Lúc ăn cô rất nghiêm túc, giống như con sóc nhỏ, liên tục hút mì nhưng lại khiến anh cảm thấy rất đáng yêu.

Thẩm Dục biết anh đã trúng một loại độc có tên là: “Nguyễn Viên” nhưng anh không muốn uống thuốc giải, anh tình nguyện trúng độc.

Anh cũng bắt đầu ăn, sau đó còn khen cô, nói làm sao cô có thể nấu ăn ngon đến vậy.

Nguyễn Viên cầm chén rửa sạch sẽ, sau đó hỏi anh ngoài trời có lạnh không.

Thẩm Dục lắc đầu, anh nói anh thấy bình thường, cô nhìn qua thấy anh chỉ mặc mỗi cái áo hoodie, giơ tay sờ áo, cảm thấy hơi dày.

Cô trở về phòng chọn áo quần, Thẩm Dục liền đi theo cô, nhìn thấy cô cầm một chiếc áo gió màu nâu, đột nhiên nói: “Hình như anh cũng có một chiếc áo màu này”.

Nguyễn Viên quay đầu lại nhìn anh: “Vậy là được rồi, em không cần anh chọn giúp em đâu, anh về nhà đi”.

Cô nói xong thì bỏ áo khoác lên giường, nhìn có vẻ không định đi ra ngoài.

Thẩm Dục lôi kéo, kêu cô thay áo quần rồi qua nhà anh, sau đó hai người đi ăn cơm cùng nhau.

“Buổi tối mà, có phải giữa trưa đâu”.

Chiêu dính người của Thẩm Dục rất lợi hại, anh giả vờ đáng thương, tội nghiệp nhìn cô, cô không thể nào chịu được, đẩy anh ra rồi ngoan ngoãn thay quần áo.

///Chú thích:

(1) Thần tiên quyến lữ: Cặp đôi xinh đẹp, đẹp đôi giống như một đôi thần tiên.

(2)Phong sát: Dùng lệnh cấm để ngăn chặn một người tiếp tục xuất hiện trong một ngành nghề.

(3)iểu thịt tươi: Là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á, để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex).

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi