ANH LÀ ĐỒ XẤU XA!





chụt....


Khải nhíu mày, mở mắt ra thì thấy bóng dáng mơ ngủ của ai kia, tính ra cũng nhớ để làm cái nhiệm vụ này đấy nhỉ? Hôm nay là buổi học cuối cùng để chuẩn bị cho kì nghỉ xuân rồi.. Sau khi nhận hộp cơm trưa, hai anh em vẫn theo thói quen lẽo đẽo cùng nhau tới trường. Chuẩn bị tới kì nghỉ nên Như được cô giao không ít việc.


Giờ ra chơi sau tiết ba, Như đang ôm xấp giấy kiểm tra cô đưa từ văn phòng xuống, lúc đi ngang qua lớp anh lại tiện nhìn một chút thì thấy anh đang lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bé con nhịn không được liền phì cười một cái, căn bản cũng không cười được bao lâu thì vừa lúc quay lại đã đâm sầm vào một nhóm người nhỏ, giấy tờ cũng vì Như giật mình mà vương vãi tới quá nửa trên đất..


'' không có mắt hả?''


Như nhặt xong đống giấy liền nhìn lên, trước mặt là ba người vô cùng cao to, mặt mũi quả thực không tệ chút nào, người đứng sau cùng có nhan sắc cũng thuộc dạng tương đối cực phẩm, chung quy lại thì cũng không có ai bằng anh hết. Như cúi đầu một cái nói: '' em xin lỗi ạ!''


Nếu trừ đi cái phần này, thì ngày hôm đấy trôi qua bình yên lắm, hai anh em vẫn lẽo đẽo cùng nhau về nhà, cuối cùng cũng bắt đầu vào kì nghỉ xuân rồi đi a~~


Đêm giao thừa...


Như mặc bộ đồ mới nhặng xị đi qua đi lại trước cửa phòng anh: '' anh ơi xong chưa?''


'' nói ít thôi!''


Khải nhăn nhó mở cửa ra, vừa vặn thay xong bộ đồ mới toanh, Như ngây ra nhìn anh không chớp mắt, theo bản tính mê cái đẹp liền vô thức thốt lên: '' đẹp trai quá!''


Khải lườm cốc đầu cho bé con một cái, cả nhà cùng nhau đến đền chùa cầu may, Bố mẹ khi tới nơi thì cùng nhau vào trong lễ, xin lộc, còn hai anh thì bên ngoài xem pháo hoa. Vì là ngày đặc biệt chuyển giao giữa năm mới và năm cũ nên đường phố tấp nập, đèn hoa sáng trưng rực rỡ, Như sợ lạc nên từ đầu đến cuối vẫn túm đuôi áo anh tới mức chỗ áo của Khải cũng dúm cả vào. Được một lúc thì thấy có chiếc xe ô tô đen vô cùng sang trọng tách dòng người dừng ngay trước cửa đền, lần lượt là một cặp vợ chồng tương đối trẻ, ăn mặc sang trọng, tiếp sau là một người mà chỉ cần nhìn qua Như cũng ngay lập tức nhớ ra anh ta chính là người hôm trước bé con va phải, mọi người xung quanh nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ lắm, nên có thể họ cũng là người rất nổi tiếng, bằng không thì cũng gọi là giàu nứt đi. Khải quay sang thấy con bé kia đang mơ hồ nhìn gì đó liền huých vai: '' sao đấy?''


Như quay sang ngay lập tức nhăn nhó:'' em mỏi chân quá!''


Khải bấy giờ mới ngó nghiêng một hồi, cuối cùng cũng tìm ra được chỗ ngồi lí tưởng, vừa có thể ngắm pháo hoa rất rõ và đẹp, hai anh em lại kéo ngồi một lúc, hôm nay gió lại hơi mạnh, Như ngồi đúng hướng nên bị tạt cho tím tái mặt mũi, Khải nhăn nhó đứng dậy đổi chỗ, đẩy con bé sang một bên, Như tròn mắt: '' anh đang ngồi đó tự nhiên đổi qua chi?''


'' thích! ý kiến gì à?''


'' không có!''


'' ờ! cho tay vào túi áo này đi! bảo mang găng tay không mang, giờ ngồi đấy mà đập răng''


Như ban đầu còn ngây ra, lúc sau mới tít mắt tí tởn cho hai tay vào túi anh, siêu ấm áp luôn! vì không kiềm chế được sự vui mừng nên bé con cứ cười tít mắt nói:'' chúng ta mãi là anh em như vậy nha!''


'' không!''


Đoàng...đoàng....


Như nhăn mặt ghé sát tai anh nói lớn: '' anh nói gì cơ? em nghe không rõ!''


'' không!''


Như tròn mắt:'' sao lại không chứ? chẳng phải như bây giờ là tốt quá hay sao?''


Khải mặt vẫn tỉnh bơ nói: '' nghĩ gì mà đủ trình làm em tôi?''


''...''


Khải thấy con bé im im liền quay sang nhìn, trông vẻ mặt méo xệch kia liền ra vẻ nhăn nhó:'' sao? lại ý kiến à? ''


Như lắc đầu, mất một lúc mới nhìn lên, từ mặt mèo chuyển thành vẻ mặt hết mức quyết tâm:'' vậy thì em sẽ cố gắng cho tới khi anh công nhận em là em gái anh vậy!''


Khải nhướn mày: '' hmmm.... ok? nhưng có thể sẽ hơi vô vọng đấy!''


'' hai đứa nói chuyện gì vui thế?''


Như với Khải vội đứng dậy lắc đầu rồi cùng bố mẹ quay trở về, năm đầu tiên đón giao thừa cùng nhau, hai anh em vẫn chưa thân lắm nhưng dù sao thì ngoài anh ra cũng chẳng ai ở cạnh Như những cái lúc với va vớ vẩn để động viên hay kích cho bản thân cô bé cảm thấy an toàn hơn cả. Còn về điều kiện thì đương nhiên Như vẫn thực hiện theo quy củ từ đó cho tới tận lúc cô bé học lớp 5..


Anh lên học trường khác, hai anh em lại không bám nhau nhiều như trước nữa, Khải một phần không có đuôi bên cạnh cũng chán còn Như thì hết được qua lớp anh nghía trộm, bé con thở dài một hơi..


'' thằng chó cậy nhà giàu này!''


'' vậy mà không xu dính túi!''


'' còn bày đặt báo lại giáo viên à?''


Như khoanh tay khó hiểu nhìn vào trong con hẻm chật hẹp kia: '' bốn người bắt nạt một người sao?''


Bốn người cao to kia khinh khỉnh quay lại, tự nhiên cuộc chơi đang vui vẻ bị là phiền thành ra cũng có chút bực bội, nhưng vì đứa con gái trước mặt nhan sắc thuộc hàng đỉnh liền nhếch môi cười một cái: '' liên quan gì tới em gái? không đi thì tụi anh không nhẹ tay đâu nhé''


Như chậm chậm tiến đến hỏi: '' cấp hai à?''


'' sao?''


'' giờ này đáng ra các anh phải vác cặp về chào bố mẹ rồi chứ? tại sao lại ở đây làm trò gì thế này?''


'' bớt lắm mồm rồi cút đi! phiền phức quá!''


Một người trong góc có vẻ gầy hơn so với ba người còn lại, thấy cầm gậy cũng không dám đánh, nghe quen liền nhìn lên, trông thấy Như liền túm vai thằng đằng trước nói nhỏ..


'' khoan đã.... con bé này là.....''


'' gì cơ?''


Cả nhóm xúm vào nói to nhỏ gì đấy, ấy vậy mà lúc sau lại tự cút đuôi rời đi, Như vội vàng chạy lại đỡ người kia, vì hẻm này hơi nhỏ lại dưới tán cây nên khá ẩm thấp, vừa vặn cỏ cầm máu cũng có cơ hội phát triển nên Như nhanh tay ngắt mấy ngọn đem vò nát đắp lên miệng vết thương cho người kia, nhìn kĩ một chút thì không hiểu hên xui thế nào mà liên tục va phải con người này..


'' đỡ hơn rồi chứ ạ?''


'' ừm! cảm ơn em!''


'' nhà anh ở gần đây chứ? em gọi taxi cho nhé!''


'' ở khu XI! số nhà 88...''


'' vậy cũng gần đây thôi, hay để em đưa về nhé? anh còn đi được không?''


'' được!''


Như đỡ anh kia dậỵ, hộ khoác cặp sách rồi hai đứa lang thang ra về, cũng tránh nhàm chán một chút thì Như cũng nhanh miệng mở lời: '' anh học lớp mấy rồi ? trường nào thế ạ?


'' trường Xuân Thu! lớp 6F!''


'' vậy là cùng trường anh trai em rồi.. à.. về nhà anh nhớ bôi thuốc cho cẩn thận nhé!''


'' cảm ơn!''


''....''


'' có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng ko?''


Như ban đầu chưa kịp phản ứng, lúc sau liền quay sang cười: '' trí nhớ của anh cũng không tệ lắm nhỉ?''

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi