ANH KHÔNG YÊU CÔ TA


"Cố An Tước, anh không xứng.

Là anh đã phản bội tôi."
Không gian đột nhiên rơi vào im lặng.
Bàn tay thô ráp của anh rời khỏi chân cô, Hà Tiểu Vãn cuối cùng cũng được thả lỏng, cô co chân lại, nhìn anh một mình đi về phía giường ngủ.
Hai người rất lâu đều không nói gì.
"Em đi đi."
"Không lấy được di thư, tôi sẽ không về."
Có tiếng người đàn ông cười nhẹ.

"Ngày mai đến nhà làm việc riêng gặp tôi."
"Anh có thể thôi việc hứa hẹn được không hả?" Hà Tiểu Vãn tức giận đến nghiến răng nhưng vẫn phải nói chuyện bằng giọng nhẹ nhàng.
"Từ bao giờ lời hứa của Bộ trưởng Cố lại mất giá trị như thế chứ?"
Anh vẫn không quay đầu, duy trì tư thế quay lưng lại nói chuyện với cô.

"Em khích tôi cũng vô dụng, tôi nói ngày mai thì sẽ là ngày mai."
Bị anh nói trúng tim đen, Hà Tiểu Vãn như rơi vào đường cùng, không nói lại được nửa chữ.
Thấy cô rất lâu cũng không có động tĩnh gì, không quay lại anh cũng đoán được sắc mặt cô hiện giờ là như thế nào, tiếp tục buông lời châm chọc.
"Sao hả?" Người đàn ông chỉ khẽ quay đầu, chút ánh sáng mỏng manh rọi xuống, hắt qua vai anh, chỉ thấy được nửa gương mặt anh.

"Đêm nay muốn ngủ với tôi à?"
"..."

Hà Tiểu Vãn lấy đà, nhảy thụp xuống khỏi bệ tủ.
Sau tiếng đóng cửa thật mạnh, Cố An Tước mới nhìn ra, đôi mắt thâm thúy xen lẫn ý cười.
Hà Tiểu Vãn ra ngoài thì gặp dì Lam.

Chắc dì vừa dọn dẹp xong theo thói quen sẽ đến báo cáo việc trong nhà cho Cố An Tước.

Cô sợ dì Lam sẽ phát hiện ban nãy hai người lén lút phía trong, vội cúi mặt xuống.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng cô mới là người bị Cố An Tước hại, cô là nạn nhân, có gì phải xấu hổ chứ?
Cô đã đấu tranh rất kịch liệt đấy!
Nghĩ như vậy, thành ra Hà Tiểu Vãn cứ ngẩng đầu lên rồi lại cúi mắt xuống, dì Lam tinh mắt cũng đã nhìn ra, bà ấy không ghét bỏ, ngược lại còn tỏ ra không biết gì, cứ như là người theo phe cô vậy.
"Hà tiểu thư, cũng muộn rồi, tôi sắp xếp cho cô phòng ngủ bên cạnh ngài Cố như trước nhé?"
Cô không ngờ dì Lam vẫn nhớ đến căn phòng đó, việc sắp xếp cho cô ngủ lại phòng bên cạnh anh từ lâu đã trở thành thói quen, không phải chỉ riêng cô, mà ngay cả những người trong căn nhà này cũng vậy.
Nhưng cô biết, có nhiều chuyện đã không thể giống như trước kia nữa rồi.
"Không cần đâu ạ.

Con sẽ về nhà."
...
"Hà Tiểu Vãn!"
Có người từ sau lưng gọi cô lại.

Hà Tiểu Vãn xoay người, là Dương Ân.
"Tôi có thể tự về, không phiền phu nhân ra tận cửa tiễn người đâu." Hà Tiểu Vãn xoay người, hai tay cầm túi đặt phía trước, dáng vẻ nhã nhặn.
"Tôi cũng mong đây là lần cuối tiễn cô."
Hà Tiểu Vãn nghe vậy, miễn cưỡng kéo môi cười định xoay người rời đi.
"Cái ghế phu nhân Bộ trưởng, chỉ có tôi mới ngồi được.

Có thể bây giờ cô lấy lý do là người tình cũ của anh ấy đến đây, nhưng sau này thì không còn nữa." Dương Ân khoanh tay trước ngực, nhạo báng ra mặt.
"Được." Hà Tiểu Vãn thoải mái chấp nhận.

"Vậy thì cô hãy ngồi cái ghế đó cho vững, vài năm nữa dù có già đi thì cũng phải giữ thật chắc nhé."
Lời này của Hà Tiểu Vãn rõ ràng còn có ẩn ý.
...
Ngày hôm sau, sau khi đấu tranh rất nhiều, Hà Tiểu Vãn vẫn lựa chọn đến nhà làm việc riêng như lời anh nói.
Cô tự lái xe đến, không dám nói với Hà Cảnh Minh, vì cô biết kiểu gì anh cũng không đồng ý.
Reng!
Xong rồi, sao có thể vừa nhắc mà anh lại tìm đến luôn thế này?
Hà Tiểu Vãn lưỡng lự, cuối cùng đành bắt máy.
"Anh...!anh Hai?..."
"Mới sáng ra đã đi đâu đấy?" Bên kia có tiếng va chạm của men sứ, có lẽ anh đang dùng bữa sáng.

"Em..." Ngón tay cô siết vô lăng, cố gắng tìm bừa một lý do hợp lý nhất.

"Em...!đến chỗ lão Quý, hôm qua ông ấy gọi...!nói là đến tìm ông có việc, em cũng không biết là chuyện gì..."
Cô gái nín thở chờ anh trả lời, nhưng qua một lúc vẫn không thấy anh nói gì.
"Nhớ chú ý an toàn."
Phù!
"Được, được, anh Hai...!chúc anh ngon miệng."
Tám giờ mười lăm, lúc Cố An Tước họp xong rời khỏi phòng Hội nghị, Hà Tiểu Vãn cũng xong đọc xong tờ báo ở trên bàn.
"Đợi lâu chưa?" Người đàn ông đi đến trước mặt cô, nét mặt thâm thúy không vẽ ra một chút ôn hòa nào.
Bộ dạng này của anh rất khó gần, giống như lời dì Lam nói.
"Không lâu, tôi chỉ lấy di thư rồi rời đi."
Cố An Tước nhếch môi, nắm cổ tay cô kéo đi.
Hành động này của anh làm cô hơi hoảng, không dám hét lớn.

"Bộ trưởng Cố!"
Thấy anh vẫn không nghe lời, Hà Tiểu Vãn càng run hơn.
"Cố An Tước!"
"..."
"Đại An..."
"Hửm?"
Người đàn ông cuối cùng cũng không càn quấy nữa, nhưng vẫn nắm tay cô, anh cười cười.
"Đây không phải việc em thích nhất sao? Gần gũi với tôi ấy?"
"Không phải..."
"Đây đâu phải lần đầu tôi nắm tay em? Ở đây mọi người đều biết, em ngại ngùng cái gì?"
"Đủ rồi..." Những chuyện đó trẻ con mới làm, bây giờ giống như vậy sao?
Huống hồ, đúng như lời anh nói, tất cả mọi người đều biết anh đã kết hôn và có vợ rồi.
Cảm giác này khiến cô rất khó chịu!

"Cố An Tước, nếu anh lừa tôi lần này nữa thì đừng trách tôi vô tình."
Vẻ mặt người đàn ông vô cùng hứng thú với câu này của cô.
"Ai nói tôi lừa em chứ? Tôi chỉ gọi em đến để gặp mặt, lần nào em đến cũng là vì muốn nhìn thấy tôi mà, không phải sao?"
"..."
Nội tâm cô như muốn nổ tung.
Cô thật sự rất muốn chửi người!
Hà Tiểu Vãn hít sâu một hơi, bàn tay cuộn thành nắm đấm.

"Anh muốn tôi làm gì thì anh mới chịu trả?"
"Có thể em không biết, Hà lão gia trước kia tự nguyện trao di thư cho tôi, về tình về lý thì nó toàn quyền ở tôi.

Em muốn xin lại, nhất định phải làm cho tôi vài việc."
Hà Tiểu Vãn cảnh giác.

"Tôi sẽ không làm chuyện lén lút xấu hổ cùng anh."
"Bé con, nghĩ gì thế?" Người đàn ông bật cười, quai hàm cứng ngắc dần thả lỏng.
Một câu "bé con" này khiến cô đỏ mặt.
"Tôi cho em quyền quản thúc tôi." Cố An Tước tay đút túi quần, người hơi cúi xuống trước mặt cô.
Hà Tiểu Vãn buộc phải ngả người ra sau, nhíu mày khó hiểu.
"Ý anh là gì?"
"Thư ký Bộ trưởng, em có thể kiểm soát tôi như mong muốn.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi