ANH LÀ DƯƠNG QUANG RỰC RỠ NHẤT!


Mùa hè bất tình lình đến, mùa của những ánh nắng chói chang.

Một buổi sáng, Dương Minh nằm dài trên giường.

Dì giúp việc gõ cửa, gọi cậu dậy ăn sáng.

Dương Minh lười nhác đứng dậy thay đồ.

Ông bà nội đã ngồi sẵn ở bàn ăn, chỉ chờ một mình cậu.

Thấy cậu đi tới, bà nội liền kéo cậu lại.
- Hôm nay nấu toàn những món con thích.

Ăn nhiều một chút, nếu không ngồi máy bay sẽ bị đói.
Dương Minh vỗ vỗ tay bà nói:
- Bà lo gì chứ? Trên máy bay có đồ ăn mà.
Bà nội nhíu mày.

Đồ ăn trên máy bay làm sao mà được tốt như đồ nhà ta tự nấu chứ? Không biết có sạch sẽ, đảm bảo hay không nữa!
Ông nội đặt cốc nước xuống, hỏi:
- Đồ đã xếp xong hết chưa?
Cậu vừa ăn vừa gật đầu.

Chỉ còn mấy thứ đồ linh tinh.

Ăn xong lên xếp nốt là được.
Xong bữa sáng, cậu trở về phòng.

Từ trong ngăn kéo, cậu lấy ra mấy thứ đồ, trong đó có một đôi gang tay len.

Là hôm sinh nhật được một người tặng.

Lúc đưa cho cậu, hai má đỏ như trái cà chua.

Ngượng là đúng thôi, ai lại tháng hai đi tặng đồ dùng của mùa đông cơ chứ? Cậu nhìn nó một lúc sau đó tìm một chiếc hộp mới cẩn thận đặt vào.

Mọi việc xong xuôi, từ bên dưới vọng lên tiếng gọi:
- Dương Minh, cháu xong chưa?
- Xong rồi.
Cậu kéo vali xuống lầu.

Ông bà nội cũng xách túi đứng dậy.
- Tài xế đợi sẵn ở ngoài rồi.

Mau đi thôi.
Lần này trở về nhà, cũng không thấy có gì vui vẻ.
Hà Tịch rảnh rỗi giúp mẹ dọn dẹp cửa tiệm, thời gian còn lại thì đến thư viện học.

Mấy tháng hè trôi qua nhanh như gió thoảng.

Cô vẫn sống một cuộc sống đơn điệu, không màu sắc.

Khi thoảng Tử Lý sẽ chạy đến tìm cô đi chơi, mẹ cô thì ủng hộ hết mình, còn doạ nếu không đi thì cắt tiền tiêu vặt.
Lần này Tử Lý gọi, còn nói có bọn Tống Đại Nghĩa.


Hà Tịch nghĩ rằng ai đó cũng sẽ đến.

Dù sao sau một khoảng thời gian dài không gặp mặt, cô có chút tò mò.

Chỉ là tò mò chứ không có ý gì khác.
Đến quán thịt nướng, Tử Lý kéo cô đến cái bàn trong góc.

Mùi thịt nướng chín thơm xộc vào mũi khiến cái bụng đói của cô thêm cồn cào.

Tống Đại Nghĩa thấy bọn họ liền bày ra cái mặt ai oán:
- Tôi nướng xong cả đĩa thịt rồi các cậu mới xách mông tới!
Bọn họ đi tới, phát hiện còn có Châu Bích.

Tử Lý bất ngờ:
- Châu Bích cũng ở đây à?
Âu Tuấn kéo bọn họ ngồi xuống.

Càng đông càng vui mà.
Hà Tịch vừa ăn vừa nhìn ra phía cửa, thỉnh thoảng có một vài người bước vào rồi lại bước ra, nhưng toàn là những bóng dáng lạ lẫm.

Âu Tuấn vừa cắt thịt vừa hỏi:
- Lâu rồi không thấy Dương Minh nhỉ?
Tống Đại Nghĩa phất tay:
- Không thấy cũng đúng thôi.

Cậu ta cuốn gói về nhà từ lúc mới nghỉ hè rồi.
Nói đến Dương Minh, người ít nói như Châu Bích cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi:
- Nhà cậu ấy không phải ở đây sao?
- Đâu có.

Cậu ấy chuyển về đây là sống với ông bà.

Còn bố mẹ cậu ấy vẫn ở thành phố cũ.
Hôm liên hoan ở nhà Dương Minh, bọn họ không thấy ông bà của cậu lag bởi hai người họ ra nước ngoài du lịch cả tháng vẫn không chịu về.
Châu Bích trong đáy mắt hiện lên tia thất vọng.

Khoảng thời gian qua cô nói chuyện nhiều với cậu, thế mà lại không biết về chuyện này.

Cứ nghĩ sẽ có cậu đến nên mới cố tình đi theo bọn họ.
Âu Tuấn lại hỏi:
- Vậy năm học này cậu ấy có về đây không?
Tống Đại Nghĩa lắc đầu.

Cái này thì cậu không rõ, Dương Minh cũng không thấy nói tới.

Chỉ là lần đó nổi hứng rủ người ta đi chơi bóng mới nghe người ta nói đang trên đường ra sân bay.
Ngồi ăn cả buổi, Hà Tịch và Châu Bích là hai người im lặng nhất.

Đột nhiên Tống Đại Nghĩa nửa đùa nửa thật nói:
- Nói về Dương Minh, chẳng phải nên hỏi Hà Tịch sao? Tôi nhớ hồi đó, hai người các cậu rất thân thiết!
Hà Tịch đang uống nước thì ho sặc sụa.

Châu Bích liếc nhìn cô, một giây sau liền quay đi.


Hà Tịch vừa lau miệng vừa nhíu mày nói:
- Cậu nói gì vậy? Chúng tôi thân thiết chỗ nào?
- Còn cãi nữa? Mấy người bọn tôi ai ai cũng thấy!
Cô nhìn mọi người xung quanh, không ai nói gì chính là thừa nhận.

Khi đó đúng là có một khoảng thời gian bạn bè tình thương mến thương.

Họ đều nhận thấy cả, chỉ là không có ai nói đến làm gì.

Âu Tuấn bồi thêm một câu:
- Có điều...hình như sang đến kỳ hai, không thấy hai người thường xuyên đi chung nữa!
Sự thật là như vậy.

Hà Tịch sợ càng nói càng ngượng nên cười cho qua chuyện.

Tử Lý gặm xong miếng thịt mới tham gia:
- Chứ sao? Nhất định Tiểu Tịch đã nhận ra điểm không tốt của Dương Minh cho nên không muốn chơi với cậu ta nữa!
Tống Đại Nghĩa ngay lập tức gõ bàn:
- Dương Minh thì có điểm nào không tốt? Hà Tịch! Cậu nói xem?
Hà Tịch hơi lúng túng nhất thời nói bừa:
- Điểm nào cũng không tốt.
Nói xong liền cảm thấy có chút chột dạ.

Cậu làm gì có điểm nào không tốt? Ngược lại là cái gì cũng tốt.

Nghĩ đến những lần cậu giúp đỡ, cùng cậu học bài, trong lòng thầm cầu nguyện: mong rằng đừng ai nói với cậu chuyện này, đừng để cậu nghe thấy.
Âu Tuấn vỗ tay:
- Hạng một nói gì cũng đúng.
Từ ngoài cửa, có một người bước vào.

Quần là áo lượt, vẻ ngoài trông không hoà hợp với một nơi khói lửa như quán thịt nướng nhỏ bé này.
- Ồ! Thì ra là như thế à?
Giọng nói này...tim Hà Tịch như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

Cô buông đũa, không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ sợ ngẩng lên, người đó đúng là cậu.

Nhưng cô có nhìn hay không, kết quả trước sau vẫn như một.

Người đứng trước mặt bọn họ không ai khác ngoài Dương Minh.

Ngoại trừ Tống Đại Nghĩa, ai ai cũng bất ngờ.

Âu Tuấn nhường chỗ cho cậu, đợi cậu ngồi xuống mới hỏi:
- Không phải nói cậu về nhà với bố mẹ rồi à?
Dương Minh nhướng mày:
- Đến lúc đi học thì phải về đây chứ? Không lẽ tôi bỏ học được chắc?
Cậu đã về đây từ hôm qua.

Cũng đã nghe nói hôm nay bọn họ đi ăn thịt nướng, có điều nhiều thứ cần thu xếp quá nên đến muộn một chút.


Hà Tịch bất mãn nhìn Tống Đại Nghĩa, những lời vừa rồi là cố tình dụ cô nói cho Dương Minh nghe.

Tống Đại Nghĩa lại vờ như không biết gì, vô tư gọi thêm mấy đĩa thịt.
Tử Lý một khi đã ngồi xuống bàn ăn là rơi vào trạng thái mặc kệ sự đời, no cái bụng đã rồi tính sau.

Hà Tịch nói cô ăn từ từ, gói thịt với rau để vào trong bát của cô.

Tử Lý vui vẻ gắp lại cho Hà Tịch mấy miếng.
- Dạo này cậu gầy quá, ăn nhiều vào.
- Cậu ăn đi, tớ no rồi.
Tử Lý phản đối:
- Cậu đã ăn được bao nhiêu đâu?
Trong quán thịt hương thơm nghi ngút, Hà Tịch ngồi đối diện với Dương Minh.

Mà Dương Minh cũng không nhắc lại chuyện ban nãy, cùng bọn Âu Tuấn nói chuyện rôm rả, dường như một chút cũng không để ý đến cô.

Cũng phải thôi, bọn họ đã nhiều tháng không gặp mặt.
Còn đang mải chìm trong suy tư, Hà Tịch bị Tử Lý lay nhẹ.
- Tiểu Tịch làm sao thế? Dương Minh gọi cậu mấy lần mà cậu không nghe, hay thấy không khoẻ ở đâu à?
Dương Minh nhìn cô.

Cô hơi mất tự nhiên ho nhẹ một cái.
- Cậu gọi tôi à?
Cậu gật đầu:
- Đưa cho tôi đĩa rau cạnh cậu đi.
Hà Tịch theo lời cậu, cầm đĩa rau đặt tới trước mặt Dương Minh.

Sau đó tiếp tục im lặng ngồi một bên, nghe bọn họ kể chuyện.

Thời gian cứ như ngừng trôi vậy, bọn họ vừa ăn vừa nói rất lâu.

Châu Bích thi thoảng cũng góp vui mấy câu.

So với lúc mới chuyển đến, cô hoà đồng hơn rất nhiều.
Mấy ngày nữa là bắt đầu năm học mới, Hà Tịch cũng giống mọi người, rất phấn khởi.

Bọn họ nhân ngày hôm nay đi chơi lấy tinh thần.

Âu Tuấn nhớ ra ở ngoại thành có một bãi lau, bên cạnh còn có hồ lớn.

Có thể tới đó đạp vịt, đi du thuyền, cảnh đẹp vô cùng.

Mọi người nghe xong rất hứng thú.
Rất lâu về trước Hà Tịch đã từng đến đó, đi ngắm cảnh với bà ngoại.

Nhiều năm trôi qua, cô cũng có chút tò mò, không biết nơi đó đã thay đổi thành thế nào rồi.
Đến nơi, không ngờ cảnh ngày càng thêm đẹp.

Bãi lau rộng lớn, căn nhà nhỏ ở giữa đã được xây thêm mấy tầng.

Cô chạy đó, leo lên tầng ba.

Từ trên cao nhìn xuống, đúng là đẹp ngút ngàn.
- Đáng tiếc không phải là mùa chim di trú...
Dương Minh đứng bên cạnh, nghe được cô lẩm bẩm liền hỏi:
- Cậu từng đến đây rồi?
Cô gật đầu.

Một năm nọ, vào cuối thu, cô và bà dắt nhau ngồi xe buýt tới đây.

Họ đã đứng ở tại ngôi nhà này ngắm từng đàn chim di cư bay về phương nam.


Đến mùa xuân, bà hứa sẽ đưa cô đi xem chúng trở lại, nhưng bà đột ngột đổ bệnh.

Từ đó cô không có cơ hội đến đây nữa.

Hà Tịch nhìn ra phía xa, trong lòng hoài niệm.

Xung quanh yên tĩnh lạ thường, giọng nói của cô nhỏ nhẹ, vừa đủ nghe.

Dương Minh nhìn cô nói:
- Tôi rất muốn xem.
Cậu từ bé sống ở thành phố lớn ồn ã tấp nập đã quen.

Giờ đứng ở một nơi như thế này, cảm giác dòng chảy thời gian như ngừng lại, chỉ lặng im nhìn ra phía xa kia thôi cũng đã thư thái vô cùng.

Hà Tịch quay mặt lại, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Dương Minh cười:
- Mấy tháng không gặp, cậu vẫn vậy.
Hà Tịch ho nhẹ:
- Tôi...làm sao....?
- Không sao.

Hà Tịch! Ấn tượng đầu tiên của cậu với tôi là một lớp trưởng nghiêm túc nhất tôi từng gặp.

Nhưng tôi càng để ý càng thấy cậu rất thuận mắt.

Sau này tiếp xúc nhiều, tôi càng muốn thân thiết với cậu.
Sao tự nhiên lại nói những lời này? Nhiều tháng qua bọn họ đã nói chuyện bình thường trở lại.

Cô cũng đã quay được trạng thái bình thường nhất của bản thân.
Dương Minh nhìn ra xa, miệng cười nói:
- Chỉ là đứng ở một nơi như thế này liền sinh ra cảm giác muốn trải lòng.

Đây đều là những lời thật lòng của tôi.

Cậu đừng cảm thấy áp lực!
Hà Tịch mím môi.

Áp lực? Cậu tự đánh giá bản thân quá cao rồi.
Mặt hồ xanh trong phản chiếu mọi sinh cảnh bên bờ.

Mấy chiếc thuyền nhìn từ xa trông giống như những chú vịt trắng đang bơi.

Âu Tuấn cầm vé trên tay, hợp lực với Tống Đại Nghĩa kéo Châu Bích chèo lên thuyền.
- Vé cũng mua rồi, cậu không lên không được!
Châu Bích lùi lại phía sau nói:
- Tôi sợ...!Lỡ đâu thuyền chìm, tôi lại không biết bơi...
Tống Đại Nghĩa cười ha hả.

Sao lại có người ngây thơ như thế này chứ? Nhìn mấy đứa trẻ đạp vịt hăng hái bên kia mà xem, chúng có còn không có sợ.
- Cậu còn không bằng cả lũ trẻ ngoài kia!
Ba người còn lại leo lên thuyền.

Tử Lý và Dương Minh ngồi hai bên đạp, Hà Tịch chỉ việc ngồi hưởng thụ.
Chiều tà, hoàng hôn đỏ rực phản chiếu trên mặt hồ.

Hà Tịch nhìn ra phía xa, trong lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Bước vào lớp mười hai, là năm cuối cùng của đời học sinh.

Đến trường mười mấy năm cũng chỉ là bước đệm của thời khắc này.

Mục tiêu lớn nhất của cô là thành công tốt nghiệp, thành công thi đỗ đại học.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi