ANH KHÔNG THƯƠNG EM ĐÂU ANH À!


Hiểu Phù nhón chân, bờ môi ngọt hương sữa lướt qua môi anh nhưng không hôn, chỉ nhìn anh cười cười rồi đẩy người của Vương Đề Hiền ra, đánh ánh mắt về phía bàn ăn.
“Anh lên nhà tắm đi.

Nhanh lên.

Em đói rồi.”
Cô không nhìn anh thêm một lần nào nữa, như một cánh bướm lập lờ mà bay đi mất, rời khỏi lồ ng ngực của anh.
Chút hương ấm còn lại trên người anh cô cũng mang hết đi hết.
Vương Đề Hiền nhìn cô, bờ môi bạc mím chặt vào nhau.
Anh quay sang hỏi người hầu ở bên cạnh rằng ngày hôm nay ở nhà Hiểu Phù đã làm những gì, có gặp chuyện gì không rồi mới bước lên phòng tắm rửa.
Vương Đề Hiền cởi từng nút cúc áo sơ mi, lớp vải cao cấp dần dần tuột xuống khỏi lưng anh, để lộ cả một vùng lưng cường tráng rộng lớn của một người trưởng thành và một vết thương dài đang âm ỉ nhỏ máu tươi.

Anh ngồi lên bệ bồn tắm, lấy một miếng bọc thức ăn quấn lại quanh eo, che đi vết thương rồi mới lấy khăn lau lên người.
Nhưng những nước vẫn bị chảy vào nhiễm phải miệng vết thương.
Vết thương nhói lên cay rát, Vương Đề Hiền nhíu chặt chân mày, một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên vầng trán.
Anh bị đau đến hít một hơi thật mạnh, thấy trong không gian đã bắt đầu thoang thoảng mùi tanh tanh, anh đoán chắc rằng vết cắt đã bung chỉ rồi.
Đây là thứ mà Hiểu Phù đã để lại trên lưng anh.
Bỗng một ngày trong phòng cô vang lên những tiếng đổ vỡ rất lớn, Vương Đề Hiền liền vội vàng chạy sang phòng cô.
Nhìn thấy Hiểu Phù ngồi ở dưới mặt đất với một chiếc bình thủy tinh vỡ ở trên sàn, sợ cô bị thương ở đâu, anh liền vội vàng đi tới chỗ cô.
Đột ngột Hiểu Phù vùng dậy, đẩy ngã Vương Đề Hiền về đằng sau.
Anh nằm xuống đúng vào chỗ bình thủy tinh rơi vỡ ấy, một mảnh sành sắt nhọn đã găm thẳng vào thịt anh.
Những người hầu hoảng loạn như ong vỡ tổ vội đi gọi cấp cứu, còn Hiểu Phù, vợ của anh thì chỉ đứng ở một góc nhìn anh vật vã với vết thương lớn ở sau lưng, trên khoé môi giật giật khẽ cong lên, hình như là cô đang nhịn để mình không bật cười lên sảng khoái.
Hiểu Phù đã thay đổi rồi.

Kể từ sau ngày đám cưới bốn năm về trước đó, cô đã trở thành một người phụ nữ với một đôi mắt u ám và hận thù.
Môi miệng cười dễ mến thành tâm và những cử chỉ thân mật ngày nào, đều đã biến thành một lớp mặt nạ của cô khi đối diện với người khác.
Hiểu Phù rất hận anh, Vương Đề Hiền có thể cảm nhận được điều đó.
Anh biết rằng mình đã từng gây ra rất nhiều tổn thương cho cô, vì vậy nên anh cam chịu để cho cô hạnh hạ, để cho cô mặc sức chơi đùa.
Miễn sao cô không rời bỏ anh mà đi là được.

Vương Đề Hiền thở dài một hơi nặng nhọc, đoán chắc rằng thể nào, anh cũng phải đến bệnh viện để khâu lại.
Người bị thương nên sinh hoạt lúc nào cũng khó khăn hơn, tắm rửa đã khó, nay mặc quần áo vào lại càng giống hệt như tra tấn

Vương Đề Hiền phải cố làm thế nào để lớp vải không chà vào vết thương, cơ thể luôn trong tình trạng căng cứng, cố gắng nhịn những cái nhói lên đau điếng luôn bất chợt dày vò anh.
Vương Đề Hiền bước xuống dưới nhà, đi đến ngồi vào bàn ăn đối diện với Hiểu Phù.
Cô không còn chờ anh cùng ăn với mình nữa mà luôn tự động đũa trước.

Thấy anh đi đến, cô liền buông đũa xuống mà rời đi ngồi vào ghế sô pha ngoài phòng khách, hoặc là lên phòng, không muốn nhìn thấy mặt anh.
Nhưng hôm nay đặc biệt cô lại ngồi chờ anh, còn luôn nhìn anh mà mềm mại mỉm cười.
Vương Đề Hiền đoán chắc rằng cô lại đang suy nghĩ gì đó, nhưng đã rất lâu rồi anh không thấy cô cười như vậy, dù biết đó chỉ là giả vờ, nhưng trong lòng anh vẫn mềm xuống mà dịu dàng hỏi cô.
“Em hôm nay có chuyện gì vui sao?”
“Đúng vậy, hôm nay em vui lắm.” Hiểu Phù hì hì cười, đôi mắt nông màu vẫn luôn nhìn chằm chặp vào anh: “Em mới mua một con chó thả ngoài sân, nó đáng yêu lắm.

Anh có muốn thử sờ vào lông nó không?”
Cánh tay đang cầm đũa của anh chợt khựng lại.

Vương Đề Hiền ngước lên nhìn Hiểu Phù, sửng sốt bật giọng.
“Em mới mua một con chó về nuôi?!”

Tại sao Hiểu Phù lại làm vậy chứ?! Cô luôn biết, anh bị dị ứng lông thú mà?
Nét mặt tươi cười của Hiểu Phù vì sự kích động của Vương Đề Hiền mà dần dần lặng xuống.
Cô đanh mặt nhìn anh, giọng lạnh đi.
“Ồ, anh không thích sao? Vậy thì em sẽ bán nó đi.”
“Không!… Nếu em thích thì cứ để đấy…” Vương Đề Hiền nghiến răng, lảng mặt sang hướng khác tránh để không nhìn trực diện vào đôi mắt của Hiểu Phù: “Anh không có ý kiến gì đâu.

Em muốn nuôi nó cũng được.”
“Vậy à?”
Hiểu Phù còn tưởng rằng anh sẽ đứng bật dậy mà mắng lại cô chứ? Anh luôn nhượng bộ kiểu này, Hiểu Phù dạo gần đây cũng dần dần chán rồi.
Cô muốn được thấy sự đau khổ trên khuôn mặt của Vương Đề Hiền.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi