ANH LÀ DƯƠNG QUANG RỰC RỠ NHẤT!


Hà Tịch ngồi một mình ở ngoài sảnh.

Cuối tuần nên rạp chiếu phim khá đông.

Dương Minh sáng nay nói rằng bị rơi mất vé, không thể đi cùng cô nữa.

Cô hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến bộ phim mà mình yêu thích, vé lại đắt tiền nên không nỡ bỏ.

Một tiếng trước, cô còn nằm dài trên giường, suy nghĩ rất lâu.

Cậu nói với cô không được bỏ phí, nhất định phải đi.

Thế là cô đứng dậy tắm rửa sạch sẽ rồi cầm tấm vé rời khỏi nhà.
Mùi bỏng ngô thơm ngào ngạt, cô mua một túi ăn chống đói để an tâm ngồi xem phim, còn mua thêm một cốc sinh tố bơ.

Đến giờ, cô ôm đồ một mình đi vào phòng chiếu.

Nhìn ghế trống bên cạnh, Hà Tịch không khỏi cảm thấy buồn bã.

Còn vài phút nữa là bắt đầu chiếu phim, cô ăn một ít bỏng chờ thời gian trôi đi.
- Không biết tôi có vinh hạnh được ngồi bên cạnh cậu trong vòng ba tiếng tiếp theo không?
- Dương Minh...
Cậu cười khẽ, ngồi xuống bên cạnh cô.
Không phải nói là vé mất rồi sao? Lẽ nào tìm được rồi?
Cậu ăn thử một miếng bỏng ngô, ăn xong thì lắc đầu:
- Vị caramel vẫn là ngon nhất.
Sau khi biết tất cả chỉ là trò đùa nho nhỏ của cậu, Hà Tịch không hề giận dỗi, ngược lại trong lòng vui vẻ.

Coi như là có thêm động lực ngồi xem phim suốt ba tiếng.

Dương Minh nhìn cốc sinh tố, đúng là chỉ mua một phần.

Hà Tịch giải thích bởi vì cô tưởng cậu không đến thật, cho nên chỉ mua cho mình.

Cậu cũng không để ý:
- Không sao, tôi chịu thiệt nhường cậu kèo trên.

Phí tình bạn này một mình tôi trả là được rồi.
Hà Tịch đáy mắt tràn ngập ý cười.

Phim bắt đầu chiếu, cả căn phòng trở nên im lặng.

Sau điệu nhạc du dương, màn hình lớn hiện lên hình ảnh nàng thơ xinh đẹp.
Một bộ phim lãng mạn cùng thứ nhạc cổ điển lan toả tư vị của tình yêu khắp căn phòng.


Rất nhiều cặp tình nhân vừa xem phim vừa thì thầm.

Hà Tịch đặt hết tâm tư lên màn hình.

Cô ít khi đi xem phim ở rạp.

Chỉ có điều lần trước đi qua quảng trường, thấy tấm poster lớn treo ở giữa toà nhà cao tầng liền có chút hứng thú.

Nội dung càng khiến cô để tâm: nàng thơ nước Ý mắc căn bệnh không thể chữa, từ bỏ quê hương đi tìm ý nghĩa thực sự của cuộc sống.

Cuối cùng thứ duy nhất nàng tìm được là tình yêu định mệnh của đời mình, và nàng trở về với vòng tay của Chúa để lại nỗi đau giằng xé cho chàng hoạ sĩ trẻ.
Đến đoạn cao trào, Dương Minh đưa tay mò bỏng ngô, vô tình chạm vào một làn da ấm nóng khác.

Giờ đây tâm trí của người nọ đã đặt hết vào bộ phim, chạm vào tay cậu cũng không hề hay biết.

Hai mắt cô long lanh phản chiếu sự si tình của chàng hoạ sĩ nọ.

Tiếng gọi của nhân vật nữ da diết.
" Noal! Its hurt! "
" Rosie! Please! Stay with me...!
Please!"
" Noal...!I dont want to leave, i want you to be happy!"
" No, i cant lose you, i wont survive..."
Dương Minh nhìn khoé mắt cô nước mắt trực trào, không ngờ cô cũng đa sầu đa cảm, dễ xúc động như vậy.

Cậu im lặng nhìn Hà Tịch, sợ gây ra tiếng động làm phiền đến cảm xúc của cô.
Bộ phim kết thúc trong tiếng gào khóc thê lương của nam chính.

Cuối cùng ai nấy gạt nước mắt đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài dự đoán của Dương Minh, Hà Tịch chỉ đỏ khoé mắt, hít thở một hơi thật sâu.

Cô thong dong đứng dậy.

Ngồi ba tiếng khiến mông ê ẩm, rồi cũng kết thúc.
Cô đưa nước lên miệng uống, vừa đi vừa hỏi cậu:
- Phim có hay không?
- Cậu thấy sao?
- Rất hay.
- Tôi cũng thấy vậy.
Trong lòng cô vẫn còn hụt hẫng.

Đến giây phút cuối cùng, cô có chút tiếc nuối, nếu có thể kéo dài hơn thì tốt biết mấy.

- Bỏng hết, nước cũng cạn, phim đã xem xong.

Nên đi lấp đầy cái bụng thôi!
Hà Tịch vứt rác vào trong thùng.
- Cậu chưa ăn tối sao?
Dương Minh lắc đầu.

Cô nhìn đồng hồ trên tay cậu, đã là 11 giờ hơn.

Bụng cô ngoài bỏng ngô và sinh tố ra cũng chưa có gì.

Dưới sảnh có bán đồ ăn nhanh, tìm thứ gì đó ăn tạm là được rồi.
Người xem từ các cửa đồng loạt bước ra, thang máy chật kín người.

Bọn họ phải chờ mấy lượt mới chen vào được.

Hà Tịch bị ép vào trong góc, áp sát vào ngực Dương Minh.

Cậu vòng tay giữ lây cô, tránh bị người ta đụng phải.
Xuống đến sảnh đúng là cả một quá trình gian nan.

Lúc đứng trong thang máy, cô gần như muốn nín thở.

Đến khi ra khỏi ngoài mới dám thở mạnh một hơi.

Đoàn người từ thang máy kế bên bước ra.

Một bóng dáng u buồn lướt qua hai người.

Hà Tịch vô thức gọi:
- Châu Bích?
Đúng thật là Châu Bích.

Hai người họ đi tới gần cô.

Dương Minh bất ngờ hỏi:
- Khéo thế, cậu mua được vé thật à?
Người kia ậm ừ mấy câu.

Tâm trạng rõ ràng không tốt.

Nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, lòng càng trùng xuống.


Cô dành số tiền lớn để mua vé đến đây, cứ nghĩ sẽ có cơ hội cùng xem với Dương Minh.

Không ngờ vừa tới sảnh, cô bắt gặp Hà Tịch đang ngồi ở đó.

Đến khi ngồi trong rạp, có một bóng dáng lướt qua cô, đến bên cạnh Hà Tịch.

Chỗ cô rất gần với bọn họ, cái gì cũng nghe, cái gì cũng thấy.

Không nghĩ đến họ lại cùng nhau thân thiết tới vậy.
Châu Bích dù biết vẫn hỏi:
- Chỉ có hai người đi cùng nhau thôi sao?
Hà Tịch cảm thấy câu này có ẩn ý, không tự nhiên trong giây lát.

Dương Minh thì lại không cảm thấy có gì bất thường.
- Đúng.

Hai chúng tôi hẹn nhau, không có người khác.
Không ngờ lại xuất hiện thêm một người đúng không? Châu Bích mím môi cười gượng gạo.

Nửa đùa nửa thật nói:
- Hình như trường chúng ta không cho phép yêu đương sớm?
Hà Tịch và Dương Minh đều trố mắt.

Yêu đương? Bọn họ như thế này rất giống yêu đương sao? Trước những chuyện thế này, Hà Tịch không bao giờ im lặng.
- Cậu hiểu lầm rồi.

Chúng tôi là bạn bè.
Châu Bích gật đầu, ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo.

Cô nhìn Dương Minh, nét mặt liền ủ rũ.
Hai người họ rủ Châu Bích đi ăn cùng, nhưng Châu Bích từ chối, nói đã ăn tối rồi nên về trước.

Hà Tịch cầm túi hamburger bước lên xe bus, Dương Minh theo sau.

Đã là chuyến cuối cùng trong ngày, trên xe ngoài hai người ngồi dãy cuối là họ, chỉ còn một cô gái trẻ khác.
- Cũng may chúng ta nhanh, nếu không sẽ phải đi bộ về nhà.
Dương Minh không còn gì để nói.

Đúng là chỉ biết có học.

Giờ là thời đại nào rồi? Dịch vụ taxi 24/24, gọi một tiếng là có.

Cậu đem tai nghe từ trong túi ra, đưa một chiếc cho cô:
- Có muốn nghe nhạc không?
- Có.
- Muốn nghe bài nào?
- Cậu tự chọn đi, tôi không biết.
Vậy thì chọn đại một bài vậy.
" Chuồn chuồn bay qua cánh rừng rậm sau cơn mưa đầy sắc màu.
Hơi thở của em trong tâm trí anh, ngọt ngào như ánh cầu vồng.
Mơ về em khiến anh phát điên, như bơi trong dải ngân hà.

...
Thần Cupid đàm đạo tình yêu, như socola vẫn luôn ngọt sâu răng ..."
("Pinkmoon - Youngior" vietsub: Midori At)
Ánh đèn neon bên đường lướt nhanh qua, phản chiếu trên mặt kính trong giây lát.

Đến trạm kế tiếp, hai người nữa bước lên, một người bước xuống.
Hà Tịch nhìn cảnh tượng này, lòng thầm nghĩ có phải cuộc đời của bọn họ cũng giống như những chuyến xe bus này hay không?
Ở một thời điểm nào đó, có một ai kia bước vào cuộc sống của bạn, đồng hành cùng bạn một chặng được dài, nhưng không thể cùng bạn đi tới cuối.

Cũng như đến trạm dừng, một người bước xuống, một người vẫn tiếp tục cuộc hành trình.
Sau khi tốt nghiệp, ai cũng sẽ có những con đường riêng, vì mưu sinh, vì ước mơ...!Ngược xuôi ngang dọc, lên bắc xuống nam, liệu có còn nhớ đến nhau? Trong cuộc đời học sinh của cô có hai người bạn mà cô quý trọng nhất, đó là Tử Lý, và chàng trai đang ngồi bên cạnh cô ngay lúc này.
- Lên đại học, cậu muốn thi trường nào?
Tiếng còi xe khiến Dương Minh nghe không rõ.

Cậu tháo tai nghe ra, Hà Tịch nhắc lại lời ban nãy.
- Cậu định sẽ thi vào trường nào?
Đối với vấn đề này, Dương Minh trước nay chưa từng suy nghĩ.

Cậu cảm thấy vẫn còn sớm, nếu chọn thì sẽ chọn trường tốt một chút.
- Cậu thì sao?
- Tôi cũng đang suy nghĩ.
- Khi nào nghĩ ra thì nói với tôi.
- Nói với cậu làm gì?
- Tôi sẽ xem như đó là một trong những lựa chọn của tôi.

Biết đâu ta có thể học đại học cùng nhau.
Hà Tịch cười.

Cô nhìn ra ngoài cửa xe, cảnh đêm nay không biết vì lý do gì lại xinh đẹp đến lạ.

Lời cậu có thể coi như một gợi ý cho tương lai của họ không?
Trên chuyến xe đó, có một cô gái và một chàng trai.

Cả hai không nhìn nhau, không nói thêm một lời, nhưng trong lòng đều chung một cảm nhận.
Cô nghĩ về bộ phim ban nãy, trong lòng có chút ảm đạm.

Dương Minh hỏi:
- Hối hận rồi à?
Cô lắc đầu.

Mỗi câu chuyện đều sẽ kết cục khác nhau.

Không phải câu chuyện tình yêu nào cũng sẽ kết thúc trong êm đẹp.

Có đau thương mới có niềm vui.
Mong hai người họ kiếp sau có thể đến được với nhau.

Mong cô gái ấy ở một thế giới khác sẽ có được cuộc sống trọn vẹn.

Kẻ ở lại mới là kẻ chịu tổn thương nhiều nhất, mong cho nỗi đau của chàng trai ấy sẽ vơi dần theo năm tháng, vết thương sẽ được thời gian chữa lành.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi