ANH KHÔNG THƯƠNG EM ĐÂU ANH À!


Ngày hôm sau, dù cơ thể vẫn còn cảm thấy rất nặng nề, trái tim ở trong lồng ngực tôi đập lên nhoi nhói, tôi vẫn muốn được về nhà.

Vốn tôi đã bị bệnh, ở trong bệnh viện ngột ngạt mãi, bệnh tình cũng tự dưng mà nặng thêm mấy phần.

Chỉ còn hai tháng nữa để sống, tôi muốn ngồi ở sau vườn nhà lần cuối, nhìn những luống rau màu xanh do tự tay tôi trồng.

Nhìn chúng càng ngày càng xanh thêm, càng ngày càng tươi tốt, tâm trạng của tôi cũng tự động cảm thấy thanh thản hơn.

Họ hàng sau khi biết tin tôi mắc bệnh không qua khỏi đều thương tiếc đến thăm tôi, cả bố mẹ chồng hai năm cưới Vương Đề Hiền cũng chưa từng gặp lại lấy một lần cũng tới.

Chỉ khi hơi thở của tôi sắp tàn rồi, họ mới nhớ ra rằng họ còn có một người con dâu.

Anh cả Vương cũng tới, nhưng Vương Phong Thùy không đi theo anh ấy.

Khuôn mặt anh và Vương Đề Hiền đều có những nét giống giống nhau, nhưng anh cả Vương là kiểu người luôn khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, ấm áp, chứ không sắc sảo và lãnh đạm như Vương Đề Hiền, nhưng ngoại hình cả hai đều khiến người ta phải nhớ mãi.


Vợ của anh cả Vương đã mất từ khi Vương Phong Thùy còn nhỏ, anh nói Vương Phong Thùy luôn coi tôi giống như là mẹ của nó, khi biết tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa, cả ngày hôm qua nó không chịu ra khỏi phòng, chỉ ngồi khóc.

Đêm về, khác với thường ngày, tôi nằm cách xa Vương Đề Hiền một khoảng, chăn đắp chung nhưng tuyệt nhiên không đụng chung đầu.

Càng ngày tôi càng mệt, làm gì cũng chỉ được một lúc đã quay ra thở dốc.

Chỉ muốn nằm một chỗ, không di chuyển, cũng không còn muốn quấn lấy anh nữa.

Nhưng khác với tôi, Vương Đề Hiền lại dịch đến sát lại gần tôi.

Anh vòng tay, gác chân lên đùi tôi, chôn tôi thật chặt trong người anh.

Đôi môi mát lạnh của anh áp lên trán tôi.

Cả đêm ấy tôi được anh dỗ dành tiến vào sâu bên trong giấc ngủ.

Biết rằng niềm thương cảm này của anh tôi sẽ không còn được cảm nhận trong bao lâu nữa, vì vậy, tôi thực sự rất hưởng thụ cái ôm này.

Những đêm dài những ngày sau đó, Vương Đề Hiền đều ôm tôi như vậy.

Nếu có những lúc vô tình tôi giãy ra khỏi vòng tay anh, anh sẽ lại kéo tôi trở về bên anh, hai cơ thể của chúng tôi sát lại gần nhau, không có kẽ hở.

Mấy ngày này anh cũng về nhà sớm hơn hẳn, anh không còn cho tôi vào bếp nữa mà những bữa cơm sáng tối đều là tự tay anh nấu.

Trong ngày thường, đôi khi tôi sẽ thấy anh ngồi bần thần nhìn về một nơi vô định nào đó, cốc cà phê trên tay đổ hết xuống sàn nhà cũng chẳng hề hay biết, bên tay còn lại, anh siết chặt lấy một quyển lịch.

Phải rồi, tôi còn khoảng một tuần nữa.

Hiện tại trời đông đã đổ dồn về, những bông tuyết trắng trên trời lấm tấm đọng lại trên mảnh vườn, sân nhà tôi và ngoài đường một lớp tuyết mỏng.


Khi ấy tôi đang ngồi ở trong phòng khách, như một bà già lụ khụ mà ngồi bẹp ở trên ghế.

Mọi năm trong khoảng thời gian này, tôi đã nổi hứng mà trang trí lại toàn bộ cả căn nhà, mong sẽ được cùng đón Giáng Sinh với Vương Đề Hiền mặc dù biết thế nào anh cũng sẽ ở lại trong công ty chẳng về.

Nhưng hôm nay lại khác, anh ở nhà cả ngày, lúc nào cũng cẩn thận quan sát tôi.

Thấy tôi khát, anh liền lấy một cốc nhờ ấm cho tôi, thấy tôi đói, anh sẽ đưa cho tôi một vài miếng bánh quy, thấy tôi mệt, anh sẽ cẩn thận lấy chăn và gối đưa cho tôi.

Tôi nhìn anh tất bật như một người vợ xưa trong những ngày đầu mới về nhà chồng, khóe môi nhếch lên cười thỏa mãn rồi lại rũ người làm rúc trong sô pha.

Vương Đề Hiền ngồi vào một bên ghế cạnh tôi, lẳng lặng quan sát tôi.

Ngày nào cũng vậy, anh đều âm thầm theo dõi tôi như một thói quen khó bỏ.

Khuôn mặt tôi không còn tròn trịa và phúng phính như trước nữa, thay vào đó đôi má đã hóp lại, sắc mặt trắng xám màu bệnh tật.

Viền mắt thâm màu, khóe mắt hơi nheo lại như bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào một cơn mộng dài.

Anh nhìn tôi, bờ môi hơi mím lại run rẩy.

Hai tháng này, không ngày nào cảm giác tôi bất chợt rời xa là không ám ảnh đấy anh.


Anh cứ thấy bóng dáng tôi mờ mờ, lập tức sẽ vội vội vàng vàng tiền đến ôm chặt lấy tôi, tựa đầu lên vai tôi.

Vương Đề Hiền cầm lấy hai bên bàn chân tôi, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ chân đã bị phù đến nỗi không còn thấy cả mắt cá chân đâu nữa.

Đến tôi nhìn còn phải khiếp sợ đôi chân ấy, không biết anh thì thế nào.

"Đề Hiền, em xấu xí thế này, liệu anh có còn yêu em không?"
Tôi nổi hứng hỏi anh, nghĩ rằng thế nào anh cũng làm ngơ câu hỏi đó lại, không ngờ anh thực sự trả lời tôi.

Giọng anh khàn khàn, mang theo nỗi buồn và sự thương tâm đã chất chứa từ lâu trong lòng.

"Em dù có thế nào, thì vẫn là Hiểu Phù của anh.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi