ANH KHÔNG THƯƠNG EM ĐÂU ANH À!


Vương Tố Đồng gật đầu, cô ta lấy từ chiếc cặp mang theo một chiếc hộp bằng thiếc, mở ra lấy một chiếc kim tiêm đã được bơm sẵn một chất dịch màu vàng đục nào đó.
Vương Thì Vinh cầm lấy ống tay áo của Hiểu Phù kéo lên, giục cô ta.
“Nhanh lên! Thuốc dù có mạnh đến đâu thì cũng cần phải có thời gian để ngấm.

Mày muốn có thêm tiền chơi thuốc phải không? Thế thì nhanh cái tay lên!”
Vương Tố Đồng gật gật đầu, nhưng khi đưa mũi tiêm đến gần động mạch của cô thì lại lưỡng lự, do dự mãi không dám tiêm xuống.
Vương Thì Vinh sốt ruột nhìn cô ta run lẩy bẩy, tức giận đứng dậy giật phắt cái ống tiêm từ tay cô ta, quát lên hung dữ.
“Đưa đây! Mày đi mà giữ chặt lấy cô ta, giữ chặt vào cho nó khỏi giãy! Mẹ… Rách việc!”
Cô ta vội vã vâng lời rồi nhanh chóng nhổm dậy đổi vị trí với Vương Thì Vinh, đì lấy người của Hiểu Phù.
Đầu mũi tiêm lạnh lẽo chạm lên da cô, cơn lạnh buốt tới thấu xương đó truyền lên sống não theo từng đầu dây thần kinh, đánh cả vào vùng xương tủy.
Hiểu Phù nhắm mắt, một bên tay còn lại thả xuống lủng lảng dưới sàn nhà, âm thầm rút ra dưới đáy chân ghế ngồi một con dao găm giấu sẵn.
“Này, mấy người đang làm cái gì thế? Cửa không khoá kìa.”
Vương Đề Hiền tựa người ở thành cửa, đôi mắt không có tiêu cự nhìn hai con người đang dốc sức giữ lấy một người con gái đang bất tỉnh trên ghế.
Theo sau anh là một vài người khác mang vũ trang và đồ bảo hộ, là vệ sĩ riêng của anh.
Anh đã đến từ lúc nào? Sao không ai biết gì cả vậy?

“Ơ… ơ?”
Vương Tố Đồng ngơ ngác đứng lên, nhìn thấy anh, nhìn vào đôi mắt đỏ quạch đang hằn sâu tia máu của anh, cô ta biết, hôm nay mình chết chắc rồi.
Vương Thì Vinh cũng không thể ngờ được chuyện này, ông ta há hốc nhìn bóng hình cao lớn đang che đi hết mọi ánh chiếu tới từ ngoài cửa, đang dần dần tiến lại gần anh ta.
Ông ta đã hành tung rất bí mật rồi cơ mà?! Tại sao Vương Đề Hiền lại ở đây?!
Dường như không thể suy nghĩ thêm được bất cứ điều gì nữa, Vương Đề Hiền nghiến răng, bước chân sải dài đi đến giữa hầm rượu, cánh tay lướt trên kệ để rượu ngâm mà lấy xuống một bình rượu vang cổ, đi đến đập thẳng vào đầu của Vương Thì Vinh.
Cả gian phòng vang lên tiếng thét chói tai của Vương Tố Đồng, nhưng dù có như vậy, những người vệ sĩ đứng ngoài kia cũng chỉ biết đứng nhìn anh tự giải quyết mà không dám bước tới ngăn cản.
Cả người của Vương Thì Vinh ngã xuống đất, máu từ trên đầu của ông ta và màu của rượu vang đỏ hào cùng với nhau, tạo nên một cảnh tượng hết sức hỗn loạn.
“Hết con rồi đến bố.

Bộ gen thích đi làm giòi bọ đứng chắn ngang trước mặt người ta là do di truyền sao?”
Giọng nói của anh không mặn không nhạt, bình tĩnh đến nỗi khiến cho người ta phải kinh hồn.
“Bàn tay này động vào vợ tôi.

Loại bỏ.”
Vương Đề Hiền siết lấy tay của Vương Thì Vinh kéo lên, ấn mạnh vào vùng động mạch chủ rồi dùng một lực mạnh kéo căng.
Lại có thêm một tiếng hét thê lương nữa vang lên, nhưng lần này là của đàn ông, và kèm theo đó là một cẳng tay bị phế bỏ.
“Bàn tay còn lại cầm ống tiêm.

Bẻ.”
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Những người vệ sĩ dù có được huấn luyện đến đâu thì cuối cùng cũng thể nhìn thêm cảnh này nữa, thật may là anh không làm gì thêm, chỉ ném lại Vương Thì Vinh đã sốc đến bất tỉnh xuống dưới sàn nhà.
Là một cú ném rất mạnh, lưng ông ta đập xuống dưới sàn đá, có một vài tiếng đứt gãy vang lên, e rằng, gãy xương cột sống rồi.
Vương Tố Đồng không thể đứng vững được nữa mà quỳ rạp trên mặt đất, run lên như cầy sấy, chợt thấy Vương Đề Hiền đưa ánh mắt nhìn sang mình.
Cô ta kinh sợ, vội vã lùi ra sau đến lưng đập vào một kệ rượu.
“Không… Em xin lỗi! Em xin lỗi anh Đề Hiền!… Là, là em bị ông ta bắt ép! Em không làm gì cả! Em nói thật đấy! Tất cả đều là kế hoạch của Vương Thì Vinh!… Anh tha cho em! Em… em hứa sẽ không tái phạm lần nữa…”
“Đưa cả nhà cô ta sang Châu Phi.” Vương Đề Hiền bỏ ngoài tai lời cô ta nói, chỉ hếch mặt về phía của mấy người đang đứng ngoài cửa.
Vương Tố Đồng nghe câu thiên mệnh của anh thì kinh hoảng, cả thân người run lên lẩy bẩy.

Thấy những người vệ sĩ đang tiến tới lấy còng khoá lại tay cô ta, Vương Tố Đồng liều mình giãy giụa, nhưng sức lực của cô ta quá yếu do dùng thuốc ph.iện lâu năm nên chẳng thể vùng ra ngoài nổi.

Chỉ còn cách trơ mắt nhìn mình bị lôi đi.
Đứng bên ngoài còn có cả Vương đại lão gia và một vài người khác, Vương Tố Đồng hai mắt sáng lên, vội vã gọi cụ.
“Ông nội! Ông cứu cháu với! Ông ơi! Ông!!!”
Vương đại lão gia đưa mắt nhìn cô ta, tưởng rằng cụ đang thương hại, Vương Tố Đồng trong lòng sung sướng khôn nguôi, nhưng, chỉ ngay sau đó cô ta như một lần nữa ngã xuống hố sâu của tuyệt vọng.
“Vương gia không có những tên ti tiện như thế này.”
Sau ngày hôm đó, Vương Tố Đồng đã chính thức bị gạch bỏ khỏi gia khả nhà họ Vương, cùng bố mẹ bị trục xuất khỏi Trung Quốc, bị chuyển sang Châu Phi.
Khi hỏi những người ở trong Vương gia hay những đám bạn thân mà cô ta hay chơi, tất cả đều sẽ ngơ ngác mà nghiêng đầu, nói không biết hay chưa từng nghe tên cô ta lần nào cả.
Vương Tố Đồng chính thức đã bị lãng quên.
“Hiểu Phù!”
Vương Đề Hiền vội vã lấy áo bao bọc lấy cô, bế cô lên rồi chạy nhanh ra bên ngoài.
Anh đi đến chiếc xa con mà anh đã đỗ sẵn ở ngoài Vương gia, mở cửa xe, muốn chở cô đến bệnh viện.
Đột ngột tay anh bị cô giữ lấy.
“Đừng đến bệnh viện.” Hiểu Phù thở dốc nhìn anh, cô cắn mạnh lấy môi để cơn đau làm giảm đi tác dụng của thuốc ngủ: “Không có gì cả đâu, chúng chưa tiêm vào.”
Hiểu Phù còn muốn nói gì đó nhưng cả người đã bị Vương Đề Hiền siết chặt vào trong lòng, trán anh tựa vào ngực cô, giọng nói run rẩy trầm khàn.
“Em… Lần sau, xin em đừng mạo hiểm như vậy nữa.

Anh biết là em cố tình để cho chúng hạ thuốc.


Nhưng em, làm ơn, đừng khiến cho anh lo lắng có được không?” Cô phải biết rằng, cô quan trọng với anh đến nhường nào chứ?
Vương Đề Hiền ngẩng đầu lên nhìn cô, đột ngột, cả người anh khựng lại, nhìn một dòng chất lỏng màu đỏ đặc đang chảy xuống từ mũi cô.
Hiểu Phù cũng nhận ra mình đang bị chảy máu cam, vội đưa tay quệt đi.
Khốn thật, chúng còn pha thêm cả thuốc gì vào trong rượu vậy?
“Hiểu Phù, em…”
Vương Đề Hiền nâng lên lòng bàn tay dính máu của cô.

Thấy vậy, Hiểu Phù giật ra khó chịu.
“Đừng động vào…”
Bỗng lực tay anh đúng siết lấy tay cô đột ngột dùng sức, Hiểu Phù bị đau thì kêu lên một tiếng, lúc cô ngước mắt nhìn lên anh, cô đã hoàn toàn bị ánh nhìn đẫm máu của anh làm cho run rẩy.
Hiểu Phù vội nhổm người lên, vươn tay che đi đôi mắt anh.
Vừa nãy, cô đã không thở nổi.
Ánh nhìn ấy của anh… quá đáng sợ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi